Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 287: Chương 287: Con bé ngốc




Editor: demcodon

Thôn trưởng thở dài một hơi, tiếp tục nói tiếp: “Nhà Dương Sinh trước kia là nuôi dê. Ba nó trước kia tham gia cách mạng không trở về. Mọi người cảm thấy bọn họ cô nhi quả phụ đáng thương nên thường xuyên tiếp tế, còn cho nó đi học. Nó cũng coi như có khả năng, đi theo thôn trưởng cũ làm kế toán, trong thôn trên dưới xử lý không tệ. Nhưng tên khốn kiếp này không học giỏi, lúc còn trẻ đã lừa một con bé trong thôn làm lớn bụng. Ba mẹ nhà kia sĩ diện sợ mất mặt nên không nói ra ngoài, nên tìm thế hệ trước đi qua lén lút thắt cổ con bé kia chết. Vốn dĩ cũng muốn xử lý Dương Sinh, ai biết... Haizz! Quả thực là oan nghiệt, tên khốn kiếp này không chỉ khi dễ con bé kia. Ngay cả con gái của tôi cũng bị lừa. Mẹ Thanh Phân thương con gái nên cầu xin thôn trưởng cũ để cho hai người bọn họ kết hôn, nghĩ một con bé đã chết. Nếu lại chết thêm một người cũng không thể giải thích với bên ngoài, nên giấu giếm chuyện này cho nó...”

Thôn trưởng nói vừa xong, ánh mắt của đám người chú Trương Ngũ ở đây đều trợn tròn.

Một lúc sau, chú Trương Ngũ mới thật trọng hỏi: “Thôn trưởng, ngài nói con bé bị thắt cổ sẽ không phải là Thúy Nha 20 năm trước chứ? Lúc ấy người đột nhiên biến mất, người lớn trong nhà của tôi cũng không cho nhắc đến...”

“Đúng vậy, là nó.” Thôn trưởng tức giận đến đau gan.

Khóe miệng chú Trương Ngũ hơi run rẩy: “Nếu tôi nhớ không lầm thì Thúy Nha lúc đó mới 13 tuổi, đầu óc còn hơi có vấn đề, là con bé điên khùng ngốc nghếch...”

Thôn trưởng không nói chuyện, xem như cam chịu.

Lúc ba mẹ sinh Thúy Nha đã lớn tuổi, nên con bé kia không được thông minh và ngốc nghếch. Nguyên nhân chính là vì đứa ngốc nên ba mẹ mới càng xấu hổ, chỉ có thể chịu đựng đau khổ lén lút xử lý chuyện này. Nhưng sau đó ba mẹ Thúy Nha cũng không sống được mấy năm cũng qua đời. Lúc gần chết còn trách thôn trưởng cũ và ông, nói bọn họ che chở Lưu Dương Sinh không cho cái chết của Thúy Nha một lời giải thích.

Thôn trưởng cũ là chú ruột của y. Năm đó nếu không phải y và vợ mở miệng cầu xin thì Lưu Dương Sinh sao có thể sống đến bây giờ?

Ai biết sau khi bảo vệ nhiều năm như vậy, Lưu Dương Sinh vẫn là tên vong ân phụ nghĩa như cũ, cùng là một sai lầm lại tái phạm lần nữa!

Lúc này Sở Từ cũng bị chuyện cũ năm xưa vừa mới nghe được bàng hoàng. Cho dù là thời cổ đại đời trước của nàng 13 tuổi vẫn là đứa trẻ. Ngoại trừ gặp phải tai họa lớn, sức lao động quá ít, dân cư khan hiếm. Nếu không sẽ không có ai làm chuyện đó với đứa trẻ 13 tuổi. Huống chi người bị hại còn là con bé ngu si.

Trong trí nhớ của nguyên thân, thôn trưởng cũ là người rất hiền lành. Ông lão không có con cái, lại chăm sóc đứa con hoang như nàng mấy năm, ít nhiều đưa nàng tạm thời vào từ đường ở mới có thể che gió đụt mưa sống đến bây giờ; hoàn toàn không nghĩ tới ông lão cũng từng làm chuyện hồ đồ như vậy, buông tha cho tên súc sinh như Lưu Dương Sinh.

Chú Trương Ngũ và ông Khang bây giờ đã là đàn ông ngoài 40, cũng nhớ rõ Thúy Nha kia. Bởi vậy hiện tại vẻ mặt càng giận dữ.

“Thôn trưởng, thôn chúng ta cũng không thể giữ lại loại tai họa này. Trước kia là Thúy Nha và Thanh Phân, bây giờ lại có thêm Vương thị. Ai biết nó còn lén lút làm bậy với bao nhiêu người chứ? Nếu dung túng nó, tương lai người khác nghĩ sao về thôn chúng ta? Tương lai ai dám để cho con gái trong nhà đi ra ngoài chứ?” Chú Trương Ngũ tức giận nói.

Thôn trưởng cũng biết đạo lý này, nên mới chịu nói ra những chuyện trước kia. Hơn nữa những lời này chủ yếu vẫn là nói với con gái nhà mình, muốn nhắc nhở nó đừng quên nợ mới nợ cũ, trong lòng cũng có thể tính rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.