Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 260: Chương 260: Con người nào phải Thánh Hiền




Editor: demcodon

Sở Từ nói có chuyện lạ, trong ánh mắt toát ra sợ hãi và lo lắng làm cho trong lòng bà cốt đều hơi chột dạ. Nhưng đã là bà cốt, mặc dù không có năng lực mặt kia cũng nghe qua rất nhiều chuyện kỳ quái. Cho nên không hề có cảm giác sợ hãi, chỉ là âm thầm ghi nhớ trong lòng. Dù sao con bé trước mặt dính thứ gì đó không sạch sẽ mà đi đến đây, không chừng sau đó trong nhà Tần Thất còn có người khác cũng đến tìm bà trừ tà.

Về phần chuyện nhà Tần Thất, bà dĩ nhiên cũng biết được. Lúc này an ủi Sở Từ: “Những quỷ nhỏ này không có ý xấu. Chẳng qua là bênh vực kẻ yếu như dì cháu mà thôi, phiền phức không lớn. Tôi sẽ đến nhà Tần Thất một chuyến, tinh lọc một chút là được.”

“Thật vậy sao? Dì bà cốt, bà cũng thật lợi hại! Ngài nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Nàng nói xong dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Làm xong những chuyện này, Sở Từ mới dẫn theo Sở Đường cùng rời khỏi thôn họ Tần.

- -- ---

Nhưng trên đường rời đi, tiểu hòa thượng trong không gian lại không an phận.

“Thí chủ, tiểu tăng rõ ràng không thấy đồ dơ ở thôn họ Tần.” Gương mặt của tiểu hòa thượng Ngộ Trần nhăn lại giống như cười tươi, trong lòng ngày càng tuyệt vọng.

Cậu làm độ hồn sử thật mệt mỏi. Sở Từ quả thật chính là cứng đầu không thay đổi nổi. Bây giờ không mắc lỗi lớn nhưng cũng không ngừng phạm những lỗi nhỏ, miệng thường xuyên nói lời ngông cuồng, ba ngày hai bữa đánh người khác đến bầm dập. Bây giờ lại còn nói dối. Điều nghiêm trọng nhất là hôm nay cô ném mấy ngàn viên thuốc vào trong thôn này. Mặc dù những viên thuốc này không tổn thương đến sinh linh. Nhưng sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Dược lý trong sách Phúc Duyên này gần như đều là thứ cứu người. Nhưng thuốc độc cũng chẳng phân biệt được, muốn hoàn toàn làm cho Sở Từ chỉ học kỹ năng cứu người đó là không có khả năng.

“Con lừa trọc, đừng đùa với tôi, không nhìn thấy dì tôi đều sắp bị người nhà họ Tần giết chết sao?” Sở Từ mắng thầm trong miệng.

Tiểu hòa thượng này vốn dĩ sinh ra vì nàng. Mặc dù trên người có tu vi của mấy đại sư cao tăng. Nhưng dù sao cũng không phải những tăng nhân đời trước, chỉ là tờ giấy trắng không có trải qua chuyện thế gian. Hoặc là nói, giống như tiểu hòa thượng mới vừa vào chùa. Mặc dù có tính Phật và tâm Phật, nhưng không phải phàm tục. Cho nên ở một khía cạnh nào đó cũng hơi cứng đầu.

Tiểu hòa thượng Ngộ Trần mím môi, trên mặt hơi uất ức. Nếu là mấy tháng trước, cậu tuyệt đối không có thần thái như thế, chủ yếu là mấy ngày nay sống chung với Sở Từ phát sinh tình cảm. Mặc dù cậu hiểu biết nhiều, nhưng tính cách chỉ là một đứa trẻ. Theo thời gian cũng khó trách khỏi có chút tình thân ỷ lại với Sở Từ. Hơn nữa, lúc Sở Từ đối xử tốt với cậu dáng vẻ kia giống như ba mẹ ruột, giọng nói ôn hòa, biết nói lý lẽ với cậu. Cho nên, ngược lại mỗi khi bị Sở Từ tức giận mắng thì cậu cảm thấy trong lòng hơi mất mát phiền lòng, cứ muốn đọc thêm mấy lần thanh tâm chú mới được.

“Thí chủ, cứu người có rất nhiều cách...” Tiểu hòa thượng Ngộ Trần còn chưa từ bỏ ý định nói.

“A, ví dụ như?” Sở Từ nhíu mày nói trong lòng.

Tiểu hòa thượng Ngộ Trần trầm ngâm hai tiếng, nói: “Con người nào phải Thánh Hiền, ai mà không có sai lầm. Tiểu tăng có thể đọc nhiều kinh Phật cho Tần Thất kia, dần dần loại bỏ hơi thở xao động trên người hắn. Tương lai hắn tự nhiên có thể bình tĩnh trở lại, chậm rãi sửa lại những tật xấu kia...”

“Không cho.” Sở Từ nhíu mày lạnh lùng nói thẳng ra tiếng.

“Có chuyện gì vậy chị?” Sở Đường vừa nghe hơi khó hiểu?

“Không có việc gì, chị đang nằm mơ.” Sở Từ cười gượng một tiếng.

Khóe miệng Sở Đường giật giật, ban ngày ban mặt, còn đang trên đường trở về, trợn tròn mắt còn có thể nằm mơ? Nhưng vừa muốn mở miệng đã thấy ánh mắt Sở Từ có vài phần tự do. Trong đôi mắt màu đen đều phóng đại một chút, nhìn qua hơi dọa người, lập tức nuốt xuống tâm lý muốn nói, không hỏi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.