Editor: demcodon
Sở Từ nhìn vào mắt thím Trương Lục này thì biết bà có ý gì, người chung một thôn tặng món đồ chơi nhỏ ra ngoài cũng không có gì. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng vui.
“Thím Lục nói đúng, đều là hàng xóm chung một thôn, kiếm tiền của mọi người cũng không thích hợp. Qua mấy ngày cháu sẽ đưa diều hâu cho thím. Đúng rồi, cháu nghe nói thím mỗi ngày đều đi lên thị trấn bán đồ ăn phải không? Cháu và Sở Đường hôm nào đi thăm một chút, thím chính là nhìn cháu lớn lên, đến lúc đó...”
Sở Từ còn chưa nói xong thím Trương Lục trong chớp mắt ra vẻ phòng bị: “Quên đi, quên đi, không phải là lá cây đan ra diều hâu sao? Con nhà tao chướng mắt nó, quầy bán quà vặt bên kia cũng có không ít đồ chơi, rắn chắc hơn những thứ mày bán nhiều!”
Bà nói xong quay đầu bước đi, giống như sợ bị Sở Từ quấn lên.
Sở Từ ở phía sau cười mỉa một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi trở về, Sở Từ tính tiền kiếm được trong ngày hôm nay, hàng đan động vật nhỏ tổng cộng bán đi hơn 160 cái, tổng cộng 10 đồng 8 hào, chắc chắn không phải ít.
Hôm nay đã có người đưa hàng đan này bán trên thị trấn, tin tưởng sáng mai còn sẽ có người muốn nhập hàng, chỉ tiếc nàng và Sở Đường chỉ có hai đôi tay mà thôi. Mặc dù một ngày làm việc 24 tiếng đồng hồ cũng không có khả năng làm lớn việc buôn bán này. Bởi vậy vẫn là tiêu thụ hết hàng hóa còn dư trong tay là chính.
Hơn nữa cộng thêm tiền bán sọt trước đó trong tay Sở Từ đã có gần 15 đồng, cũng đủ học phí học kỳ sau cho Sở Đường. Số tiền này đối với cả hai càng quan trọng hơn. Sở Từ cất tất cả ở trong không gian. Sở Đường rất tin tưởng nàng, cũng không có hỏi qua một câu.
Mấy ngày tiếp theo, chị em hai người phân công hợp tác. Sở Từ đứng bán đồ chơi là chính, mà Sở Đường đan một số đệm nhiều màu sắc bán cho trạm thu mua. Cái đệm sử dụng có vẻ rộng rãi. Cho nên giá cả cao hơn sọt trước đó không ít. Trong thời gian ngắn hai người đã thu nhập tăng gấp đôi. Lúc này mới hoàn toàn yên tâm được.
Mà trải qua mấy ngày nay, hàng đan đồ chơi nhỏ này cũng đã bốc cháy ở khu vực lân cận. Trẻ con trong thôn gần như mỗi đứa một cái. Sở Từ thậm chí đã không cần ra cửa thôn bày quán cũng có người đến chỗ nàng mua. Mấy ngày kế tiếp hàng hóa bán ra gần như là đan ra trong ngày. Nhưng giống như nàng suy nghĩ, hàng đan đồ chơi này tiêu thụ đến ngày thứ ba thì cửa thôn cũng đã có người bán đồ tương tự.
Chẳng qua ngay từ đầu các thôn dân này bán không nhiều loại. Cho nên số lượng bán ra gần như không bằng một nửa của nàng. Trải qua mấy ngày không ngừng cải tiến, lúc này mới chậm rãi tốt hơn một chút mà thôi. Nhưng nói về chất lượng vẫn kém nàng khá xa.
Từ đường Sở Từ ở sở đột nhiên cũng trở thành nơi rất nhiều thôn dân đi qua, không ít người đều muốn từ xa nhìn kỹ thuật đan của nàng một chút, muốn học trộm.
“Chị à! Hôm nay Xuyên Tử lắp bắp hỏi em có thể học cách đan đồ chơi hay không? Chị thấy...” Buổi tối, Sở Đường cau mày nói.
Xuyên Tử chỉ là một đứa trẻ ham chơi mà thôi, chưa chắc cảm thấy hứng thú với kỹ thuật đan này. Nhưng người lớn sau lưng nó lại khác. Mấy ngày nay hai chị em bọn họ buôn bán lời được bao nhiêu tiền trong lòng mọi người cũng đều biết. Thôn Thiên Trì nhiều nhất chính là các loại cỏ cây, loại này không ai mua bán, ai lại không muốn kiếm tiền không cần vốn này chứ?
Sở Từ lại cười cười: “Điều này chị đã sớm nghĩ kỹ rồi.”
“Ngoài Xuyên Tử, người khác khẳng định cũng cảm thấy hứng thú. Kỳ thật thứ này bất quá chính là chút kỹ xảo đan đồ chơi, chúng ta cũng sẽ không dựa vào thứ này sống cả đời. Cho nên để lộ ra cũng không sao. Nhưng... dạy không là không thể được. Chúng ta chia ra 100 loại động vật nhỏ, từ đơn giản đến khó, đặt giá, ai đưa tiền thì dạy cho người đó.” Sở Từ lại nói.