Dì Hoàng lúc này sắc mặt khó coi. Hoàng Kiến Dân vừa nghe không phải vợ mình trộm vòng tay sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng túm góc áo mẹ ruột nhà một cái, sắc mặt lo lắng: “Mẹ, mẹ không phải nói vòng tay...”
“Đừng nói vòng tay với mẹ, sớm biết rằng như vậy lúc trước mẹ đã không đưa đồ gia truyền này cho nó!” Dì Hoàng tức giận nói một câu sau đó nói tiếp: “Con trai ngốc, sau khi ly hôn chẳng lẽ con còn không cưới vợ? Đến lúc đó đồ gia truyền này đương nhiên sẽ cho cô dâu, có chuyện gì của nó chứ? Con cũng đừng nói với mẹ không muốn ly hôn. Con xem bây giờ đã ầm ĩ thành như vậy, nó làm con dâu mà dung túng Sở Từ ầm ĩ với mẹ như vậy. Mẹ còn mặt mũi gì nữa!”
Hoàng Kiến Dân vừa nghe sắc mặt đã trầm xuống, đôi chân kia giống như rót chì vẫn không nhúc nhích.
“Chị dâu, đau dài không bằng đau ngắn.” Sở Từ nhìn dáng vẻ đau khổ của Thôi Hương Như nói ra một câu.
Cuộc sống này xác định chắc chắn là không thể kéo dài. Cho dù Hoàng Kiến Dân hôm nay đổi ý không muốn ly hôn, nhưng dáng vẻ do dự này của hắn tương lai cũng sớm muộn gì có một ngày không xa bị dì Hoàng giựt giây, kéo càng lâu thì Thôi Hương Như tổn thương lại càng lớn. Cho nên còn không bằng hôm nay trực tiếp kết thúc, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.
“Chị...” Chân Thôi Hương Như mềm nhũn, 5 năm yêu nhau sao có thể nói cắt đứt thì cắt đứt chứ.
“Thôi Hương Như, cô đừng nghĩ chiếm lấy con trai tôi không buông tay! Một phụ nữ không thể sinh con, con trai tôi nếu không đồng ý thì cuộc hôn nhân này cô không rời đi cũng phải ly hôn!” Còn không chờ Thôi Hương Như suy xét dì Hoàng nói tiếp.
“Kiến Dân, em muốn anh nói... anh, anh có phải cũng có suy nghĩ như vậy hay không?” Sau một lúc lâu Thôi Hương Như mở đôi mắt đào sưng nhìn chằm chằm Hoàng Kiến Dân một lần nữa hỏi.
Hoàng Kiến Dân nhìn dáng vẻ của vợ trong lòng sợ run. Nhưng lại nghĩ đến lời mẹ vừa mới nói lại thở dài: “Anh... anh muốn ly hôn. Hương Như, mẹ anh nuôi anh lớn như vậy không dễ dàng. Bà đã muốn cháu nội. Nếu anh không có con thì tương lai sẽ có lỗi với người ba đã mất của anh...”
Nói xong, Thôi Hương Như đứng ở giữa đẩy tay Sở Từ ra đi một mạch đến người đối diện. Trong mắt chứa nước mắt, sắc mặt trắng bệch: “Ly hôn, được, em đồng ý ly hôn.”
Nếu chồng kiên trì, cho dù mẹ chồng không thể hầu hạ chị cũng sẽ nén giận. Nhưng thì ra người đàn ông chung chăn gối cũng nghĩ như vậy. Mẹ hiền con hiếu thảo bọn họ là người một nhà, còn chị thì sao? Sau 5 năm lo lắng cố gắng cuối cùng chỉ là người ngoài mà thôi.
Dì Hoàng trong chớp mắt thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi sắc mặt còn nổi giận ngược lại biến thành nụ cười: “Hương Như à, con có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Con còn trẻ, sau khi ly hôn hãy tìm một gia đình có con nhỏ để kết hôn, đỡ cho con phải mang thai 10 tháng, thật tốt đúng không? Cũng không cần phải lì lợm la liếm nhà chúng tôi không buông...”
“A, dì Hoàng là người hiểu biết. Nếu cứ ly hôn như vậy xem ra cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như vậy lấy tiền đi.” Sở Từ nhìn bà nói.
“Tiền? Tiền gì?” Dì Hoàng sửng sốt.
“Dì cũng thật biết giả ngu giả ngơ, chị dâu tôi gả vào cửa 5 năm rồi phải không? Hàng xóm đều biết lúc chị ấy đến có mang theo một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu, một chiếc máy may con bướm, một cái đồng hồ để bàn 555. Ngay cả chăn uyên ương cũng mang theo 8 cái, càng không cần phải nói đến tiền. 5 năm trước, một nhà bốn người dì chi phí ăn mặc cũng không phải như thế. Bây giờ ngay cả nhà ở cũng đã sửa lại, thứ tốt dì đều chiếm được. Lúc ly hôn lại muốn trực tiếp đuổi chị dâu tôi ra cửa sao? Tôi tin rằng mọi người trong thôn chúng ta sẽ không chấp nhận được một con sói tham lam không phân rõ phải trái như dì đâu?” Sở Từ nói chi tiết từng thứ.
Nàng nói những thứ này chính là đồ bản thân nàng biết được. Trước kia không ít lần đến nhà họ Hoàng, cho nên đồ cưới của Thôi Hương Như trông như thế nào trong lòng nàng cũng đều biết rõ.