Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 304: Chương 304: Đừng dọa cô ấy




Editor: demcodon

Sở Từ đi theo sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ chỉ tìm được vị trí. Nhà máy này hơi hẻo lánh, cách xa khu dân cư, diện tích xây dựng cũng rất lớn. Cho nên có thể đoán trước được tiện nghi bên trong cũng không tệ. Chỉ là lúc nhìn thấy nhà ăn kia Sở Từ vẫn không khỏi ngạc nhiên. Nhà ăn này được xây dựng còn hoành tráng hơn nhà trong huyện nhiều.

Vừa đến gần thì nhìn thấy Từ Vân Liệt đang đứng ở trước cửa chờ, nhìn thấy nàng thì vẻ mặt thả lỏng bước đến đón tiếp, thuận tay nhận đồ trong tay nàng: “Sao em lại đến đây? Nhà máy cũng không gần, xách đồ nặng như vậy em không mệt à?”

“Không có mệt, gần đây có xe điện, không mất bao nhiêu thời gian. Đồ ăn mang theo vẫn còn ấm nè.” Sở Từ vẫy tay nghênh ngang theo đi vào.

Đã đến giờ cơm nên trong nhà ăn chật ních người, hầu như đều là đàn ông. Bởi vậy khi Sở Từ vừa bước vào cửa đã có không ít người nhìn chằm chằm. Từ Vân Liệt nhất thời đen mặt, hung hăng nhìn chằm chằm lại, trong chớp mắt những ánh mắt này thay đổi nhìn sang chỗ khác, xem Sở Từ thành không khí.

Cũng may trong nhà ăn cũng có phòng riêng. Sau khi vào phòng riêng thì yên tĩnh hơn nhiều.

Trong phòng riêng có năm người, ba trai hai gái, trên bàn bày đầy đồ ăn. Cho nên vừa thấy Sở Từ còn xách theo nhiều hộp gỗ to như vậy sắc mặt hơi ngạc nhiên.

“Em... chính là người vừa rồi nói chuyện điện thoại với tôi à?” Trên bàn cơm, một người đàn ông khoảng 28-29 tuổi hỏi trước. Tiếp theo dùng đôi mắt vô cùng kỳ lạ đánh giá nàng: “Không quá giống...”

“A Liệt, giọng của cô gái trong điện thoại vừa rồi thật ngớ ngẩn...” Người đàn ông này lại đột nhiên nói.

Sở Từ nhếch khóe miệng, nhưng cho Từ Vân Liệt mặt mũi nên không hé răng.

Sau khi Từ Vân Liệt chuẩn bị vị trí tốt cho nàng xong, lúc này mới lạnh lùng nói: “Trước đây cô ấy chưa từng gặp nhiều người xa lạ, mấy người đừng dọa cô ấy.”

“Chậc chậc...” Người đàn ông kia cười: “Được rồi, chúng tôi cũng không phải hổ báo. Làm sao có thể bắt nạt em gái chứ? Vừa rồi anh nghe A Liệt, em tên Sở Từ phải không? Anh họ Thẩm, gọi là Thẩm Dạng. Lúc A Liệt vừa mới vào đội thì anh đội trưởng cũ của cậu ta. Nhưng dẫn dắt cậu ta không bao lâu thì cậu ta đã hơn anh, ha ha.”

Từ Vân Liệt chính là một bông hoa lạ trong quân đội. Năm đó khi mới vừa vào đội, mọi người đã bị điều đi biên giới đánh giặc. Các tân binh vẫn chưa nhìn thấy kẻ địch đã bắt đầu run sợ tới mức muốn chết, cũng chỉ có Từ Vân Liệt là khác. Lần đầu tiên đánh giặc đã cứu mấy chiến hữu, thuận đường còn giết chết một đội nhỏ của đối phương, làm cho Đại đội trưởng lúc đó khen ngợi cả tháng.

Kể từ đó, Từ Vân Liệt đã trở thành một nhân vật trọng điểm bồi dưỡng tinh anh trong đội. Anh chàng này đã lập công ngay khi tham gia chiến đấu, chưa đến một năm đã trở thành tiểu đội trưởng. Năm thứ hai lại đặc cách thành Phó đội trưởng, chỉ chớp mắt lại chuyển chính thức. Trước khi hắn về nhà lại lập công lớn, chỉ chờ hắn trở lại sẽ thăng chức lần nữa.

Hầu hết những người khác bị thương sẽ được nhận tiền trợ cấp và về quê nhà làm việc khác. Nhưng hắn thì khác, trong đội đối xử đặc biệt kêu hắn dưỡng thương cho khỏe. Chờ thêm năm sau, có lẽ sẽ mời bác sĩ từ nước ngoài đến đặc biệt trị lỗ tai cho hắn. Cho dù lỗ tai của hắn trị không khỏi thì tương lai cũng về trong đội. Bất luận như thế nào nhà nước đều sẽ cho hắn một chức vụ. Dù sao ai kêu hắn là biến thái toàn năng ở trong đội chứ?

Người đàn ông tên Thẩm Dạng dáng vẻ cũng không tệ lắm, chỉ là mặt hơi trắng, nhìn qua không giống như người làm lính, tính tình cũng không có ổn trọng giống như Từ Vân Liệt, thật sự hơn vài phần cảm giác khôn khéo.

“Xin chào, Thẩm tiên sinh.” Sở Từ khách khí nói.

“Gọi xa lạ như vậy làm gì? A Kiệt gọi anh một tiếng anh Thẩm, em cũng gọi theo là được... Ngoài ra, anh giới thiệu với em một chút, hai đồng chí nam bên cạnh là Kỳ Lập Nông và Hùng Xuân. Trong hai đồng chí nữ có một người là nhân viên y tế trong đội, giống như em đều đến làm khách, tên Dịch Tình. Một người khác là em họ của Dịch Tình, hiện tại làm kế toán ở trong nhà máy của anh, tên Nghiêm Cầm. Mọi người đều là người một nhà, em đừng khách sáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.