Editor: demcodon
Kỳ Lập Nông nghe xong những lời Thẩm Dạng nói, suy nghĩ một hồi mới gật đầu. Ở trong lòng hắn, Dịch Tình là cô gái rất khoan dung rộng lượng, giống như công việc của cô, cả người tràn ngập hào quang thần thánh. Cho nên chỉ cần bọn họ ôn tồn khuyên nhủ nhất định thuyết phục được. Hơn nữa đúng lúc Dịch Tình ăn không quen đồ ăn Sở Từ mang đến, rời đi cũng tốt, đỡ hơn lúc nhìn bọn họ ăn thì trong lòng xấu hổ.
Tiếp theo, mấy người đàn ông thản nhiên tiếp tục ăn. Thẩm Dạng còn cảm thấy không đủ, dứt khoát kêu mời khui một chai rượu, vừa nói vừa cười. Hơn hai mươi món ăn cuối cùng cũng hết sạch.
Nghiêm Cầm ăn ít nhất, chủ yếu là bởi vì mỗi lần cô ta ăn một miếng thì Sở Từ sẽ cười như không cười nhìn cô ta. Ánh mắt kia giống như đang khinh thường làm cho cô ta rất xấu hổ, chỉ có thể nhấm nháp nếm thử. Mặc dù cô ta là chị em họ với Dịch Tình, nhưng gia cảnh lại khác nhau một trời một vực, sống hơn 20 năm, cô ta mới được ăn một lần món ăn cao cấp phong phú như thế, có mấy lần ước gì có thể nuốt luôn đôi đũa trong tay xuống. Trong lòng vừa ghen tỵ vừa tức giận với Sở Từ, cảm thấy cô gái này tuổi còn trẻ mà làm ra được những món này gia cảnh nhất định không tệ, số phận quả thật không công bằng. Cô ta cũng cảm thấy nếu nàng không thiếu ăn uống, tại sao phải tính toán chi li với cô ta, keo kiệt đến cực hạn.
- -- ---
Bữa ăn đến lúc kết thúc, mấy người đều ợ mấy cái. Sở Từ nhìn bọn họ ăn sảng khoái cũng càng thêm tin tưởng quán ăn của mình.
Bọn họ cũng không uống quá nhiều rượu, buổi chiều còn phải tiếp tục làm việc. Cho nên Sở Từ cũng không ở lại lâu. Lúc mọi người chuẩn bị đi làm, Sở Từ thu dọn hộp cơm xong chuẩn bị rời đi.
“Em gái Sở Từ!” Mới ra cửa nhà máy, phía sau lại truyền đến một giọng trong trẻo.
Sở Từ quay đầu lại nhìn thấy Dịch Tình mặc một chiếc áo khoác mùa đông lông xù chạy lon ton đến, gương mặt ửng hồng bởi vì vận động trông rất đẹp. Mặc dù Nghiêm Cầm đi bên cạnh không có đẹp như vậy đẹp, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi, coi như là một phong cảnh.
Nhưng, mặc dù không phải lần đầu tiên nghe người khác gọi mình là em gái. Nhưng Sở Từ vẫn cảm thấy từ này từ trong miệng Dịch Tình kêu ra thật sự hơi ghê tởm.
“Em gái Sở Từ, em chờ một chút hãy đi. Chị có cái này cho em.” Đến trước mặt, Dịch Tình lại nói. Tiếp theo nhận lấy vali Nghiêm Cầm xách trong tay, trực tiếp kéo Sở Từ đến phòng bảo vệ, thuận tiện mở vali ra.
Vali vừa mở ra phát hiện bên trong có một số quần áo, kiểu dáng đều rất tinh xảo, ở huyện căn bản chưa từng thấy qua.
“Những quần áo này là do bạn học của chị ở nước ngoài tặng cho chị, tất cả đều là hàng ngoại, rất đắt.” Dịch Tình sờ vào vải lại nói tiếp: “Chị thấy quần áo trên người em mặc dù là mới, nhưng chúng bị dơ, cũng không đẹp. Chúng ta có thể gặp nhau cũng coi như có duyên. Em lại là em gái tốt Vân Liệt quen, cũng xem như người một nhà. Cho nên chị đặc biệt chọn mấy bộ quần áo tặng cho em. Quần áo mặc dù đắt, nhưng dù sao chị không thiếu. Cho nên em cũng không cầm cảm thấy xấu hổ, cứ việc cầm là được.”
Sở Từ nhíu mày: “Đồng chí Dịch Tình lại là tự mình đưa ra quyết định sao?”
Dịch Tình hơi sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Chị tặng quần áo cho em gái, tại sao phải cần những người đàn ông đó quan tâm chứ? Cầm đi, tương lai lúc em lập gia đình cũng đồ có thể dằn rương.”
Sở Từ mỉm cười một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Dịch Tình và Nghiêm Cầm này đều 24-25 tuổi, lớn hơn nàng khoảng 7-8 tuổi, lại nhất quyết phải so đo với nàng. Chuyện nhỏ nhen này thật làm cho người ta xấu hổ.
“Đúng rồi, còn một việc...” Dịch Tình thấy Sở Từ không nói lời nào, vừa cười vừa móc ra cái khăn tay nhỏ, mở tiền bên trong ra nói tiếp: “Em là đầu bếp, cực khổ làm đồ ăn không thể để cho anh chị ăn miễn phí. Chỗ này là 50 đồng, em cầm đi, những món ăn này coi như chị mời mấy người Vân Liệt ăn, không cho em chịu thiệt.”