Editor: demcodon
Thẩm Dạng đại khái cũng biết một chút về tính tình của Dịch Tình. Nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề. Dù sao con gái tùy hứng một chút là bình thường. Huống chi Dịch Tình bình thường mặc dù tùy hứng, nhưng trong công việc thật sự có thể làm cho y tôn trọng. Cho nên bình thường cũng đều cố gắng nể mặt cô. Hôm nay nếu người đến không phải cô gái Từ Vân Liệt để ý, tất nhiên sẽ không có ai nói chuyện thay Sở Từ.
Đắc tội con gái của Sư đoàn trưởng như vậy, bọn họ cũng sẽ có áp lực.
“Em và Dịch Tình không thân, đừng nói nhập cô ấy với Tiểu Từ làm một.” Từ Vân Liệt liếc mắt nhìn y, trong tay đùa nghịch những bản vẽ máy móc.
“Đươc, được, được, không nói thì không nói. Nhưng dù sao em cũng phải nói cho anh biết Sở Từ này rốt cuộc là ai chứ? Hôm nay anh vì em cũng không chừa cho Tiểu Tình một chút mặt mũi nào. Nếu cô ấy nói mấy câu bậy bạ với mẹ anh, thì lỗ tai của anh có thể không còn yên nữa.” Thẩm Dạng nói tiếp.
“Xuất thân của em ấy không có gì đặc biệt. Ba còn sống hay đã chết cũng không biết, mẹ thì đã qua đời từ lâu. Hiện tại chỉ có thể sống nương tựa với đứa em trai sinh đôi.” Nói ra lời này, trong mắt Từ Vân Liệt hiện lên một tia đau lòng.
Thẩm Dạng vừa nghe trong chớp mắt thay đổi: “Thật sao? Nhưng trông em ấy không đơn giản như vậy. Đặc biệt là dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện, làm cho anh cảm giác giống như sĩ quan phát biểu. Anh nghe thấy cũng không nhịn được hoảng sợ...”
“Tiểu Từ trời sinh thông minh, lại tình cờ đọc được nhiều sách và tự học thành tài. Tất nhiên khác với những cô gái bình thường.” Từ Vân Liệt nói với thái độ ngay thẳng.
Khóe miệng của Thẩm Dạng khẽ co giật, luôn cảm thấy hiện tại Từ Vân Liệt giống như trúng tà. Hắn rất ít khi khen người khác như vậy. Trước kia ở trong đội, đối mặt với lời khen của sĩ quan hắn cũng chỉ lộ ra mấy phần khiêm tốn. Ngay cả cấp dưới cũng không bao giờ khen ngợi quá nhiều. Làm gì có kiêu ngạo như vậy? Cứ thể như Sở Từ là một đứa con gái mà hắn nuôi nấng.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nghe được tin tức từ miệng Từ Vân Liệt vẫn làm cho y cảm thấy không thể tin được, ngày càng tò mò về Sở Từ càng nặng. Y đã bắt đầu suy nghĩ hai ngày nữa nên tặng cái gì cho ngày khai trương của Phúc Duyên Đài.
“Dịch Tình sẽ ở lại mấy ngày nữa, em không dẫn cô ấy đi dạo chung quanh sao? Dù sao bọn anh đều đã xuất ngũ, chỉ có em có quan hệ thân thiết với Sư đoàn trưởng. Con gái của ông ấy đến làm khách, về tình về lý em nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Thẩm Dạng nói tiếp.
Nhắc đến chuyện này, Từ Vân Liệt nhíu mày: “Em là người điếc, không tiện.”
Thẩm Dạng co giật khóe miệng, xoa hai bên thái dương, âm thầm lắc đầu.
* * *
Bên kia, Sở Từ trở về quán ăn Phúc Duyên Đài, lập tức bắt đầu xuống tay vào điêu khắc bảng hiệu, sửa sang lại hạng mục trong quán ăn, bận rộn đến vô cùng vui vẻ.
Liên tục hai ngày, Sở Từ đều dành mấy tiếng đồng hồ để thử các món ăn khác nhau, lãng phí vô số nguyên liệu. Cùng lúc đó, quán ăn còn chưa khai trương nhưng mùi thơm đã tỏa ra ngoài, đã có nhiều người tiến đến cửa quán ăn nhìn xung quanh. May mắn Sở Từ đã dán thông báo trước cửa ghi rõ thời gian mở cửa. Nếu không sợ là sẽ có người trực tiếp xông vào trong quán ăn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Tạm bán 58 món ăn, sau này mỗi tháng thêm một món ăn mới...” Cuối cùng, Sở Từ nhìn cuốn thực đơn mình thiết kế đưa ra quyết định.
Sở Đường nhìn kiểu chữ điên cuồng của mình đều nhịn không được muốn cất cuốn thực đơn này. Bên ngoài cuốn thực đơn này được làm bằng gỗ, nhưng cũng không nặng lắm. Bốn góc được mài giũa càng bóng loáng, toàn bộ mặt phẳng là một bức tranh cát tường, điêu khác chạm rỗng trông rất cao cấp. Bên ngoài được sơn một lớp sơn nước màu vàng trông rất khí thế. Tên các món ăn bên trong đều do Sở Từ tự mình viết.
Sở Đường nghĩ đến món đồ mỹ nghệ xinh đẹp như vậy lại bị bàn tay dính dầu mỡ của người khác chạm vào trong lòng cảm thấy đau lòng không thôi.