Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 339: Chương 339: Thật là trùng hợp




Editor: demcodon

Khi Sở Từ nhìn thấy Hoắc thần tiên khóe miệng co giật, nghĩ đến ông lão này chạy thật xa đến như thế sẽ không phải muốn kéo nàng về chứ?

Nhưng khi nghe được những lời ông nói trong lòng lại ấm áp, cảm thấy mình cũng không uổng công đối xử tốt với ông lão này, thật sự là thương mình giống như cháu gái ruột.

“Ông là ai?” Dì Tiền nhíu mày.

Không phải Lệ Châu đã nói Sở Từ này trời sinh trời nuôi, có ông ngoại cũng chưa từng quan tâm nó. Bây giờ ông lão này đến nhất định không phải là người thân của Sở Từ. Nhưng nếu không phải, tại sao lại tức giận lớn như vậy? Không phải là người nhà chồng nó chứ?

“Tôi là bác sĩ ở thôn Thiên Trì, cũng là thầy của con bé này!” Sau khi Hoắc thần tiên vào cửa, dáng vẻ giống như bao che cho con cháu, lại nói: “Con bé nhà tôi tuy hơi thẳng tính nhưng tâm nhãn không xấu. Tôi không rõ nó rốt cuộc đã đắc tội bà ở chỗ nào mới làm cho bà bôi đen nó như vậy?”

“Con bé này còn nhỏ. Tuy nói trên danh nghĩa đã có chồng, nhưng mọi người trong cả thôn đều biết lúc trước con bé vì cứu người mới tạm thời giữ người ở nhà, chăm sóc giống như em trai. Tại sao đến miệng bà thành nghề dơ bẩn như vậy? Dựa theo bà nói như vậy, sau này làm bác sĩ cũng không cần phải đi cứu người, đỡ cho tất cả mọi người đều cho rằng những ông già như chúng tôi không có ý tốt?” Vào thời khắc mấu chốt, tài ăn nói của Hoắc thần tiên cũng là hạng nhất.

Hoắc Hạnh Quả đi theo bên cạnh rón rén kéo cánh tay Sở Từ, sốt sắng nói: “Cô ơi, người phụ nữ xấu bắt nạt cô, chúng ta về nhà đi?”

Sở Từ nhếch khóe miệng, xoa đầu Hạnh Quả. Lúc này, ông lão trừng mắt nhìn nàng một cái, rất hiển nhiên lần này đi vẫn là muốn tính sổ với nàng.

Sở Từ cười gượng nói: “Thầy ơi, con tự mình nói rõ.”

“Chỉ mình con? Nếu thật sự muốn nói rõ có thể bị người ép thành như vậy sao?” Ông lão hừ một tiếng nói về phía dì Tiền: “Bà muốn biết con bé này lấy tiền ở đâu không? Bà không cần phải đi xa, đi con phố bên cạnh hỏi một chút sẽ biết. Khoảng thời gian trước, mỗi tháng nó sẽ đến mấy lần bán những món đồ chơi nhỏ mà không thể tìm thấy trong cả huyện này, không có người không biết nó!”

Muốn nói mỗi người đều biết nàng thì hơi phóng đại. Nhưng ít nhiều nhất định cũng hơi ấn tượng về nàng.

Dù sao mấy tháng nay, người đi đường mấy con phố bên cạnh nhìn thấy nàng thay đổi từ một người mập mạp hơn 100 ký biến thành dáng vẻ như bây giờ. Hơn nữa nàng trông không xấu, khó tránh khỏi sẽ làm cho người không nhịn được hỏi thăm thêm mấy câu.

Dì Tiền có bản lĩnh cãi nhau với Sở Từ. Nhưng đối mặt với ông lão như Hoắc thần tiên sẽ không đủ tự tin. Bằng không cho dù cãi vã thắng cuộc thì trong lòng hàng xóm cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, ông lão này tóc bạc, lỡ như đột nhiên tức giận đến ngã bệnh thì làm sao đây?

“Chờ một chút, lão tiên sinh, ông nói Sở Từ trước kia ở phố bên cạnh bán đồ chơi nhỏ hả? Ý của ông có phải là một số đồ điêu khắc bằng gỗ và đồ chơi không?” Trong những người hàng xóm, có người đột nhiên hỏi một câu.

Kỳ thật trong lòng ông lão cũng không rõ ràng lắm. Bất quá chỉ là nghe Sở Từ nói mà thôi. Nhưng hiện tại cảm thấy cũng đúng, nên gật đầu.

“Thật là nó? Vậy trách không được, tôi đã nói mà. Đồ trang trí trong Phúc Duyên Đài của nó tại sao đều nhìn quen mắt như vậy. Hóa ra là của cùng một người!” Người hàng xóm kia nhất thời không nhịn được mỉm cười: “Thật là trùng hợp, ba chồng nhà tôi không có sở thích khác, chỉ thích những món đồ trang trí đơn giản này. Mỗi tháng cố định sẽ có mấy ngày đi dạo phố bên cạnh. Khi về sẽ mang hai món đồ, hai tuần trước ông không được khỏe nên không có đi, còn nhớ thương mấy ngày. Ông nói, bây giờ mặc dù là mùa đông. Nhưng ông đã nghĩ khi nào thì có thể mời cháu khắc cho ông một cây quạt bằng gỗ đàn hương. Ông có một khúc gỗ đàn hương, chỉ là vẫn chưa có cơ hội đi mời cháu, cũng không biết cháu sống ở đâu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.