Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 334: Chương 334: Trộm tiền ai




Editor: demcodon

Sở Từ cởi bỏ tạp dề, trực tiếp bước ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Sở Đường nói thẳng: “Bây giờ không có nhiều khách, em thay chị trông phòng bếp đi. Chị đi ra ngoài một chuyến lát nữa trở về.”

“Chị ơi! Em có thể làm được không? Lỡ như hương vị món ăn xào không giống thì sao?” Sở Đường vội vàng nói.

“Người khác thì chị không tin. Nhưng em khẳng định không thành vấn đề.” Sở Từ mơ hồ nói một câu.

Sở Đường từ nhỏ đã vào bếp rất nhiều lần ở nhà họ Sở, xem như có nền tảng. Ngoài ra thông minh hơn người khác. Bất luận là thứ gì đều vừa học đã biết. Cho dù là những đồ trang trí đan tương đối phức tạp bây giờ cậu cũng dễ dàng như trở bàn tay như cũ. Về phần rau xào ngược lại cũng không phải rất khó. Dù sao đồ ăn phụ đều đã chuẩn bị từ sớm, tỉa hoa trang trí đĩa cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần nấu chín là được. Bất quá chính là vấn đề độ lửa. Sở Đường đã vào bếp phụ một tay, xem qua rất nhiều lần. Mặc dù làm ra món ăn hơi khác với nàng, cũng sẽ không khác biệt quá nhiều.

Sở Đường bị Sở Từ nói những lời này hơi ngượng ngùng: “Vậy chị đi đi, đi sớm về sớm.”

“Ừh.” Sở Từ lên tiếng, lúc này mới trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Nhưng trước khi đi, trong tay cũng không quên cầm một số món quà nhỏ mang theo.

Tần Trường Tố vốn dĩ muốn đi theo, nhưng lo lắng Sở Đường một mình không xử lý được đành phải ở lại. Mà Sở Từ đi ra ngoài quán ăn chưa được mấy bước đã đến cầu thang, trực tiếp đi trên lầu.

Những hộ gia đình năm tầng lầu, cộng thêm hàng xóm trên trái và bên phải là mười lăm hộ, rất sôi nổi. Khi Sở Từ vừa lên lầu thì nhìn thấy một người phụ nữ, người nọ nhìn nàng với ánh mắt hoảng hốt. Sau đó xoay người vội vàng vào nhà đóng chặt cửa lại. Dường như sợ Sở Từ sẽ phá cửa vào.

Hàng xóm trên lầu hầu hết đều khá tốt. Ngày hôm qua cũng có người đến quán ăn ủng hộ. Nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, rất hiển nhiên thật sự có người nói những lời khó nghe ở trước mặt bọn họ.

Hiện tại Sở Từ cũng không vội vàng tiến lên giải thích mà tiếp tục lên lầu. Nhà lầu này cách âm không tốt, trong nhà có động tĩnh gì bên ngoài đều nghe thấy rất rõ ràng. Cho nên mỗi khi lên một tầng đều phóng mắt nhìn thấy là có thể nhìn ra người đang nói xấu kia rốt cuộc đang ở nhà nào

Chẳng được bao lâu, Sở Từ nhìn thấy một cô gái đi vào một hộ trên lầu ba. Sau khi đứng bên ngoài nghe được một hai phút. Lúc này mới đi vào.

“Thím Hoa, những lời này thím cũng đừng nói với Sở Từ là cháu nói cho thím biết... Cô ấy thật sự rất hung dữ. Ngay cả chồng đến ở rể cũng đuổi đi. Nếu biết cháu nói xấu cô ấy sau lưng nhất định không tha cho cháu... Nhưng mợ cháu cũng nói, chuyện lớn như vậy không thể không thông báo cho mọi người biết. Nếu không sau này không phòng bị cô ấy, trong nhà mất đồ thì làm sao đây?” Giọng cô gái rất dịu dàng, làm cho người ta không thể nghĩ được cô sẽ nói ra những lời như vậy.

Bởi vì không đóng cửa nên Sở Từ trực tiếp đẩy vào, trên mặt mang theo một tia giễu cợt.

Thím Hoa kia đối diện với nàng, vẻ mặt hơi xấu hổ. Vốn dĩ muốn mở miệng trong chớp mắt nuốt vào, hiện lên nụ cười.

Khương Lệ Châu cũng đưa lưng về phía Sở Từ. Lúc này cũng không biết tình hình phía sau, còn dựa theo dì Tiền dạy tiếp tục nói: “Trước kia cháu đến thôn của Sở Từ, cô ấy sống trong một từ đường rách nát, trải qua cuộc sống cực khổ. Hai chị em cũng ngủ chung một phòng. Đến bây giờ mới qua mấy tháng mà lại có thể thuê một căn nhà mặt tiền, quả thực rất kỳ lạ... Thím Hoa, thím cũng biết cả tòa nhà chúng ta, căn phòng của Phúc Duyên Đài là phòng đắt nhất. Tiền thuê một tháng ít nhất cũng phải 4-50 đồng. Cháu nghĩ có lẽ là cô ấy đã trộm tiền nhà ai mới có được số tiền này. Lúc này mới có thể phát đạt như thế...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.