Editor: demcodon
Trước đó trong lòng Từ Nhị hơi tự ti, ở nhà họ Sở ít nhiều có chút không dám ngẩng đầu. Nhưng sau khi nghe nói anh cả trở về trong lòng có thêm người đáng tin.
Y không thể đồng ý người ngoài như Văn Giai giúp đỡ, lại có thể cho anh cả ra tay, thiếu Sở Từ tiền và tất cả đồ vật khác y đều có thể trả. Về phần danh tiếng của cô tổn thất mặc dù không trả được. Nhưng tương lai có chuyện gì muốn y làm thì y cũng sẵn sàng đi làm, duy nhất muốn chính là một sự tự do.
Không có ai muốn đi ở rể, hơn nữa dưới tình huống hôn mê bị nâng vào ở rể. Mặc dù lúc đó bởi vì sinh mạng của bản thân đã chịu uy hiếp. Cho dù Sở Từ và Sở Đường đối xử tốt với y cũng vẫn giống nhau.
Kỳ thật nếu lúc trước là bản thân quanh minh chính đại cưới Sở Từ. Vậy còn có thể làm cho trong lòng y dễ chịu một chút, cũng sẽ suy nghĩ sống một cuộc sống tốt với Sở Từ. Nhưng hiện tại, mặc kệ y thuyết phục bản thân như thế nào loại cảm giác không cam lòng này vẫn còn đó. Nó giống như là một vết nhơ trong cuộc đời, làm cho y cố gắng muốn lau đi.
"Anh cả, em có chuyện muốn nói với anh..." Từ Nhị suy nghĩ thật lâu, đặc biệt là thấy anh cả thành tâm thực lòng xem Sở Từ như em dâu càng nhịn không được.
Từ Vân Liệt nhíu mày một cái.
"Thằng hai, dao sắc cắt vào cơ thể rất lâu mới lành, lời nói ác độc tổn thương người không cần thiết nói. Muốn nói cái gì phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, đừng làm rét lạnh lòng người khác." Từ Vân Liệt đột nhiên trầm giọng nói một câu.
Hắn không phải không thấy được, từ sau khi thằng hai trở về cũng không nhìn qua Sở Từ. Cho dù tầm mắt đụng phải cũng là một sắc mặt vừa áy náy vừa phức tạp, có thể thấy được bình thường hai người ở chung cũng không tốt.
Từ Nhị giật mình lập tức thấy khó khăn.
"Anh cả..." Từ Nhị hơi kích động kêu một tiếng.
Từ Vân Liệt buồn bã trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là chậm rãi khắc chế bản thân. Tiếp theo nói về phía Sở Từ: "Chị em hai người cứ trò chuyện trước, anh dẫn thằng hai đi ra ngoài dạo. Đúng rồi, A Đường, trên tay chị em vừa vỡ bọt nước, đừng để cho chị ấy dính nước. Nếu đồ ăn em không biết nấu thì chờ anh về làm."
Cô bé Sở Từ kia chính là người không muốn sống, cũng không quan tâm cơ thể mình. Khó được công việc ngoài ruộng đã làm xong, cô lại bắt đầu lăn lộn mấy cái đồ gỗ này, tay đều mài ra máu. Nếu không phải lúc hắn đến nhìn thấy thì bản thân Sở Từ còn không để trong lòng đâu.
Đôi tay kia của cô còn khó coi hơn tay ba ruột nhà hắn nữa, cũng không biết là bị làm sao mà có. Cô đối với bản thân thật sự là đủ tàn nhẫn.
"A? Ồ ồ... em đã biết!" Sở Đường vội vàng lên tiếng.
Sở Từ bĩu môi, nàng làm gì yếu ớt như vậy chứ? Nếu cho nàng một vóc dáng vận động tốt thì nàng có thể đánh Từ Vân Liệt đến hoa rơi nước chảy. Một chút vết thương nhỏ như vậy nào đến nỗi ngay cả nước cũng không thể chạm vào.
- -- ---
Hai anh em Từ Vân Liệt đi thẳng ra bên ngoài. Một người đi ở phía trước một người đi ở phía sau, không được một lát đã đi ra nơi im lặng. Đằng trước không xa chính là mấy mẫu ruộng của Sở Từ. Từ Vân Liệt nhìn ruộng kia nói với Từ Nhị: "Em vào cửa lâu như vậy có giúp Sở Từ làm việc gì không?"
Từ Nhị trừng to đôi mắt, nhưng thành thật lắc đầu: "Lúc em vừa tới thì sức khỏe không tốt. Sau đó lại đi học..."
Trong lòng Từ Vân Liệt đã có thể đoán trước được y muốn nói cái gì. Cho nên sau khi nhìn thấy khẩu hình của Từ Nhị cũng không ngoài ý muốn, trực tiếp nói tiếp: "Em đi học là vì cái gì? Là vì có tiền đồ? Cái gì là có tiền đồ? Hiện tại em ngay cả mỗi ngày Sở Từ làm việc gì cũng đều không biết rõ. Gia đình em không chăm sóc được, đối với vợ cũng không khoan dung hiểu biết. Tương lai có thể có tiền đồ gì?"
Nói xong lại nhìn về phía đồng ruộng nói: "Em cũng học qua tính toán, bảy mẫu đất này bao lớn? Em tùy tiện đi vòng quanh nó một vòng phải trên vạn bước. Một mình Sở Từ mang theo hạt giống gieo xuống phải đứng hai - ba ngày. Nơi này mỗi miếng đất đều có dấu chân của cô ấy, em tính thử xem được bao nhiêu bước? Anh cũng không cần em bước đi, chỉ cần có thể đứng ở chỗ này trên ba ngày em muốn nói cái gì cũng được."