Sống Lại Năm 1977 Để Được Gần Nhau!

Chương 28: Chương 28: Lừa gạt




Sắc mặt Triệu Lệ Hoa rất khó nhìn, lỗ mũi thở hổn hển tỏa ra khí thô đục.

Tròng mắt bà ta chuyển động điên cuồng, sau đó đem ánh mắt đặt lên người Thẩm Nguyệt Hoa, nói: “Sao lời này của cháu giống như không thật vậy? Khoan hãy nói đến số tiền đến cùng phải vay nặng lãi hay không, chỉ nói người vay tiền là Trương Kiến Bân, dù thế nào cũng là lỗi của người Trương gia, mợ không tin những người cho vay nặng lãi lớn lối như vậy, thị phi không phân trắng đen!”

Thẩm Nguyệt Hoa đã sớm biết chỉ bằng mượn vài câu nói xạo, cũng không thể lừa gạt được Triệu Lệ Hoa.

Nhưng, cô đã từng làm kinh doanh hơn ba mươi năm, kinh nghiệm phong phú, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, được luyện ra từng chút một, hiện tại lại càng thành thục.

Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, ngay lập tức tỏ ra vẻ mặt tổn thương nhìn bà ta, nghẹn ngào nói: “Mợ, cháu và mợ không oán không thù, cháu lừa mợ làm gì? Hơn nữa, hiện tại cháu hận Trương Kiến Bân còn không kịp, nếu không phải hắn ép cháu cưới, trong đêm tân hôn, lại còn...”

Cô cắn cắn môi, không có nói hết câu, nhưng dáng vẻ ấy, rõ ràng là bị tổn hại, bị người chiếm tiện nghi.

Thẩm Nguyệt Hoa dừng một chút, ổn định cảm xúc, mới tiếp tục nói: “Ngày hôm qua khi cháu rời giường, gặp người trong nhà Trương Kiến Bân, trái lại mẹ của Trương Kiến Bân đối với cháu rất tốt, tựa hồ là sợ cháu làm ầm ĩ, cho nên rất ân cần với cháu, thậm chí còn nói về chuyện Trương Kiến Bân ở bộ đội, hàng tháng đều gửi về một số tiền lớn, ít nhất cũng có hai ba chục đồng.”

Khi cô nói tới số tiền, trong ánh mắt của Triệu Lệ Hoa đã hiện lên vẻ tham lam.

Tự nhiên Thẩm Nguyệt Hoa thấy được rõ ràng, lại coi như không phát hiện, tiếp tục nói: “Lúc ấy cháu đã cảm thấy không đúng, trước khi Trương Kiến Bân cưới cháu, cháu cũng nghe mấy chị dâu nói, là lấy 500 đồng tiền xây nhà, cũng chính là 500 đồng tiền sính lễ, mới cưới cháu về nhà.”

Trên mặt Thẩm Nguyệt Hoa toát ra hận ý, nói: “Nhưng tiền này...không thể nào là hắn kiếm được khi ở bộ đội, hắn là một quân nhân, mặc dù có tiền lương, nhưng một tháng có 30 đồng tiền là nhiều lắm rồi, theo như lời Lý Quế Phân mà nói..., mỗi tháng còn gửi tiền về nhà. Vậy hắn có thêm 500 đồng tiền, tới cùng là lấy ở đâu ra? Không phải trên trời rớt xuống chứ!”

Triệu Lệ Hoa cũng hiểu được không đúng, liền gật đầu, ý bảo Thẩm Nguyệt Hoa tiếp tục nói hết.

Thẩm Nguyệt Hoa thở ra một hơi, bất an nói: “Cũng là về sau cháu nghe được Trương Kiến Nghiệp nói, mới biết tiền này ở đâu ra.”

Triệu Lệ Hoa vội vàng nói: “Tiền này... Trương Kiến Bân lấy ở đâu?”

Thẩm Nguyệt Hoa than một tiếng, thật lâu sau mới trả lời: “Anh ba Trương Kiến Nghiệp nói, trước khi Trương Kiến Bân về nhà, từng cùng đi đến chợ đen trong thành phố với hắn, vay nặng lãi. Mợ cũng biết Trương Kiến Nghiệp, ngày thường ở trong thôn xóm thường xuyên đợi không được, chỉ muốn đi vào thành phố, cho nên ở trong thành cũng có đường lối.”

”Nhưng, Trương Kiến Nghiệp thông minh lanh lợi, hắn dẫn theo Trương Kiến Bân vào thành, lại xúi Trương Kiến Bân đi mượn tiền, hơn nữa người cho vay nặng lãi, bọn họ đều biết, cho nên mới không ký tên. Ai ngờ Trương Kiến Bân có ý lật lọng, cư nhiên không tính trả tiền, trực tiếp bỏ đi. Trương Kiến Nghiệp thấy khó xử, mới nói với cháu hết chân tướng sự tình.”

Triệu Lệ Hoa đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, bà cũng nghe ra chỗ mâu thuẫn trong lời nói của Thẩm Nguyệt Hoa Thẩm Nguyệt Hoa, cẩn thận suy nghĩ, cũng hoàn toàn hiểu được.

Ban đầu là Trương Kiến Bân dưới sự dẫn dắt của Trương Kiến Nghiệp, vào thành phố vay tiền nặng lãi xây nhà.

Tuy nhiên Trương Kiến Bân đần độn, không phải là đối thủ của Trương Kiến Nghiệp, lúc trước khi vay tiền, là Trương Kiến Nghiệp mang theo hắn đi, đến thời điểm vay tiền, lấy danh nghĩa Trương Kiến Bân mà mượn.

Thế nhưng Trương Kiến Bân lại nhìn thấu, nhận ra ý đồ của Trương Kiến Nghiệp, sau khi mượn được số tiền kia, không chỉ không có lấy ra xây nhà, thậm chí trực tiếp đem số tiền kia đến trên tay bà, mua Thẩm Nguyệt Hoa về làm vợ của mình, đến nỗi tại khi kết hôn sau khi ăn sạch sẽ, liền phủi mông chạy lấy người.

Như vậy, người cho vay nặng lãi không biết là bút tích của Trương Kiến Nghiệp, không thể trút giận lên Trương Kiến Bân, bọn chúng cũng không thể trêu vào người của Trương gia.

Phải biết rằng trong nhà Trương Thiết Đầu không chỉ có nhiều người, anh trai của ông ấy còn là thôn trường trong thôn, một nhân vật có thực quyền, tuy hai anh em quan hệ không thân thiết, nhưng cắt ngang xương cũng động vào gân cốt, anh em ruột thịt, làm gì có chuyện thù cách đêm.

Bọn người cho vay nặng lãi có càn rỡ hơn nữa, cũng không dám động tới thôn trường Trương gia thôn, đồng thời bọn họ còn muốn làm ầm ĩ đến đội trưởng đại đội.

Nhưng, người cho vay nặng lãi cũng không phải có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Dù sao 500 đồng tiền còn chưa xài qua tay, mà Hàn gia bọn họ nguyên bổn chính là sau này mới đến thôn, thường ngày ở trong thôn xóm tâm cao khí ngạo, không thèm giao tiếp với thôn dân.

Cái gọi là chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, không phải nhà bọn họ là đối tượng tốt nhất để xuống tay sao?

Triệu Lệ Hoa nghĩ đến như vậy, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, khí trời lại giá rét, cứ thế bị dọa đến cả người ướt đẫm mồ hôi.

Thẩm Nguyệt Hoa thấy ánh mắt bà ta sững sờ, thầm nghĩ: Xem ra sự tình đã thành công được một nửa, nhưng, mình cũng không ngại thêm dầu vào lửa, khiến Triệu Lệ Hoa ở lúc không kịp phản ứng, liền lấy ra 500 đồng tiền.

Sau một lúc, Triệu Lệ Hoa phát hiện sự tình không ổn, sẽ tìm đến bà gây khó khăn.

A... Dù sao tiền này đã vào túi bên eo của bà rồi, người có thể lấy được tiền từ trên người bà, suốt hơn mười năm qua trong cuộc đời bà đã không hề xuất hiện.

Lúc trước Triệu Lệ Hoa dám nhân lúc cô bệnh nặng, thu 500 đồng tiền sính lễ, bán cô ra ngoài, cũng là mình có vận khí tốt, mới gặp được người đàn ông tốt là Trương Kiến Bân, nếu có người ra giá cao hơn Trương Kiến Bân, Triệu Lệ Hoa chắc sẽ nguyện ý tuỳ tiện đem cô đưa cho người ta.

Ở niên đại này, trong sạch của một cô gái vẫn đại biểu cho tất cả, lúc trước Triệu Lệ Hoa không để ý tình cảm thân thích, đối với cô ác độc như thế, vậy hiện tại cũng chớ trách cô tâm ngoan thủ lạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.