Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao

Chương 30: Chương 30: Chương 30: Hoàn Tất Dung Hợp (P1)




Qua 1 hồi, Long mới mở miệng nói:

-Vâng. Con hiểu rồi. Con sẽ cẩn thận hơn.

Bố Long lúc này đang hút thuốc lá, rít xong 1 hơi rồi mới gật đầu:

-Ừm. Biết sai thì phải sửa. Động não trước khi hành động. Nam Thiên Môn, là 1 nơi mà trí tuệ được đề cao hơn cả, vũ lực chỉ là thứ yếu.

-Vâng. Con hiểu.

-Bố có 1 thắc mắc, mày có nguyên thần phải không?

-Nguyên thần? Con đâu phải tu chân mà có nguyên thần.

-Vậy thứ mày dùng để quan sát con vong linh kia là gì? Không lẽ mày là dị năng giả?

-Có thể coi đây là 1 loại dị năng tinh thần hệ đi ạ. À nhắc mới nhớ, thứ tấn công con là vong linh ạ?

-Ừ. Là 1 loại vong linh. Mày gặp nó ở ao sen làng thằng cu Hoàng đấy. Mày rất may mắn đấy. Lần đầu gặp nó, là lúc nó đang tu luyện Bí Pháp, nên không thể cử động, chứ nếu không, nó 1 cào là ý thức mày nát ngay.

-Vậy ạ? Sao bố biết nó đang luyện Bí Pháp?

-Tao sưu hồn nó. Mày từ sau bớt tò mò đi, kẻ yếu mà tò mò thì chỉ có rước hoạ vào thân thôi. Cái cấm chê kia nhìn qua là biết có người dựng rồi, còn đụng vào ăn c*t à? Bình thường thì khôn mà sao lúc ý mày ngu thế Long?

Long bị chửi đành rụt cổ vào chịu trận. Quả thực là do hắn nghịch ngu nên mới dẫn tới hậu quả này. Cũng may không có ai bị giết hại. Nếu không thì gần như tội lỗi đều do hắn mà ra. Bị chửi khiến hắn lần nữa tư duy về hành động của mình.

-Bây giờ tạm thời mày tập trung học, thi cấp 3 cho tao. Xong sau đó hè này tao dẫn mày đi 1 nơi, tao sẽ rèn luyện cho mày. Sắp tới thế giới biến đổi, để mày như này bố mày không an tâm tí nào. F*ck! Sao mày lại có Tổ Khí chứ, sống an bình như người bình thường có phải tốt hơn không. F*ck!

Bố hắn sau khi chốt hạ mệnh lệnh, liền nhắn lại bảo hắn không được cho mẹ với Dũng biết, cứ ở bên nhà thằng Hoàng 1 thời gian nữa rồi ông biến mất. Long không biết ông đi đâu, nhưng thôi, kệ. Hôm nay về nhà thì cũng phải làm gì đó, nấu cơm cho thằng đệ chẳng hạn.

...

Mọi người ở trường sau khi bị xoá đi đoạn kí ức kinh hoàng kia, thay thế bằng kí ức giả thì vẫn hoạt động như bình thường. Chỉ có cô bé Chi, quần áo ướt đẫm máu và tinh thần cực độ bất ổn vẫn đang được chữa trị. Người chữa trị không ai khác chính là bố của Long, ông thuấn di từ nhà tới trường học để giúp cô bé. Các vết máu ở nền phòng học và quần áo Chi đã được thầy Toán xử lí gọn ghẽ. Chỉ có tổn thương về tinh thần là thầy không tiện giúp đỡ. Nếu là thương linh hồn thì thầy lại giúp dễ dàng, nhưng về mặt ý thức, thầy chịu. Nam Thiên Môn nổi danh về linh hồn lực, về ý thức dù mạnh nhưng xử lí lại không ảo diệu được bằng tu chân. Nên mới phải nhờ đến sự trợ giúp của bố Long. Lúc này, Chi lại đang bị chấn thương tâm lí, ý thức rất mỏng manh. Xử lí hơi sai lầm 1 chút thôi cũng đủ khiến cô bé trở thành người thực vật. Chính vì thế, mọi chấn thương tâm lí, đều cần thời gian dài để hồi phục, bởi cần sự hồi phục từ chính người bệnh. Không có sự tỉ mỉ, tinh tế thì rất dễ hại người bệnh.

Bố của Long, là tu chân cường giả, nên việc này với ông cũng không khó khăn gì, tốn thời gian thôi. Mọi chuyện cũng đâu vào đó, không có gì phải lăn tăn.

...

Long sau khi nấu cơm xong thì nằm lên ghế sofa, nội thị kiểm tra cơ thể. Dù sao bị tấn công chí mạng, hồi phục nhanh nhưng vẫn nên kiểm tra lại, nhỡ may có di chứng hay độc tố nào đó. Nhưng rất may con vong linh này không có độc âm như các vong linh khác. Vong linh bình thường sẽ theo đường chí âm chí tà, độc tố khi dính phải thì dù là cường giả thức thứ 5 gặp phải cũng sốt vó 1 hồi. Nhưng con vong linh này tu là chí hàn chí cương, cứng rắn như băng đá, nên ngoại trừ hàn khí ban đầu chạy vào cơ thể thì cũng không có gì đáng ngại. Khi bị thầy Toán đóng băng, cơ thể Long cũng bị hàn khí của thầy xâm nhập, đồng hoá luôn hàn khí của vong linh, nên khi thầy giải khai đóng băng, hàn khí cũng theo đó bị thầy rút đi. Hiện giờ Long cần chuẩn bị tinh thần đón nhận lần dung hợp cuối, mang tính quyết định, nếu hắn fail thì sẽ chẳng còn bất kì cơ hội nào nữa, câu chuyện chấm dứt. Nhưng nếu hắn thành công vượt qua, sẽ giống như cá chép hoá rồng, hoàn toàn lột xác.

Hắn đang rất lo lắng. Nhưng cũng rất mong chờ.

(xin lỗi mọi người vì chương này hơi ngắn, mình sẽ bù vào những chương sau. Sắp tới, mình sẽ tạm không viết trong 3 ngày tới, sẽ bù chương cho mọi người sau.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.