Đôi con ngươi của mẹ Tề co rụt lại, thậm chí còn ngỡ tai mình nghe nhầm, bà ta nuốt nước bọt, ép buộc mình trấn định lại, không được lập tức tra hỏi Tề Kiêu, mà phải nắm thật chặt di động, cách Tề Kiêu xa một chút.
Tề Minh Nguyệt ở đầu kia không nghe được Tề Kiêu đáp lại, còn tưởng cha mình chột dạ, hoàn toàn không ngờ ở đầu bên kia không phải là người cô ta muốn tìm. Lúc này, toàn bộ lửa giận Tề Minh Nguyệt giấu trong lòng đều phát hết sang đầu bên kia.
“Cha ở bên ngoài nuôi tên con hoang và đồ gái bao kia nhiều năm như vậy, có nghĩ tới con, tới mẹ con hay không?”
“Cha quan tâm tên con hoang kia như thế, có phải cũng bởi vì gã là con trai hay không? Cho nên cha mới dốc sức bồi dưỡng gã, muốn giao công ty lại cho gã? Có phải hay không?” Tề Minh Nguyệt rống hết một hơi như vậy liền cảm thấy trong lòng khá hơn một chút. Trong lòng xuôi xuôi, lúc này mới phát hiện đầu bên kia im lặng một cách bất thường, trong lòng cô ta kêu 'lộp bộp' một tiếng.
Trước đây cô ta cứ nghĩ rằng cha mình chỉ có một đứa con là mình nên có thể không chút kiêng kỵ nổi giận, làm nũng với ông. Nhưng bây giờ mới biết được, phía sau còn có một người có thực lực mạnh hơn mình luôn như hổ rình mồi. Cho dù bị cha mình phản bội làm cho cô ta giận sôi gan, nhưng vào giờ phút này, việc cô ta cần làm không phải là trở mặt với cha, mà là thông qua đàm phán để sau này phân chia tài sản sẽ đạt được lợi thế lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Tề Minh Nguyệt thoáng bình tĩnh một chút, cô ta nắm chặt di động, nói: “Cha, con hơi kích động, con đã biết mọi chuyện rồi, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Tiểu Nguyệt, con.....Những điều con nói.....Đều là, đều là thật sao?” Khuông mặt mẹ Tề trắng bệch, không kiềm chế được run rẩy cả người, ngón tay trắng mịn siết chặt di động, trong mắt lóe lên sự oán độc.
Từ nhỏ bà ta đã được giáo dục trở thành một quý phu nhân, phải khéo léo phải tao nhã, đặc biệt là phải có phong thái độ lượng khoan dung. Nếu như sức nhẫn nhục kém, ở trong nhà giàu sang quyền thế như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị tức chết mất. Thế nhưng bà ta không mong muốn, từ thời thiếu niên đã được đi du học, nhìn quen sự tự do và phóng khoáng, dĩ nhiên là không nhịn được phải chia sẻ chồng mình với người khác.
Cũng may mắt nhìn người của bà ta rất tốt, Tề Kiêu là người có thủ đoạn có đầu óc, không lăng nhăng không chơi bời, cưới xong cũng không thay lòng, thậm chí còn chẳng truyền ra nổi tin tức xấu xa nào, đây là điều gần như không thể xảy ra trong gia tộc nhà bà ta. Bà ta vẫn vì lựa chọn của mình mà đắc chí, không ngờ đến khi tuổi già lại nghe được tin tức đó từ trong miệng con gái.
Nghĩ tới nhiều năm qua mình đều dùng chung chồng với một người khác, bà ta liền cảm thấy không chịu nổi! Thậm chí còn cảm thấy cả người vừa ngứa vừa đau, trong dạ dày mơ hồ buồn nôn.
“Mẹ, mẹ, con.....Con.....”
Tề Minh Nguyệt âm thầm trách mình lỗ mãng, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi làm thế nào cũng không thể hốt lại được, đành cắn răng, hung hăng gật đầu, đáp: “Vâng!”
Mẹ Tề đột ngột cắt đứt cuộc gọi, thẳng tay ném di động sang một bên, khuôn mặt đươc chăm sóc tốt giờ đã tái mét, tràn đầy dữ tợn, oán hận nhìn chằm chằm sườn mựt của Tề Kiêu, nghiến răng ken két. Người này dám lừa mình cả một đời, chẳng những có tình nhân ở bên ngoài mà còn có cả đứa bé nữa! Mười ngón tay đặt trên đùi của bà ta run lên, quên hết lễ nghi của quý tộc, cũng quên luôn hoàn cảnh bây giờ, đột nhiên giống như con sư tử cái tuyệt vọng, nhào về phía Tề Kiêu, ra sức bóp chặt cổ ông ta!
Tề Kiêu đang chuyên tâm dồn chí lái xe, không hề phòng bị vợ mình đột ngột nổi điên, lúc này bị bà ta náo loạn như vậy, lập tức buông tay khỏi vô lăng, ngã xuống chỗ ngồi. Tề Kiêu hoảng hốt, bọn họ đang ở trên đường phố đó, hành động này đâu khác gì tự sát.
“Buông ra! Tôi còn đang lái xe! Mau buông ra!” Tề Kiêu giận đến tím mặt, trong nhất thời lại không có biện pháp tránh thoát.
Mặc dù khí lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch nhau khá lớn, nhưng đây là đang ở trong xe, không gian nhỏ hẹp, ông ta hoàn toàn không có cách phát huy ưu thế hơi sức vượt trội. Tề Kiêu gấp đến đỏ cả mắt, rống lên: “Mau dậy đi! Bà muốn chết sao?”
Khuôn mặt mẹ Tề rất dữ tợn, giống như ác quỷ giữa ban ngày ban mặt, đôi tay dùng lực rất lớn, giống như thật sự muốn bóp chết Tề Kiêu.
“Ông dám giấu diếm tôi suốt ba mươi năm hả! Con đàn bà đê tiện kia là ai? Là ai?”
“Cút! Cút ngay!” Tề Kiêu vừa hoang mang vừa kinh sợ, kẻ điên này quả nhiên là muốn chết mà, nhưng mình không muốn theo bà ta!-£3l€- Trong thời khắc sống chết, thân thể đột nhiên bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng khó có thể tưởng tượng nổi, đôi tay ông ta túm được lưng áo của mẹ Tề, đẩy bà ta ngã mạnh sang bên cạnh.
Chưa kịp thở ra thì hai tay đã phải sờ soạng nắm lấy tay lái, trong lòng Tề Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ông ta vừa nâng mắt lên thì thân thể chợt cứng lại, trước mặt bỗng tối sầm, rồi không biết gì nữa.
Tề Minh Nguyệt vô cùng nôn nóng, mẹ Tề đột ngột ngắt di dộng khiến cô ta thấy bất ổn trong lòng. Mẹ sẽ không ly dị cha đó chứ? Chắc là không đâu! Tề Minh Nguyệt nắm đi động, do dự hồi lâu vẫn không hề gọi lại, cô ta thật sự rất muốn biết cha mẹ giải quyết thế nào rồi. Nhưng ngộ nhỡ hai người đang ầm ĩ vì chuyện này, cô ta gọi tới đúng lúc trở thành nơi trút giận thì sao? Cô ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô ta ngồi trong xe suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định trở về nhà. Dù sao mặc kệ như thế nào thì cha mẹ cũng sẽ về nhà, chi bằng cô ta về nhà chờ bọn họ thì hơn.
Không ngờ, sau khi cô ta về nhà, chờ đợi cô ta không phải là cha mẹ mình mà là chiếc còng tay sáng chói. Thiên kim đại tiểu thư, cô con gái duy nhất của nhà họ Tề, Tề Minh Nguyệt nào có từng bị đối xử như thế, cô ta hết cào lại cấu cảnh sát, giãy dụa không phối hợp, thậm chí còn tuyên bố ngày mai sẽ phá hết toàn bộ chén cơm của bọn họ.
Ai mà chẳng có tính nóng chứ? Huống chi còn là đại đội hình cảnh (cảnh sát hình sư) vạm vỡ, một người trong đó hết kiên nhẫn bước lên, bực bội, lặng yên giơ tay cao chém xuống gáy cô ta một nhát, lập tức khiến Tề Minh Nguyệt hôn mê, lần này muốn mang đi đâu cũng dễ dàng rồi.
Lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Thụy thì Tần Dịch Hoan đang ở trong phòng bệnh ôm Triệu Ngạn Kiều, dịu dàng an ủi cô Chuyện đã xảy ra rồi, cho dù bọn họ có hối hận thế nào thì cũng đã muộn. Coi như về sau tiểu Trạch có không giống như những đứa trẻ bình thường khác thì bọn họ cũng sẽ yêu thương, đối xử tốt với bé. Về phần đầu sỏ gây ra chuyện này, sao anh có thể bỏ qua chứ?
Mẹ Tần vừa về lập tức lấy băng ghi hình toàn bộ tòa nhà của Tần trạch đưa đến sở cảnh sát, có đôi lúc dùng quy tắc phổ biến trên xã hội để xử lý vấn đề cũng không phải muốn chứng minh thế giới này có bao nhiêu công bằng, mà là muốn dùng chúng làm ván cầu, thực hiện đặc quyền chân chính.
Là đàn ông, tuy rằng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng có thể nhanh chóng kiên cường lên, không giống phụ nữ, bình thường dù kiên cường cỡ nào, vào giờ phút này cũng nhanh chóng uể oải xuống.
Thế nhưng, khi nghe được tin hai vợ chồng nhà họ Tề cùng xảy ra tai nạn xe cộ thì anh vẫn khiếp sợ, hỏi lại lần nữa.
“Đúng đấy, anh không nghe lầm đâu.” Giọng nói của Lâm Thụy rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nỗi không giống dáng vẻ phóng khoáng lúc trước của anh ta.
“Chết rồi, đều chết hết.”
Tần Dịch Hoan dừng một chút mới nói: “Nén bi thương.”
“Thu hồi mấy chữ đó của anh đi!” Lâm Thụy hơi mất kiên nhẫn, nói.
“Có thể bắt đầu bước kế tiếp chưa?”
“Còn thiếu một chút nữa.”
Tần Dịch Hoan nhíu mày, nói: “Đứa em gái kiêu căng kia của anh không dễ nghe lới vậy đâu.”
“Vậy thì tìm một cơ hội đi! Đừng để quá lâu, nếu không thì phiền toái lắm.” Lâm Thụy dặn dò.
“Ừm, tôi sẽ nghĩ cách.” Tần Dịch Hoan đáp một câu rồi ngắt máy. Anh cúi đầu suy nghĩ đối sách, Triệu Ngạn Kiều tới vốn định nói gì đó, nhưng thấy anh đang suy tư nên không có quấy rầy anh, chỉ lặng lẽ xoay sang bên kia, xoa xoa khóe mắt ươn ướt.
Cửa phòng bệnh chợt bị gõ vang, một tiếng so với một tiếng còn nhẹ hơn, giống như đang chột dạ. Tần Dịch Hoan nghĩ là mẹ Tần, nói một tiếng 'mời vào' rồi đi ra mở cửa, ai ngờ vừa mở cửa lại nhìn thấy gương mặt của Chu Tiểu Mạch.
Tần Dịch Hoan lạnh mặt định đóng cửa lại, nhưng Chu Tiểu Mạch đã giành trước một bước, hô lên: “Tiểu Kiều!”
Thân thể Triệu Ngạn Kiều cứng đờ, quay đầu lại có chút mờ mịt, cũng có chút cứng ngắc, gặp mặt bạn tốt từ ngày xưa lại chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì cho phải.
“Dịch Hoan, đừng như vậy.” Mạnh Đình chợt bước ra từ phía sau Chu Tiểu Mạch, khoác một tay lên trên vai Tần Dịch Hoan, khuyên nhủ.
Tần Dịch Hoan không chớp mắt nhìn chằm chằm Mạnh Đình khoảng năm giây, mới nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh từ trên vai mình xuống, lắc đầu nói: “Mạnh Đình, chuyện không liên quan tới cậu, cậu đừng xen vào.”
“Dịch Hoan......”
“Chu tiểu thư, muốn chơi thì tìm người khác đi, con trai chúng tôi còn đang nằm trong phòng ICU, tiểu Kiều không có thời gian gặp cô đâu.” Tần Dịch Hoan ngăn ở cạnh cửa, không để cho Chu Tiểu Mạch bước vào. Một câu anh nói đã khiến cho trái tim dần dần mềm xuống của Triệu Ngạn Kiều lập tức cứng rắn trong nháy mắt, cô quay đầu sang chỗ khác tránh khỏi tầm mắt của Chu Tiểu Mạch, không nói tiếng nào.
“Tiểu Kiều, mình giúp cậu! Mình sẽ giúp cậu! Tiểu Trạch cũng là con mình mà, cậu tin mình đi!” Chu Tiểu Mạch sốt ruột đến đỏ mặt, gắt gao níu cánh tay của Tần Dịch Hoan xuống, song vẫn chẳng thể xoay chuyển được Tần Dịch Hoan.
“Dịch Hoan, tiểu Mạch đã biết sai lầm rồi.” Mạnh Đình kéo Chu Tiểu Mạch qua, nhìn vành mắt cô ửng hồng, hơi hơi tức giận, nói.
Tần Dịch Hoan vẫn cố chấp lắc đầu, mượn lực của Mạnh Đình đóng cửa lại, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.
“Hai người đi đi, tâm tình của tiểu Kiều không tốt, xin đừng quấy rầy cô ấy.” Nói xong liền nhẫn tâm đóng cửa phòng bệnh.
“Tiểu Kiều, tiểu Kiều, mình thật sự có thể giúp cậu.....”
Ngoài cửa, Chu Tiểu Mạch vẫn kêu to, Tần Dịch Hoan khóa cửa rồi đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của cô, đau lòng gần như không thở nổi, dịu dàng nói: “Khó chịu thì cứ khóc ra đi.”
Triệu Ngạn Kiều cắn môi, từng giọt nước mắt to rơi xuống ga trải giường.
Tề Minh Nguyệt đến sở cảnh sát vẫn bày ra dáng vẻ tiểu thư như cũ, cô ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra nên trong lòng hoàn toàn không quan tâm đến lần giam cầm này. Cũng chỉ là đứa bé sơ sinh thôi, còn chưa tính nổi là một người, chết thì chết đi, chẳng lẽ còn muốn để cho một người lớn sống sờ sờ như cô ta đi đền mạng cho nó sao? Đừng mơ tưởng!
Dù là đặt băng ghi hình tại hiện trường ở trước mặt cho cô ta xem thì cô ta vẫn không chịu nhận tội. Bây giờ cô ta chẳng sợ chút nào, cha mẹ nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô ta. Hiện tại mặc dù những người này luôn bày ra dáng vẻ chính nghĩa nhưng khi cha mẹ mình đến đòi người, còn không phải là cười cười mời mình đi khỏi sao?
Tề Minh Nguyệt lộ vẻ mặt khinh thường, coi sở cảnh sát trở thành phòng khách nhà mình, một hồi muốn uống nước một hồi muốn uống trà, giày vò không ngừng nghỉ. Trưởng ban khoa hình sự tức giận dứt khoát giam cô ta lại, mặc dù luật pháp đã quy định thời gian giam cầm người không vượt quá hai mươi bốn tiếng, thế nhưng lần này là có chứng cớ vô cùng xác thật, , cho dù cấp trên có tới đây thì cũng không tìm ra lỗi của bọn họ!
Cứ như vậy, Tề Minh Nguyệt bị nhốt một đêm trong sở cảnh sát, nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, không thể không nói, có đôi lúc ngu ngốc cũng là một niềm hạnh phúc.
Cho đến sáng hôm sau mới có người đến gặp cô ta, Tề Minh Nguyệt còn tưởng là cha hoặc mẹ mình, tiếp tục bày ra dáng vẻ vênh váo hống hách ngồi ở trong phòng giam. Lại không ngờ rằng, song thân đâu chẳng thấy chỉ thấy mỗi Lâm Thụy.
Lâm Thụy mặc tây trang màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Tề Minh Nguyệt chính là: “Ba mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, đã chết rồi.”