Cô cứ ngồi như vậy,
nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, mặc dù tựa
vào trên ghế sô pha, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, giống như bất kể
chuyện gì cũng không chèn ép cô được. Giọng nói nhàn nhạt, nghe giống
như không có hứng thú gì, mà sự thật đúng là cô rất xem thường anh. Bỗng Tần Dịch Hoan cảm thấy Triệu Ngạn Kiều đã thật sự thay đổi, ở tất cả
mọi mặt. Lúc trước cô sẽ làm nũng với anh, sẽ như không có xương dựa vào ngực anh, cũng sẽ không kiên cường như vậy. Vì sao đột nhiên lại thay
đổi như vậy? Thật sự đã nghĩ thông suốt hay là đang suy tính chuyện
khác?
Không nghe thấy anh trả lời, Triệu Ngạn Kiều quay đầu lại,
thì thấy Tần Dịch Hoan đang nhìn mình, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy
đáy, lóe ra tia sáng yếu ớt, giống như muốn nhìn thấu những gì cô giấu
trong lòng. Trong lòng Triệu Ngạn Kiều lộp bộp một tiếng, nhưng ngoài
mặt lại biểu hiện như không có gì: “Nếu anh lo lắng, chúng ta có thể đặt ra thỏa thuận, sau này nước sông không phạm nước giếng!”
Muốn ly hôn là không có khả năng, với thân phận và địa vị của Tần Dịch Hoan nếu ly hôn sẽ gây tai tiếng, cho nên dù là Triệu Ngạn Kiều trước đó hay là
Tần Dịch Hoan đều chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, hơn nữa mẹ Tần lại
có tâm bệnh, thật vất vả mới hợp hai đứa nhỏ lại thành một đôi, sao có
thể chấp nhận cho bọn họ ly hôn!
“Thỏa thuận?” Tần Dịch Hoan hứng thú đi tới, cũng không đi làm nữa, bỏ qua hiềm khích lúc trước tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, trong ánh mắt đều là hứng thú.
Triệu Ngạn Kiều gật đầu, “Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, anh làm
gì đều không quan hệ với tôi, mà anh,” ánh mắt của cô bình tĩnh, nhưng
cũng rất kiên định: “Cũng không được quản chuyện của tôi!” Lúc cô nói ra những lời này không có chút nào do dự, dường như đã sớm quyết định mỗi
người đi một ngả với anh. Tựa như sự yêu thích của một đứa bé, khi đã
mất đi thích thú với đồ chơi, liền ném những thứ đã từng yêu thích vào
thùng rác không mảy may suy nghĩ, lại tiếp tục theo đuổi món đồ chơi
mới.
Một chút buồn phiền chậm rãi từ đáy lòng dâng lên, chắn
ngang ở ngực, Tần Dịch Hoan im lặng nhíu lông mày lại, nhìn như đang suy nghĩ về đề nghị của Triệu Ngạn Kiều, nhưng thực tế suy nghĩ đã sớm du
đãng ở nơi khác. Anh nhớ tới ngày đó khi về nhà cô có những hành động kỳ lạ, nhớ mì sợi thơm ngon mà cô nấu, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khi cô vừa mở cửa…
“Tôi đã thấy nhiều trên phim truyền hình
rồi!” Bỗng nhiên Tần Dịch Hoan đứng dậy hung dữ nói, cũng không thèm
nhìn tới Triệu Ngạn Kiều liền đi về phía cửa, giống như giận dỗi bình
thường mở cửa đi ra ngoài, cửa chống trộm phát ra một tiếng “bang”,
Triệu Ngạn Kiều ngạc nhiên nhìn về phía cửa, trong đầu hiện ra một câu:
tâm của đàn ông như mò kim đáy biển.
Tần Dịch Hoan không đến công ty, mà lái xe thẳng đến phòng khám của Mạnh Đình. Năm đó Tần Dịch Hoan ở San Francisco học máy tính kiêm quản lý học, vào một lần các lưu học
sinh tổ chức du lịch liền quen biết Mạnh Đình đang học tâm lý học,
tuy rằng chuyên ngành của hai người không liên quan đến nhau, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào tới tình bạn của bọn họ.
“Như thế
nào là hai nhân cách?” Tần Dịch Hoan ngồi rất lâu trên ghế sô pha, uống
một hớp cà phê mà Mạnh Đình vừa pha, mới rối rắm mở miệng hỏi.
“Sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề này?” Mạnh Đình khó hiểu, người bạn tốt
này của anh luôn thẳng thắn cởi mở, thế nhưng lần này lại lưỡng lự dây
dưa, xem ra là có chuyện khó giải quyết rồi! Con mắt anh đảo quanh, đè
sự sự mò xuống dấy lòng, hỏi ngược lại.
“Cậu không cần hỏi chuyện này!” Tần Dịch Hoan nặng nề đặt ly cà phê xuống bàn trà, con ngươi hẹp
dài híp lại, cảnh cáo nói: “Mạnh Đình, thu hồi chút tâm tư nhỏ đó của
cậu đi!”
“Được rồi, được rồi.” Mạnh Đình giơ hai tay đầu hàng,
anh sợ nhất là ánh mắt này của Tần Dịch Hoan, liếc mắt một cái toàn thân liền phát rét, dù sao cũng còn nhiều cách để biết, anh tội gì phải đi
trêu chọc con hồ ly này! “Hai nhân cách nha, thực ra rất đơn giản, cậu
có thể hiểu là người hai mặt giống như hai người khác nhau!” Mạnh Đình
không biết vì sao Tần Dịch Hoan lại hỏi cái này, anh cảm thấy đây không
phải vấn đề gì lớn, chỉ thuận miệng nói một câu, chỉ là nói ra mặt ngoài của hai nhân cách, nhưng không nói cho Tần Dịch Hoan đặc điểm lớn nhất
của hai nhân cách là: hai nhân cách độc lập không tương tác lẫn nhau, ký ức sẽ không giống nhau. Không ngờ lại làm hại Tần Dịch Hoan.
Trở thành hai người sao? Tần Dịch Hoan vuốt cằm, thật sự giống như hai
người! Nói như vậy thì Triệu Ngạn Kiều có hai nhân cách? “Vậy dưới tình
huống nào thì mới chuyển từ nhân cách này sang một nhân cách khác?”
“Bị kích thích hoặc đả kích mạnh mẽ.”
Kích thích? Đả kích? Tần Dịch Hoan nghĩ lại liền nhớ ra, một ngày trước khi
Triệu Ngạn Kiều thay đổi bọn họ có tranh cãi một trận ầm ĩ! Vừa vặn
trùng khớp! Thì ra là Triệu Ngạn Kiều bị nhân cách phân liệt! Tần Dịch
Hoan nghĩ rằng mình đã hiểu được điều gì, liền không dây dưa nữa, tạm
biệt với Mạnh Đình liền đi thẳng đến công ty, gần đây công ty anh đang
mở rộng một hệ thống mới trên điện thoại di động, anh là ông chủ nên
nhất định phải trấn thủ ở nơi này. Về phần Triệu Ngạn Kiều, anh đã nghĩ
được phương pháp sống chung với cô!
Triệu Ngạn Kiều bỗng cảm thấy Tần Dịch Hoan bắt đầu thay đổi thái độ! Chẳng mỉa mai cô, cũng không
nói lời châm chọc! Thậm chí còn chủ động nói chuyện với cô! Người này
rốt cuộc là bị làm sao vậy? Triệu Ngạn Kiều khó hiểu, rõ ràng buổi sáng
lúc đi ra ngoài còn trưng ra bộ mặt thối, buổi tối quay về lại thay đổi
180 độ rồi!
“Triệu Ngạn Kiều, tối hôm nay ăn cái gì?” Sau khi hết giờ làm Tần Dịch Hoan về nhà liền vào thẳng phòng bếp, nói với Triệu
Ngạn Kiều vẫn đang bận rộn. Triệu Ngạn Kiều lạnh run một cái, thiếu chút nữa thái dao trúng ngón tay. Nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng rồi trả lời: “Cháo trứng muối thịt nạc.” Thân thể này ăn
uống không điều độ đã quá lâu, muốn điều dưỡng cũng không phải chuyện
ngày một ngày hai, có điều cô cũng không vội, dù sao hiện tại cô có rất
nhiều thời gian.
Theo trí nhớ lưu lại trong thân thể này, Triệu
Ngạn Kiều biết, chủ trước của thân thể sống không hề vui vẻ, thế nhưng
cô lại là một phú bà! Không nói đến sính lễ lúc kết hôn, mà ngày cả tài
sản của cha mẹ cô để lại cũng đủ cho cô ăn cả đời! Tuy nhiên người chủ
trước lại không quan tâm đến những thứ này, cho tới bây giờ người cô
quan tâm cũng chỉ có một người là Tần Dịch Hoan, không ngờ tới lại mất
đi mạng sống. Tuổi còn trẻ đã qua đời, không hưởng thụ được gì cả.
Mà Triệu Ngạn Kiều lại không giống vậy, đời trước cô vất vả tích góp tiền
tài từng chút một dự định mua một căn nhà nhỏ, không ngờ tới tiền đã đủ, chỉ là mạng không còn! Sống lại trên thân thể này, Triệu Ngạn Kiều cũng đã thay đổi suy nghĩ. Khoảng thời gian một ngày ngắn ngủn, cô đã suy
nghĩ rất nhiều, cô không cần liều mạng làm việc nữa, cũng không cần
cưỡng ép bản thân sống dưới quá nhiều áp lực nữa! Mặc dù không biết tại
sao cô có được cơ hội này, nhưng lần này cô sẽ quý trọng mạng sống, sẽ
yêu quý thân thể của mình.
Cô nhất định phải đối xử thật tốt với
bản thân, chính mình ngày trước chưa được hưởng thụ cuộc sống bây giờ sẽ bù đắp lại hết thảy, hạnh phúc sẽ đến thế nào!
“Cần giúp đỡ
không?” Tần Dịch Hoan nhìn Triệu Ngạn Kiều thuần thục xắt thịt, gạo,
biết rõ mình không xen tay vào được, nhưng vẫn hỏi một câu.
“Không cần.” Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, rồi tiếp tục tập trung nấu cơm.
Tần Dịch Hoan cũng không tự tìm mất mặt, rời khỏi phòng bếp đi tới phòng
khách mở tivi, ánh mắt lại liên tục nhìn vào bóng lưng của Triệu Ngạn
Kiều, anh đã nghĩ kỹ, anh muốn sống hòa thuận với Triệu Ngạn Kiều này!
Tuy rằng Triệu Ngạn Kiều này vừa nói lời ác độc lại vừa lạnh nhạt, nhưng so với một Triệu Ngạn Kiều cả ngày dính lấy mình thì tốt hơn rất nhiều! Anh không thể kích thích cô nữa, lại càng không thể đả kích cô! Để
tránh cô bống nhiên hoán đổi nhân cách! Anh tin tưởng, chỉ cần mình cẩn
thận, cô vẫn sẽ duy trì bộ dáng này.
Mà Triệu Ngạn Kiều từ khi
sống lại trên cơ thể này liền quyết định muốn chung sống cùng người đàn
ông nguy hiểm này thật tốt, để cuộc sống của mình không xảy ra tình
trạng ngoài ý muốn, suy nghĩ của hai người không mưu mà hợp (không bàn
bạc mà có cùng ý kiến chung đó hehe), thế là, vốn dĩ quan hệ của hai
người đang tràn ngập khói thuốc súng bỗng nhiên lại trở thành bắt tay
giảng hòa…
Ăn xong cơm tối, Triệu Ngạn Kiều xuống lầu tản bộ một
lát, Tần Dịch Hoan lại ở trong nhà xem xu hướng của thị trường chứng
khoán. Hai nhười nhìn giống như ai làm việc nấy, trên thực tế lại hòa
hợp đến lạ thường. Ngày trước Triệu Ngạn Kiều thường không ngủ sớm, cô
phải tăng ca, phả làm việc, phải kiếm tiền, làm gì có dư thời gian để
ngủ? Nhưng bây giờ không giống thế, bây giờ cô chỉ cần: còn sống hạnh
phúc! Vậy nên lúc chín giờ Triệu Ngạn Kiều đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ,
không ngờ vừa vào phòng ngủ lại nhìn thấy Tần Dịch Hoan, Triệu Ngạn Kiều bước đến giường đôi ngồi xuống, bất kể thế nào cũng không bước ra
ngoài.
“Đêm nay chúng ta ngủ chung.” Tần Dịch Hoan giống như
không nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều kinh ngạc, thậm chí còn phá lệ tặng
Triệu Ngạn Kiều một cái mỉm cười.
Mặc dù đã nhiều năm làm ông chủ công ty, nhưng Tần Dịch Hoan chưa bao giờ khiến cho bản thân trở nên
chững chạc, anh có thói quen làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý tới
những quy củ trong kinh doanh. Bây giờ, người đàn ông này đang nằm không ngay ngắn ở trên giường của cô, khuôn mặt tinh tế không phiền muộn
giống như lúc trước, ngược lại mang theo chút ấm áp, con ngươi hẹp dài
cười híp lại, lông mi thật dài hơi chớp động, giống như mời người đến dụ dỗ. Trái tim của Triệu Ngạn Kiều đập thình thịch, nhất thời khuôn mặt
đỏ bừng, cô tự khinh bỉ bản thân ở trong lòng một phen, giả bộ bình
tĩnh, tự nhiên đi tới nhấc chăn lên, lạnh nhạt nói: “Được.”
Hai
người nằm trên một chiếc giường, đưa lưng về phía đối phương, suy nghĩ
trong lòng lại hoàn toàn khác nhau, cái này gọi là đồng sàng dị mộng*.
*Đồng sàng dị mộng: ý nghĩa là nằm chung giường nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau
Tuyệt đối không thể kích thích cô, phải theo ý cô, cho dù chán ghét cũng phải nhịn! Tần Dịch hoan lẩm bẩm ở trong lòng.
Dù sao bây giờ cô đang mang thai, anh không thể làm gì với cô cả, cô nhất
định phải kiềm chế, Triệu Ngạn Kiều ầm thầm tự động viên chính mình.
Hai người vừa suy nghĩ vừa bắt đầu tiến vào mộng đẹp. Nửa đêm, Triệu Ngạn
Kiều bỗng cảm thấy lạnh, cô mở to mắt nhìn một góc chăn nhỏ trên người
mình, lại sờ cánh tay lạnh buốt, nhất thời tức không thở được, rốt cuộc
tính chiếm hữu của người này mạnh mẽ đến mức nào mới có thể kéo cả cái
chăn lớn như vậy quấn lên người anh ta?
Nghĩ tới đây cô đẩy Tần Dịch Hoan đang ngủ say: “Tần Dịch Hoan, thức dậy, trả lại chăn cho tôi!”