Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 76: Chương 76: Chương 42: Đánh nhau




Edit: PMN

Beta: Devil

Người vây xem không biết sự tình đầu đuôi vừa mới nghe Trương Mẫn nói như vậy, ánh mắt Vương Tĩnh Kì đang đồng tình cũng liền thay đổi.

Vương Tĩnh Kì sửa sang lại đầu tóc, đau lòng mấy sợi tóc rụng trên tay mình, ngẩng đầu nói: "Tối nay, nếu nhà các người không chê dọa người, tôi cũng không còn gì băn khoăn, vậy rốt cuộc việc này là ai ác độc." Nàng giương mắt lên nhìn biểu cảm trên mặt của Triệu Giang, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô tuy rằng ngoài miệng nói muốn đem tất cả mọi việc cho Chu Cẩn Du phân xử nhưng cô cũng không muốn đem chuyện riêng tư này nói cho người lạ.

Cuối cùng vẫn chỉ có Triệu Giang là người lý trí .

"Tĩnh Kì, con đừng cùng tiểu Mẫn đưa khí, con và Trương Dương tính cách không hợp, không đi đến cùng được, vậy cũng tốt. Chúng ta cũng chỉ cần các con hạnh phúc thì cái gì cũng không quan trọng." Triệu Giang nói những lời như vậy thật giống như đang hồi tưởng.

Vương Tĩnh Kì trong lòng thầm nói rốt cục ở Trương gia vẫn còn có người biết nói tiếng người .

"Tĩnh Kì à, hôm nay ta đến đây cũng chỉ muốn nói cới con về chuyện của ba Trương Dương. Con và Trương Dương tuy không kết hôn thì cũng không nên trở thành oan gia đúng không. Vậy nên còn có thể đừng gọi người tới bắt ông ấy được không. Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi nhất định là sẽ không chịu được chuyện này đâu." Triệu Giang nói xong còn cố tình điểm thêm bằng vài giọt nước mắt.

Người chung quanh nhìn Vương Tĩnh Kì với ánh mắt không tốt.

Vương Tĩnh Kì nghe Triệu Giang nói xong thì cười lạnh trong lòng. Trương Dương à, mẹ anh diễn kịch cũng thật là giỏi nha.

"Thực sự thì tôi cũng không muốn làm oan gia, chỉ cần các người chia đều tài sản như pháp luật đã quy định thôi. Bà có biết , lúc Trương Dương làm chuyện đó, tôi muốn phải đi tới cơ quan hắn, không nói sau này thế nào, nhưng là tối thiểu hiện tại hắn là gì cũng không phải, nhưng chúng ta đã quen biết một thời gian, cho dù tôi có ủy khuất thì tôi cũng nhịn, tôi cảm thấy nếu làm con dâu thì có thể chịu đựng chuyện như vậy, cũng coi như không làm thất vọng Trương gia . Nhưng thử xem Trương gia các người làm gì, đánh ba tôi tới mức phải nhập viện sao. Sau đó đuổi ba mẹ tôi rồi coi như không có việc gì sao. Nếu không phải mẹ tôi gọi xe cứu thương thì ba tôi sẽ ra sao.

Vì vậy tôi gọi điện báo cảnh sát thì có gì sai sao? Nhà các người nếu không phạm pháp, chỉ một mình tôi đơn phương báo cảnh sát thì họ có thể bắt à. Hiện tại ba tôi mới vào phòng hồi sức, các người vào thăm để đánh ông ấy tiếp sao. Có phải ta quá tốt với các người." Thực sự thì cô rất hiền nhưng gặp những người như vậy thì không thể hiền được.

Triệu Giang khẽ cau mày, sau đó lại giả bộ nhu nhược thương tâm, giải thích:

"Tĩnh Kì à, tiểu Mẫn cũng là do lo lắng cho cha cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Con là giáo viên đừng so đo với trẻ con làm gì. Còn về việc ba con bị tai nạn thì nhà con đang gặp chuyện như vậy, chúng ta qua đó thăm hỏi cũng không tiện. Đợi tới lúc nào ba con khỏe gia đình chúng ta sẽ qua thăm." Bà vô cùng khôn khéo khi đánh lảng được chuyện đã làm ba cô bị thương.

"Dù sao thì ba tôi cũng bị các người đánh gãy xương, vậy nên về tiền thuốc men thì chắc chắn các người phải lo còn những chuyện khác để cảnh sát lo đi." Vương Tĩnh Kì cảm thấy việc này không có gì để thương lượng , giết người đền mạng, đánh người bồi thường tiền là lẽ đương nhiên, dù người bị thương là ba cô hay là người khác thì Trương Đông Thăng vẫn bị pháp luật xử lí.

Triệu Giang nghe Vương Tĩnh Kì nói vậy thì sắc mặt không tốt. Nhưng nghĩ đến ông lão nhà mình vẫn còn đang ở đồn cảnh sát thì lại cố gắng chịu đựng hạ mình:

"Tĩnh Kì này, dì biết là hôm nay ba Trương Sương do quá kích động nên mới làm nhe vậy, nhưng con không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ chứ, tốt xấu gì hiện tại con và Trương Dương vẫn chưa ly hôn, vẫn còn gọi ông ấy là ba. Vậy có phải con nên giơ cao đánh khẽ thả người ra không"

Vương Tĩnh Kì nghe xong lời của bà, cười "Đã hai năm rồi, giờ tôi và Trương Dương cũng phải ly hôn. Hai năm qua tôi đã ở đó làm bảo mẫu cho các người rồi còn gì"

Lời nói này làm cho Trương gia chột dạ, Trương Dương giật mình. Cuối cùng là vẫn không biết nói gì.

"Các người cũng vừa nói rồi còn gì, tôi chỉ là một giáo viên, biết người khác làm việc xấu thì cũng chỉ biết thông báo với cảnh sát chứ đâu có quyền thả người" Vương Tĩnh Kì trực tiếp nói mình quả thật không kia năng lực.

"Cô thật là…Hừ…Mẹ ta đã cho cô mặt mũi cô còn không muốn , là ba cô tới đây làm loạn trước, cho nên cha ta mới đẩy một cái. Mẹ à, con đã nói rồi cô ta không phải người tốt đâu. Nẹ còn lằng nhằng làm gì nữa." Trương Mẫn bị Trương Phượng giữ ở phía sau nhưng tới lúc nghe thấy lời của Vương Tĩnh Kì liền không chịu được mà vùng vằng thoát ra.

Vương Tuấn Kì ở bên cạnh tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm tất cả mọi người trong Trương gia, nếu như xét về số lượng thì hai anh em anh thua. Vậy nên càng cần phải tỉnh táo để đối phó thôi.

Sau đó cô nhìn đến Trương Dương thì thấy em gái hắn tiến về phía hoa quả rồi lại tiến tới chỗ cô.

"Cô muốn gì, trước tất cả mọi người cô muốn đánh nhau đúng không? Mọi người hãy làm chứng cho. Hiện tại tôi và anh trai chỉ đang phòng vệ và bị tấn công." Vương Tĩnh Kì đối với anh trai thì bảo vệ như vậy đó.

Triệu Giang vốn đã muốn lôi kéo con gái tới chuẩn bị đánh người. Nhưng khi nghe xong Vương Tĩnh Kì nói như vậy thì ngừng lại một chút. Nhưng nhìn thấy con gái mình sợ nó chịu thiệt, ý nghĩ nóng lên, cái gì cũng không để ý liền vọt đi lên.

Vương Tĩnh Kì tuy rằng sẽ không đánh nhau, nhưng cũng không phải nhìn thấy anh mình như vậy mà không giúp.

"Mẹ, em gái, các ngươi đừng làm loạn , có rất nhiều người đang nhìn đó." Trương Dương rốt cục ở bên cạnh đứng không yên, đã chạy tới can ngăn, nhưng khi phụ nữ đã đánh lộn thì không gì có thể can ngăn. Vậy nên hắn cũng bị chút thương tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.