Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 106: Chương 106: Chương 72: Say rượu




Có thể gặp lại Thị trưởng trong lòng tôi đặc biệt kích động, Thị trưởng còn có thể nhớ được tôi tôi thực là thụ sủng nhược kinh. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tới tham gia khóa huấn luyện giáo viên này tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Đồng thời cũng hiểu được trên vai mình gánh một trọng trách rất nặng, nhưng xin lãnh đạo yên tâm, tôi cùng đồng nghiệp nhất định sẽ chăm chỉ học tập để khi quay về trường học sẽ phát huy tác dụng, đem ứng dụng vào giảng dạy. Nhất định không phụ kỳ vọng của lãnh đạo với đối với chúng tôi.

Tôi vốn muốn mời lãnh đạo một ly rượu để thể hiện sự quyết tâm của mình, nhưng mong lãnh đạo thông cảm, thật sự tôi không uống được rượu, tôi uống một ngụm thể hiện tấm lòng, còn lãnh đạo tùy ý mình nha.” Vương Tĩnh Kỳ trước nói đại nghĩa Lăng Nhiên, sau đó lại mềm mỏng thể hiện mình thật sự không có năng lực uống rượu.

Từ đầu đến cuối Chu Cẩn Du đều mỉm cười. Anh nhìn Vương Tĩnh Kỳ tỏ ra bộ dáng khó xử, cũng hào phóng giơ ly rượu nói: “Nói thật, được cùng cô giáo Vương ăn cơm, uống rượu cũng không phải là lần đầu tiên, tửu lượng của cô giáo Vương tôi cũng biết một chút. Hôm nay mọi người đều đang cao hứng, về sau cũng đều là người một nhà, chúng ta cũng không cần phải che dấu, uống rượu cũng tùy tâm, cô giáo Vương thấy tôi nói có đúng không.”

Sau đó anh cầm ly rượu hướng về các giáo viên trên bàn nói: “Hôm nay có thể cùng các thầy cô nâng chén nói chuyện vui như thế này tôi đặc biệt cao hứng, tôi mời nên uống trước.” Anh nói xong liền ngửa đầu lên uống hết hơn nửa ly rượu trắng.

Vương Tĩnh Kỳ sững sờ nhìn một chút, cái người này sao có thể uống mẫu như vậy, anh uống hết cả chén làm cô là người mời rượu phải uống thế nào cho phải đây.

Mục Văn lại ngồi không yên, hắn vội vàng đùa bỡn: “Tĩnh Kỳ, cô cũng phải cạn nhé, cô đừng làm phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, cũng không thể làm mất mặt giáo viên trường Nhất Trung chúng ta được.”

“Đúng là như vậy, nói như thế nào thì cô giáo Vương đều phải uống cạn, đến, tôi đi theo giúp đỡ một chén.”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn ly rượu trắng đầy trong tay mình, cô nuốt một ngụm nước miếng, tuy ly rượu cũng không lớn, nhưng một chén này là đầy tràn, nếu cô uống hết một chén này thì cô cũng không nói trước được gì, dù sao lúc trước cô cũng đã uống một bình rượu.

Vốn cô định vùng vẫy một chút, nhưng liếc mắt thấy khóe miệng Chu Cẩn Du nhếch cười, cô nhất thời tức giận nâng ly rượu lên nói: “Lãnh đạo cho tôi mặt mũi như vậy thật là vinh hạnh, tôi cạn.” Cô nói xong cũng ngửa đầu uống cạn.

Đến khi rượu theo cổ họng chảy xuống dạ dày thì tất cả những hăng hái trong lòng đều bị cảm giác cay đắng làm cho biến mất.

Chu Cẩn Du nhìn hai mắt phiếm hồng của cô vì cay thiếu chút nữa chảy nước mắt, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Bụng dạ cô gái này cứ như vậy còn đối với mình né tránh, cứ một lần lại một lần cự tuyệt mình, nếu không có mình che chở thì không biết cô sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở đây. Anh nhìn cô như vậy cũng thấy xót, cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát của cô, để cho cô ăn một ít thức ăn.

Anh một chút cũng không ngờ, nếu không có anh thì Vương Tĩnh Kỳ cũng chỉ là một giáo viên bình thường, căn bản là không cần tham gia bữa tiệc có lãnh đạo như vậy, cũng không xuất hiện lãnh đạo làm cô phải uống liền mấy ly rượu.

Vương Tĩnh Kỳ bị cảm giác cay làm cho buồn nôn, cô vội vàng gắp vài miếng thức ăn để đè ép cảm giác buồn nôn xuống, rượu lãnh đạo đúng thật là không tốt chút nào.

Mặc dù Trịnh Kim Quốc cùng Ngô Mật Nhi nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối lực chú ý của hắn vẫn đặt ở trên người Chu Cẩn Du, dù sao trên bàn cơm này hắn không phải là lớn nhất và hắn cũng muốn nịnh nọt lãnh đạo trên bàn rượu này.

Hắn nhìn động tác của Chu Cẩn Du, trong lòng hiểu ra một chút. Hắn có phần thông suốt vì sao Bí thư Lý để mình an bài bừa cơm rau dưa này, thì ra nguồn gốc là ở chỗ này.

Trịnh Kim Quốc cẩn thận quan sát cô giáo Vương một chút, mắt hạnh có chút sương mù, hai gò má bởi vì uống rượu mà hồng hồng, đưa ra đánh giá thì đúng là một cô gái trong sáng, động lòng người nhưng vẫn còn kém xinh đẹp một chút. Hắn lại nhìn Chu Cẩn Du, tuy không thấy anh thể hiện hành động gì, biểu tình cũng bình thường, nhưng đúng là hắn nhìn thấy có một chút khác biệt. Đương nhiên cảm giác như vậy chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, dẫu sao hắn cũng có kinh nghiệm lăn lộn trong trốn quan trường nhiều năm như vậy.

Trịnh Kim Quốc lại nhìn Vương Tĩnh Kỳ cảm thán câu rau xanh, cải củ mỗi người một sở thích! Chẳng qua củ cải này lại nằm trong hệ thống của mình, đó cũng là phúc phần của hắn. Hắn là cấp dưới, nhất định phải chia sẻ phiền muộn cho lãnh đạo .

“Tửu lượng của cô giáo Vương cũng không thua kém gì các đấng mày râu nha, từ điều này cũng có thể thấy được được giáo viên trường Nhất Trung không chỉ có trình độ dạy học cao mà các phương diện khác cũng xuất sắc như vậy.

“Ôi, Cục trưởng Trịnh ngài nói lời này tôi nghe thấy rất thư thái. Tôi cũng phải kính lãnh đạo một chén.” Ngô Mật Nhi không có khả năng đành phải hạ mình, cô ta vừa mới nhìn Vương Tĩnh Kỳ khoe mẽ, trong lòng cô cũng rất không thoải mái, ước gì Vương Tĩnh Kỳ đắc tội với lãnh đạo, sau đó cô sẽ phát huy không gian thật tốt.

Cuối cùng hiện tại Vương Tĩnh Kỳ cũng yên tĩnh, mà lãnh đạo bên cạnh mình lại muốn vây quanh Vương Tĩnh Kỳ, cô đương nhiên là mất hứng, sau đó cô liền phấn khởi.

Trịnh Kim Quốc cũng có kinh nghiệm chiến trường, những cô gái loại này hắn đã gặp nhiều, hơn nữa hắn cũng rất hưởng thụ mỹ nhân như thế vì chủ yếu Ngô Mật Nhi là mỹ nhân.

“Ha ha, cô giáo Ngô mời rượu, nói cái gì thì chén này tôi đều phải uống. Đến đến, mọi người không thể chiếu cố mình tôi uống được, mọi người cùng nhau, cùng nhau uống.” Hắn nói xong liền nâng chén ý bảo mọi người cùng nhau uống chén này.

Lãnh đạo lên tiếng, người dưới dĩ nhiên muốn tâng bốc.

Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ có chút choáng váng, nghe mọi người nói chuyện, lúc rơi vào tai cô có chút ong ong, sau đó ngây ngô theo mọi người cầm ly rượu nâng lên.

Chu Cẩn Du thấy cô gái này có dấu hiệu say rượu, không dấu vết lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói: “Không uống được cũng không cần uống, cô chỉ cần đưa lên miệng là được.”

Vương Tĩnh Kỳ trả lời anh với gương mặt mỉm cười, nghe hay không nghe thấy chỉ có mình cô biết.

Sau mấy vòng rượu, Chu Cần Du thấy mọi người ăn uống cũng không sai biệt lắm, chủ yếu là cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đã hoàn toàn say, cho nên anh chủ động giơ ly rượu lên.

“Tôi mời các thầy cô giáo một chén, mọi người là giáo viên tuyến đầu kiên cố, mọi người thật vất vả. Mượn hoạt động tổ chức giảng dạy lần này, Thị Lý chúng tôi cũng muốn có một vài giáo sư điển hình, hy vọng các thầy cô giáo tiếp tục cố gắng vì sự nghiệp giáo dục của chúng ta góp một viên gạch.” Anh nói xong cầm ly rượu uống cạn.

Trong đầu Vương Tĩnh Kỳ đã là hồ đặc, thấy lãnh đạo lớn nhất mời rượu cô liền giơ ly rượu lên cũng theo mọi người cạn. Chẳng qua là....cô chép miệng mấy cái nhưng không thấy có vị gì, chẳng lẽ do cô uống quá nhiều rượu nên đầu lưỡi đã tê liệt, cô lắc đầu có chút không rõ cũng không hiểu.

Chu Cẩn Du thấy cô như vậy, trong lòng quá mức buồn cười. Cô không thấy anh rót rượu cho cô cùng với rượu cô rót không giống nhau sao? Khóe miệng anh hơi hơi nâng len thưởng thức bình rượu trong tay.

Thầy cô giáo ở bàn không biết họ hỗ trợ nhau đều khiêm tốn thể hiện sự trung thành, tỏ vẻ nhất định sau này sẽ vì sự nghiệp giáo dục tậm tâm tận tụy.

Sau khi Chu Cẩn Du mời hoàn một ly rượu liền đứng dậy trở về bàn lãnh đạo.

Lý Việt thấy Chu Cẩn Du trở lại liền vội vàng đứng dậy kéo ghế cho lãnh dạp, sau đó hắn liền cầm chén bát mang đến cho anh.

Chu Cẩn Du nhìn hắn, vẩy tay một cái tỏ vẻ không cần. Bữa ăn này ăn cũng đã đủ lâu, giáo viên bàn Vương Tĩnh Kỳ đều uống ngã trái ngã phải.

“Lão Trịnh, tôi thấy không sai biệt lắm, để các giáo viên uống nhiều quá cũng không tốt.” Chu Cẩn Du thản nhiên liếc mắt Trịnh Kim Quốc bên cạnh một cái.

“Vâng, vâng, vẫn là lãnh đạo nhắc nhở, tôi không ngờ là đã trễ như vậy, chúng ta trước hết dừng ngài thấy có được không ạ?” Trịnh Kim Quốc nhìn Chu Cẩn Du xin chỉ thị.

Thấy Chu Cẩn Du gật đầu đồng ý, hắn vội vàng đứng lên phân phó người phía dưới, bắt đầu an bài người đưa các giáo viên uống nhiều về nhà.

Việc này nhất định không cần Chu Cẩn Du thu xếp, anh nhìn Trịnh Kim Quốc an bài cũng ổn liến ý bảo Bí thư Lý đi chuẩn bị xe.

Trịnh Kim Quốc thấy Thị trưởng Chu chuẩn bị đi liền vội vàng đẩy người bên cạnh tiếp cận.

“Thị trưởng Chu, ngài đi thong thả. Tôi có chuyện này muốn làm nhờ lãnh đạp hỗ trợ, ngày xem có được không ạ?” Thời điểm Trịnh Kim Quốc nói chuyện giống như thật sự không tốt lắm.

Chu Cẩn Du nhíu mày ý bảo hắn nói tiếp.

“Là như thế này, vừa rồi người ở dưới sắp xếp xe đưa vài giáo viên uống quá nhiều về nhà, nhưng lại phải đưa nhiều người, xe cũng điều đi nhiều rồi vẫn còn một giáo viên không sắp xếp được. Trời đã muộn, tôi cũng không dám để cô ấy một mình về nhà, cũng không dám thuê xe cho cô ấy. Thấy ngài đúng lúc phải đi, nên tôi da mặt dầy đi tới hỏi xem ngài có thể giúp tôi đưa cô ấy về nhà không?” Trịnh Kim Quốc vừa nhìn sắc mặt Chu Cẩn Du vừa tiếp tục nói nốt. Hắn đoán Thị trưởng Chu đối với cô giáo Vương có ý từ, nhưng là loại chuyện này ai cũng sẽ không tự nhiên nói ra. Cho nên hắn sợ mình đoán sai, dù sao hắn đến được vị trí này muốn nịnh bợ lãnh đạo cũng phải ổn thỏa một chút, cho nên hắn mới muốn xem phản ứng của lãnh đạo như thế nào.

Nói đơn giản, hắn muốn dẫn mối cho lãnh đạo, nhưng lại sợ làm sai, dù sao cô giáo Vương cũng không phải là mỹ nữ.

Chu Cẩn Du không nói gì, Bí thư Lý hỏi: “Cục trưởng Trịnh nói rất đúng.”

Lời này chắc chắn không thể để Thị trưởng nói, cho nên Bí thư Lý liền nói hộ.

“Chính là cô giáo Vương, tuy rằng cô ấy cũng chưa say lắm, nhưng cũng uống không ít. Vì là cô gái trẻ nên tôi cũng không dám đánh xe đưa cô ấy về nhà.” Trịnh Kim Quốc thể hiện bộ dáng khó xử.

Lần này Bí thư Lý không tự mình nói mà xin chỉ thị của Chu Cẩn Du một chút: “Thị trưởng Chu, ngài xem?”

“Ừ, mang theo cô ấy đi.” Chu Cẩn Du nói xong xoay người hướng cửa lớn đi.

Trịnh Kim Quốc thấy Thị trưởng Chu đáp ứng liền biết mình đã đoán đúng, hắn thật giống như nhận được giải thưởng lớn, miệng cười đến mang tai nói: “Ôi, thật sự cảm ơn Thị trưởng Chu. Bí thư Lý, tôi là người mời các giáo viên dùng cơm, cuối cùng phải có trách nhiệm đưa người về nhà an toàn, anh thấy tôi nói có phải hay không?”

Hắn dùng ánh mắt ý hỏi Lý Việt xem lãnh đạo có ý kia hay không.

Lý Việt mỉm cười nói: “Lãnh đạo phải đi rồi, tôi đành trực tiếp giúp đỡ cô giáo Vương vậy.” Chuyện này chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, hắn đương nhiên không thể ngốc nghếch nói cho người khác biết Thị trưởng của chúng ta có kế hoạch chiếm tiện nghi người khác như vậy.

Thời điểm Vương Tĩnh Kỳ bị Lý Việt nâng dậy đầu óc cô cũng chuyển động.

Cô thật sự không say rượu, chỉ là uống có hơi nhiều, rượu dâng lên tận óc làm cho cô phản ứng có chút trì độn mà thôi.

Lúc cô bị Lý Việt dìu đến cửa khách sạn cô mới ý thức được cô đang theo ai đi đâu.

“Anh buông ra, tự tôi có thể về nhà, tôi không đi theo anh.” Vương Tĩnh Kỳ phản ứng kịp, cô bắt đầu lắc người để thoát khỏi Bí thư Lý bên cạnh, cô biết nếu hiện tại mình không giãy dụa thì chỉ một lát nữa chắc chắn sẽ nhìn thấy người kia.

Hiện tại cũng không có nhiều người, lần này cô mà bí mật gặp người đàn ông kia thì chắc chắn cô sẽ bị thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.