Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 116: Chương 116: Chương 81: Người đàn ông hay thay đổi






“Xem ra em ở đây thực nhàn rỗi nha!” Chu Cẩn Du nhìn đồ ăn bày trên tủ đầu giường, lại nhìn giường của mình bị người nào đó lăn qua lăn lại, cũng biết cô gái này ở phòng nghỉ của mình vui đến quên trời đất rồi.

Người là anh bảo mang đến, nhưng nhìn cô không hề có áp lực, còn có bộ dáng vô cùng bướng bỉnh làm anh thấy ghen tị. vừa lúc nãy anh ở trong phòng hội nghị còn bị vài người bao vây đây này.

“Ha ha, cũng tạm được.” Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sắc mặt của anh có gì không đúng, cũng không biết người đàn ông này làm sao nữa.

Mọi người đều nói đàn bà có nhiều tâm tư, động một chút là tức giận, nhưng cô xem người đàn ông Chu Cẩn Du này so với lòng dạ đàn bà còn nhiều hơn, nhưng lúc anh tức giận cho tới bây giờ cũng không làm quá gì cô.

Cô theo ánh mắt của anh nhìn một vòng, sau đó không xác định hỏi: “Bánh ngọt này ăn rất ngon, anh có muốn ăn một miếng hay không.”

Chu Cẩn Du liếc mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái, tâm tư của cô khi nào biết cư xử như vậy? “Em cho anh ăn?”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sắc mặt anh dần dần tốt lên, biết là mình đoán đúng, người đàn ông này vậy mà chỉ vì cái bánh ngọt mà lại khiến tính khí của mình như vậy.

Vương Tĩnh Kỳ xoắn xít liếc anh một cái, sau đó cầm lấy cái bánh đang ăn dở của mình, tay run rẩy bắt đầu bón từng thìa cho anh.

“Đồ thừa anh cũng không ghét.”

Vị đại gia kia, ánh mắt ghét bỏ nhìn cô là làm sao nha.

Vương Tĩnh Kỳ quyết định không để ý tới anh nữa, người như thế chính là càng để ý đến, anh càng hếch mũi lên, cuối cùng cô khẳng định còn chưa dứt, vì vậy cô cứ để cho anh tùy tiện nói, coi như không nghe sẽ thấy tốt hơn.

Chu Cẩn Du trực tiếp ngồi lên trên giường, dùng ánh mắt ý bảo cô là anh còn muốn ăn khoai tây chiên.

“Buổi sáng em làm gì, huấn luyện dưới tầng như thế nào rồi?”

Vương Tĩnh Kỳ cầm một miếng khoai tay chiên nhét vào miệng của anh, sau đó ăn ngay nói thật.

“Hôm nay giáo viên dạy không ra làm sao cả, chỉ toàn là máy móc. Giảng bài thực sự buồn chán vô vị, nếu không phải em cũng là giáo viên thì chắc chắn đã sớm gục đầu xuống bàn ngủ rồi.”

Vốn cô cũng không phải chưa từng trải qua huấn luyện. Nhưng đều là ngắn hạn, nhẫn nại vài ngày rồi sẽ qua. Nhưng lần huấn luyện dưới lầu này lại diễn ra liên tục hai tháng, giảng dạy này đều làm giảm đi sự kiên trì của cô, nhưng về sau mà giáo viên cứ dạy như vậy thì thật đúng là làm cho người ta không có biện pháp.

Đáng giận nhất là loại huấn luyện này mỗi ngày đều điểm danh, bình thường đều bố trí người phụ trách đứng ở cửa phòng họp, giáo viên buổi sáng buổi chiều đều đứng ở chỗ đó đánh dấu, cho nên không thể nhịn được thì cũng chỉ có thể nhịn mà thôi. Đúng là rất là không có đạo lý mà.

“A, nghiêm trọng như vậy sao.” Chu Cẩn Du trấn an bằng cách vỗ vỗ Vương Tĩnh Kỳ, anh cầm lấy một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng cô.

“Đương nhiên, anh cứ chờ xem, kiểu gì vài ngày nữa khẳng định là sẽ có người bắt đầu nghĩ biện pháp trốn học.” Miệng Vương Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa nói.

Người Trung Quốc cái khác không nói chứ đầu óc là tốt nhất. Đều nói trên có chính sách dưới có đối sách, chờ huấn luyện gần như ổn định sẽ không phải không có ý tưởng mới, đợi bắt đầu cuối tuần kia, khẳng định là chỗ ngồi trong phòng họp sẽ trống nhiều.

“Ha ha, muốn trốn học. Em đúng là thiên thời địa lời nhân hòa. Đến đây đều có người đặc biệt đưa đón, đánh dấu xong không cần nghe giảng có thể trực tiếp tới đây, thật sự là không được rồi. Có anh cho người đánh yểm trợ, em nói xem tiện nghi này có phải hay không đều cho em chiếm.”

Vương Tĩnh Kỳ nghĩ, cô nhận thấy đúng nên gật đầu, nhưng cô lập tức kịp phản ứng nói: “Anh đừng nói bừa, làm như em là kẻ gian dối vậy, em nói cho anh biết, căn bản em là một học sinh tốt, chẳng qua là do nội dung huấn luyện làm em rất đau lòng mà thôi. Anh nghĩ em và anh còn là thanh niên sao, muốn đem thời gian sống uổng phí sao. Em còn có rất nhiều thức muốn học đấy.”

“A, em đều có công việc, còn muốn học cái gì nữa?” Chu Cẩn Du thực là không nhìn ra, cô gái nhỏ này còn có chí hướng lớn như vậy.

“Cái đó có công việc hay không thì có quan hệ gì, hiện tại không phải đều đề xướng cải cách phương pháp dạy học của giáo dục sao, bây giờ không phải là đề xướng điện tử hóa sao, vốn em còn nghĩ, tập huấn lần này nội dung chắc sẽ có phương diện này, ai biết vẫn là những lời lẽ tầm thường, một chút tâm ý cũng không có, cứ như vậy huấn luyện, chính là huấn luyện hai năm cũng không có nâng cao trình độ của giáo viên, đúng là lãng phí thời gian mà.” Vương Tĩnh Kỳ nói xong còn lắc lắc đầu.

“À, vậy em cho rằng nên huấn luyện cái gì, cần phải giảng dạy chương trình nào.” Chu Cẩn Du xoa xao tóc của cô ra vẻ nói chuyện phiếm hỏi.

“Nếu để em an bài, em sẽ bỏ chương trình giáo dục tâm lý học vô dụng kia, sau đó mời học giả nổi tiếng cả nước chính là Ngụy ** đến giảng dậy, chỉ cần giảng dậy hai ngày, tất cả đều là nói về kinh nghiệm của ông ấy, nếu so với giảng dạy sách vở thì hơn hẳn, làm cảm động lòng người, phải nói ông ấy là một giáo viên có tâm.

Lại nói, em còn muốn học máy tính về những thứ có liên quan tới giảng dạy, nói thí dụ như máy chiếu có đèn flash, dù sao chính là có thể học một chút phần mềm điện tử hỗ trợ dạy học, hiện nay tất cả mọi người đều đề xướng đưa máy vi tính vào trường học và lớp học, nhưng trình độ giáo viên không theo kịp, nói tóm lại chính là không hiệu quả.” Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu châm rãi nói cách dạy học của chính mình.

Đời trước cùng chính vài năm này cả nước đều bắt đầu thực hành dạy học điện tử, chính là để các giáo viên đi học lớp sử dụng điện tử, đem khái niệm trừu tượng gì đó thành hình ảnh cụ thể, làm cho học sinh hiểu thấu đáo hơn, nói thẳng ra chính là một phương pháp phụ trợ giảng dạy. Nhưng phần lớn phía sau giáo viên đều chưa từng học qua máy vi tính, chính là trang bị cho bọn họ máy vi tính, bọn họ cũng chỉ có thể bật tắt máy, người có trình độ hơn thì có thể dùng word đánh chữ, còn những cái khác đều không làm được.

Cho nên đối với việc điện tử hóa giảng dạy, tất cả mọi người đều như mò đá qua sông.

“Đúng lúc lần này toàn bộ giáo viên các trường đều tham gia huấn luyện, cũng đều là giáo viên có trình độ giảng dạy tốt, nếu huấn luyện cho các giáo viên một chút cũng có thể có người dẫn đầu, sau khi quay về trường học, bọn họ sẽ tương hỗ các giáo viên khác, nói như vậy, từ từ thì giảng dạy điện tử còn có thể thực hành, mới không phải là một câu nói suông.”

Đời trước Vương Tĩnh Kỳ đều tự học những thứ phần mềm máy tính, lúc đi học đều phải xin lãnh đạo, không viết giáo án bằng tay nữa, tất cả đều hoàn thành trên máy vi tính, cho nên việc tự học những phần mềm máy tính này cũng coi như là bất đắc dĩ.

Nhưng vì là tự học nên có chút sơ sài, rất nhiều chức năng cô đều chưa hiểu rõ hết, cho nên cô mới đợi lần tập huấn này sẽ có chương trình học như vậy.

Chu Cẩn Du nghe rất nghiêm túc, nhưng nghe xong miệng anh vẫn trêu đùa cô.

“Ôi, cô giáo Tiểu Vương rất có thiên phú lãnh đạo nha, phân tích vấn đề rõ ràng đâu ra đấy.”

“Cắt, anh đang mỉa mai em sao, trong đầu lãnh đạo các anh đều đã nghĩ đến rồi, còn đến lượt em sao. Em đây đầu gỗ đã nở hoa rồi, có tài năng thì lãnh đạo các anh hóa ra lại chểnh mảng công việc sao.” Vương Tĩnh Kỳ không khách khí công kích trở lại Chu Cẩn Du.

“Được rồi, được rồi. Làm giáo viên, cô giáo Vương phản ánh tình hình rất tốt. Anh làm thị trưởng nên khiêm tốn kiểm điểm, hơn nữa anh sẽ nói việc này với cục trưởng bộ Giáo dục Trịnh, muốn tiến hành cải tiến phải làm thỏa mãn được yêu cầu trí thức của các giáo viên. Dù sao huấn luyện lần này cũng là do phủ Thị Chính hỗ trợ, mục đích ban đầu đều là vì để cho các giáo viên có thu hoạch.” Chu Cẩn Du thể hiện thái độ thẳng thắn, coi Vương Tĩnh Kỳ là một giáo viên mà cam đoan.

Ánh mắt Vương Tĩnh Kỳ rưng rưng, đối với những lời nói của Chu Cẩn Du như vậy làm cô không biết phải làm gì mới tốt.

“Xem em đã ngốc như vậy rồi. Bộ dáng đĩnh đạc nói lúc nãy đâu rồi. Tốt, đứng lên đi đến thời gian ăn cơm trưa rồi, Bí thư Lý đã chuẩn bị tốt cơm trưa cho chúng ta.” Chu Cẩn Du duỗi tay vỗ vỗ vào mông của cô, sau đó đưa tay ra kéo cô từ trên giường đứng lên.

“Sao anh lại thay đổi như vậy, thật là làm cho em không tiếp thu được.” Vương Tĩnh Kỳ nhỏ giọng than thở.

Ở trên giường Chu Cẩn Du đều ngang ngược, mạnh mẽ, bình thường lúc dụ dỗ cô việc kia thì Chu Cẩn Du đều dịu dàng cưng chiều, khi giải quyết công việc Chu Cẩn Du lại nghiêm túc khí phách, những thứ này làm Vương Tĩnh Kỳ không thích ứng kịp, không biết đối mặt với sự thay đổi của anh như thế nào nữa.

“Anh vẫn là anh, bất luận anh lúc nào em cũng phải thích ứng.” Chu Cẩn Du ghé vào tai cô nhỏ giọng nói.

“Đức hạnh.” Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy người này quá thối rồi. Quả thực là đạt tới trình độ người và thần đều phẫn nộ.

Trên miệng Chu Cần Du nở nụ cười kéo cô từ phòng nghỉ đi ra, trong văn phòng không có ai, trên bàn uống nước trước salon có hai hộp cơm. Đoán chừng là Bí thư Lý chuẩn bị cơm trưa cho hai người.

“Đến đây đi, anh không có nhiều thời gian buổi trưa, nên ăn chút cơm đối phó vậy.” Chu Cẩn Du trực tiếp kéo cô đến ngồi xuống salon, sau đó lấy một hộp cơm đưa đến trước mặt Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ mở hộp cơm ra, có cơm và bốn món ăn, không có gì để soi mói, hai người nói nói cười cười ăn cơm trưa, sau đó Vương Tĩnh Kỳ bị Chu Cẩn Du kéo vào phòng nghỉ ngủ trưa.

Lúc nằm ở trên giường, Vương Tĩnh Kỳ tò mò hỏi Chu Cẩn Du. “Mỗi ngày anh đều ngủ trưa sao?” Vốn cô muốn nói anh không phải thị trưởng sao, sao lại rảnh rỗi như vậy, giữa trưa còn có thể ngủ, không phải là anh còn phải phê văn kiện chưa xong mới đúng sao.

“Anh vì sao lại không thể ngủ trưa, anh cũng là người có được hay không.” Chu Cẩn Du nhắm mắt lại nói.

“Hay em vẫn muốn làm chút gì, tuy rằng hoàn cảnh bây giờ cũng có thể, nhưng em để cho ông xã em nghỉ ngơi nhiều một chút, chờ sau khi tối về nhà, ông xã tuyệt đối sẽ thỏa mãn em.” Chu Cẩn Du vẫn nhắm mắt, một tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, một tay chạm vào ngực cô.

“Anh cho là người khác cũng giống anh sao mỗi ngày trong đầu nghĩ cái gì cũng không nhớ rõ, em cũng không phải là anh, em…..” Vương Tĩnh Kỳ cọ xát vào lồng ngực anh tìm vị trí thoải mái, miệng thì than thở không biết mí mắt đã nặng xuống từ bao giờ, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất.

“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, tỉnh, tỉnh lại đi.”

Vương Tĩnh Kỳ vừa ngủ bên tai đã nghe thấy giọng nói khiến mình không thể buồn phiền hơn, cô trở mình một cái lại ngủ tiếp.

“Em không dậy à, điểm danh ở tầng dưới phải làm sao bây giờ, vừa mới bắt đầu huấn luyện đã vắng mặt là không tốt đâu.” Chu Cẩn Du tỉnh ngủ, tinh thần sung mãn, một tay cầm mái tóc dài của Vương Tĩnh Kỳ ngắm nghía.

“Nếu không anh bảo Bí thư Lý xuống ký cho em một chữ nhé.”

“Em không nói gì tức là đồng ý nha.”

“Chúng ta đã nói rõ rồi, lúc em tỉnh lại không thể trở mặt với anh đâu đấy.”

……………

“Được rồi, đúng là tham quan, em rời giường đây.” Vương Tĩnh Kỳ không thể nhịn được nữa, cô xoay người ngồi dậy.

“Ôi, cuối cùng cũng dậy, đây đều là công lao của anh nha. Ừ, bây giờ chỉ còn vài phút, không thể lãng phí, có phải bây giờ em nên thưởng cho anh không.” Chu Cẩn Du vừa cười vừa đem người vừa ngồi dậy ấn nằm xuống giường, sau đó môi liền đè lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.