Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 30: Chương 30: Miễn là không đụng đến vấn đề nguyên tắc, con sẽ không li hôn.




“Mẹ, con làm ồn đến mẹ sao?” Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ cô đang đi vào.

“Không có, mẹ chỉ vừa đặt lưng một chút, còn chưa có ngủ.” Bà Vương không nghĩ tới con gái lại quay về sớm như vậy, trong lòng không yên tâm nên mới tìm cô hỏi han.

“Tĩnh Kỳ, hôm nay sao trở lại sớm thế? Mẹ chồng con tức giận sao?” Bà Vương lo lắng hỏi.

Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu tại sao mẹ cô lại hỏi như vậy.

Kiếp trước mỗi khi cô đến Trương gia, bình thường sáng sớm tinh mơ đã đi, thẳng đến trước khi ăn cơm tối mới về nhà. Mà giờ chỉ vừa mới qua bữa trưa, cô quay về sớm như vậy, khó trách mẹ lại gặng hỏi.

“Mẹ, hôm nay con không đến Trương gia, buổi sáng con ra ngoài dạo phố, trưa ăn cơm cùng bạn, cơm nước xong xuôi là con về nhà liền.”

Trước kia cuối tuần cô đều chuẩn bị chu đáo đến Trương gia làm bảo mẫu, một người bảo mẫu đúng nghĩa. Buổi sáng cô phải mua thịt cá đồ ăn đến nhà Trương gia, sau đó liền chui xuống bếp làm một bữa cơm thịnh soạn cho nhà bọn họ.

Ngoại trừ Trương Dương, bình thường chủ nhật hắn đều không có ở nhà mà ở đơn vị “tăng ca”, kiếp trước cô thật ngốc, lúc nào cũng cho rằng Trương Dương vì tương lai bọn họ không ngừng phấn đấu, vì vậy dù người nhà hắn không chào đón, ai cũng nhìn cô không vừa mắt, cô đều cảm thấy đáng giá, bởi vì cô vẫn cho rằng, có người vì cô thầm lặng trả giá.

Một nhà Trương gia ăn cơm cô làm, còn soi mói bắt bẻ, không phải thịt mặn thì là đồ ăn nhạt, còn không thì là mua thiếu đồ ăn vân vân, nhưng mặc kệ ghét bỏ như thế nào, cuối bữa cả bàn đồ ăn ngay đến một giọt canh cũng không sót lại. Sau đó bọn họ ai nấy xách mông đi nghỉ ngơi, để mặc chén đũa ở đó, còn sai cô đem quần áo bẩn chồng chất trong nhà vệ sinh giặt sạch. Điều khiến cô khó chịu nhất chính là ngay cả đồ lót của cha chồng cũng đưa cho con dâu là cô đi giặt.

Cái này cũng chưa xong, không biết bình thường Trương gia sống kiểu gì, cô giặt hết quần áo còn phải đi chà rửa nhà bếp, toilet, bởi vì những chỗ đó rất dơ bẩn, khiến cô không thể nhìn tiếp.

Tóm lại mọi việc bảo mẫu cần làm, cô đều phải làm, thẳng đến khi cô làm xong bữa cơm tối cho nhà họ, nhiệm vụ của cô ở Trương gia coi như xong, lúc đó cô mới có thể về nhà.

Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lại, kiếp trước cô sống ở Trương gia, hình như Trương gia mỗi tuần đều thuê một bảo mẫu, đương nhiên cô còn không bằng bảo mẫu, đầu tiên là làm không công, cô còn phải bỏ tiền ra mua đồ ăn, có lúc hai người em chồng còn nhao nhao đòi ăn thịt sườn, thứ hai, người bình thường thuê bảo mẫu, dù là người làm thuê nhưng vẫn được đối xử rất lịch sự, còn cô đến Trương gia thì luôn phải cúi thấp đầu, nhà bọn họ không một ai hoà nhã với cô cả.

Cả đời làm việc vất vả, cô vốn không muốn sống cùng Trương Dương nữa, vậy càng không có lí do gì đi làm bảo mẫu miễn phí cho Trương gia.

“Có phải bà xui gia tức giận không, con phải giải thích cho ông bà xui gia hiểu, ba con tính tình cáu kỉnh, nói với hai người đó đừng coi là thật mà để trong lòng.” Bà Vương nghe cô nói không đi đến nhà chồng, nghĩ rằng Trương gia thật sự tức giận, có chút sốt ruột nói.

Bà sợ do chồng bà đi gây chuyện với người ta, khiến cho cô bị người nhà Trương gia mắng chửi. Bản thân bà đã như vậy, bà hi vọng con gái bà có thể tìm được người chồng tốt. Tuy nhiên theo như tình hình hiện giờ thì dù có gả về Trương gia cũng không thể bớt lo lắng được, nhưng nói như thế nào thì Trương Dương cũng là người có học, hai người chung sống, dù cho nhà chồng có gây khó dễ nhiều hơn đi chăng nữa, con gái bà cũng phải nhịn một chút, như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến vợ chồng son bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.