Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 49: Chương 49: Vị Khách Thần Bí






Edit: Vân Nhi

Mùa xuân đi qua, Tiểu Mã câu tựa như lớn hơn nhiều, không biết từ lúc nào, đã mở miệng nói lời đầu tiên, có thể chạy nhảy lại có thể nói chuyện, tuyệt đối không giống như một tiểu hài tử mới có hơn một tuổi. Cả ngày hắn đi theo sau lưng Lão Ngoan Đồng, “cậu cậu, bác bác” gọi đến Chu Bá Thông thấy rất đắc ý, không bao giờ muốn rời khỏi tên tiểu tử này. Mỗi lần đi đưa thư đến nơi khác, hai người luôn làm ra vẻ y như là sinh ly tử biệt vậy, khiến cho Niệm Từ nhìn mà không ngừng cảm thấy nổi da gà. Cho nên, chuyến đi Tương Dương sắp tới trong mắt Lão Ngoan Đồng lại càng giống hành hạ thống khổ, mị lực của các sư điệt Toàn Chân giáo kém rất xa khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Tiểu Mã Câu nha!!!

Được tình yêu chân chính làm dịu đi, Mạc Sầu từ từ khôi phục lại dáng vẻ sáng rỡ, hài hòa, thiện lương mà một thiếu nữ mười sáu tuổi nên có, đã không còn thấy canh cánh trong lòng với việc làm của Lục Triển Nguyên nữa. Cả ngày nàng bận rộn quản lý toàn gia, lại còn bắt đầu học tập công việc quản lý tửu lâu cùng với việc thu thập tin tình báo dưới sự bồi dưỡng của Dương Dịch và Niệm Từ,. Dương Dịch đối với Mạc Sầu che chở và yêu thương, Mạc Sầu thì có vẻ tin tưởng tín nhiệm và lệ thuộc vào hắn, tình cảm của hai người càng lúc càng sâu, khiến cho Niệm Từ rất cảm động. Tình yêu của họ cuối cùng cũng đến thời khắc chín muồi, vào tháng mười năm đó hai người rốt cục cũng bái đường thành thân, đi vào một cuộc sống mới.

Sau khi hôn lễ kết thúc, theo sự đề nghị của Niệm Từ, bọn họ cùng nhau trở về phái Cổ Mộ ở Chung Nam Sơn để thỉnh an tạ tội. Mặc dù Mạc Sầu bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng nói thế nào, nơi đó cũng là nơi nàng lớn lên, đối với sư môn vẫn có tình cảm rất sâu. Niệm Từ còn cố ý ủy thác Lão Ngoan Đồng viết một phong thư cho chưởng môn Lâm Hồng Nhi, đem mọi chuyện sau khi Mạc Sầu xuống núi kể lại hết trên thư, cũng nói rõ rang Dương Dịch là người rất có phẩm chất, hy vọng Lâm chưởng môn có thể nể mặt hắn tha thứ cho tội lỗi của Mạc Sầu. Vợ chồng mới cưới cất kỹ thư, sau khi an bài Dương Nhị quay lại tạm thời quản lý tửu lâu xong, hai người cao hứng bước vào cuộc hành trình trăng mật.

Sau khi bọn họ đi được vài ngày thì Niệm Từ nhận được tin tức Mông Cổ muốn thay đổi, quay sang tấn công thành Tương Dương. Việc này không thể chậm trễ nên Niệm Từ lập tức thỉnh cầu Lão Ngoan Đồng hỏa tốc chạy tới Tương Dương, đem tin tình báo quan trọng này báo cho họ, đồng thời cũng đưa quân khoản tới. Cư ngụ ở Tế Nam đã gần hai năm, thế cục đã ổn định, dân chúng từ từ trở về, kinh tế của Tế Nam bừng bừng phát triển. Số bất động sản ban đầu Niệm Từ mua vào, bây giờ tới lúc bán ra lời được một khoản tiền lớn gấp mấy lần khoản tiền bỏ ra lúc trước. Việc buôn bán của tửu lâu, dưới sự khéo léo vận hành của Dương Dịch, cũng phát triển không ngừng, nghiễm nhiên trở thành tửu lâu đứng đầu trong ngành ăn uống ở đây. Tin tức thu góp được cũng không ngừng tăng lên, không chỉ có giá trị với thành Tương Dương mà còn có ích lợi cho việc kinh doanh của tửu lâu ở khắp nơi.

Cuối mùa thu ở Tế Nam có một loại cảm giác xinh đẹp thê lương: mưa thu liên tục đi qua, trên đất có một tầng lá rụng thật dày, hoa cỏ trong vườn đều héo tàn, gió thu mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo tận tâm can. Khí trời rất dễ khiến cho bị cảm mạo, nên Niệm Từ nghiêm khắc không cho nhi tử ra ngoài chơi đùa, cũng khống chế thời gian chơi đùa của hắn, để phòng ngừa hắn đổ mồ hôi quá nhiều mà cảm lạnh. Hai mẹ con ở trong phòng nhiều hơn, dựa vào những món đồ chơi trong phòng mà qua thời gian. Đối với Tiểu Mã Câu, Dịch Cân Kinh đã không còn thích hợp nữa, hắn đang được học tập nội công tâm pháp của đạo gia của Chu Bá Thông. Một ngày, Niệm Từ đang sử dụng mô hình người để dạy cho nhi tử khí lưu thế nào vận động trong cơ thể thì Lão Ngoan Đồng trở về.

"Tiểu Mã câu! Cữu cữu trở lại rồi đây~~~~"- theo tiếng la đột nhiên xuất hiện, cánh cửa bị một lực mạnh đụng mở, một người mang theo một bao lớn bay vào trong phòng.

"Cữu cữu! Cữu cữu trở lại!"- Tiểu Mã câu đứng dậy phi vào trong ngực của người vừa đến, căn bản là không để ý tới đây là gương mặt xa lạ.

“Đại ca, sao huynh trở về nhanh vậy? Dọc theo đường đi có khỏe không? Có thuận lợi hay không?”- Niệm Từ cũng vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Tiểu Mã Câu, ta rất nhớ ngươi nha. Nhìn xem, trong bao đồ này đều là bảo bối ta mua cho chúng ta chơi đó”- Vội vàng ôm lấy đứa cháu ở trong ngực, Lão Ngoan Đồng căn bản là không để ý tới muội muội, không thể chờ đợi bày tỏ nhớ mong với bảo bối của mình. Niệm Từ, không để ý tới loại cảnh tượng vốn nàng đã nhìn quen lắm rồi này, xoay người lại đi lấy khăn lông cùng chậu rửa mặt, chuẩn bị đưa cho đại ca lau rửa bụi bặm trên người.

"Cữu cữu thật tốt. Con muốn nhìn xem có bảo bối gì ngay bây giờ cơ”- Cùng với tiếng hoan hô, Tiểu Mã Câu vội vàng lột xuống bao đồ trên lưng của cữu cữu, mở ra ngó nhìn những thứ linh tinh bên trong.

“Niệm Từ, muội có biết lần này ta đi nghe được tin tức gì không?”- Lão Ngoan Đồng cầm lấy khăn ướt lau mặt, lúc này mới rảnh rỗi trò chuyện với Niệm Từ.

"Tin gì?"

“Sư muội Hoàng Dung của ngươi đã sinh cho Quách Tĩnh một nha đầu mập mạp, đại khái là đã được bốn tháng rồi. Cha của Tiểu Mã Câu cũng ở đó nha, tự mình đỡ đẻ cho Hoàng Dung”- Hắn nói.

“Cái gì? Sư phụ muội xuất hiện ở Tương Dương? Lúc huynh tới, người còn ở đó không? Hiện giờ người như thế nào rồi? Tại sao lại mất tích gần hai năm?”- đột nhiên nghe được tin tức của người trong lòng, Niệm Từ kích động dị thường, đã sớm không còn thấy tỉnh táo thường ngày, nắm thật chặt cánh tay của đại ca luôn miệng hỏi.

"Nàng hỏi hắn còn không bằng hỏi ta đây này"- Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm trả lời của người khác, Lão Ngoan Đồng và Niệm Từ đồng thời kinh ngạc, không ngờ cả hai người lại không nhận ra được bên ngoài có người nghe lén. Bởi vì phần lớn mọi người không có ở đây, nên Niệm Từ đã cẩn thận khởi động trận pháp ở trong vườn, trừ người nhà đã được nàng dạy, người ngoài tự tiện xông vào sẽ bị phát hiện. Chu Bá Thông lập tức nhảy lên đem Tiểu Mã Câu nhét vào trong ngực Niệm Từ, còn bản thân mình ngăn cản ở trước mặt hai mẹ con chuẩn bị nghênh địch.

“Ai? Cư nhiên ban ngày mà dám xông vào nhà của người khác. Là anh hùng thì báo tên đi!”- Lão Ngoan Đồng lên tiếng.

“Các ngươi không nhìn ra sao?”- Theo thanh âm trả lời, ở cửa xuất hiện một người mặc trường bào màu xanh, sau lưng cũng mang theo một thứ không biết thứ gì. Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, một cái tên bỗng nhiên xuất hiện trong lòng của Niệm Từ. Hắn đi vào nhà, căn bản là không để ý tới sự uy hiếp của Chu Bá Thông, thong thả bước tới.

“Nơi này không có chuyện của ngươi, Lão Ngoan Đồng ngươi nghỉ ngơi đi!”- Vừa nói hắn vừa tiện tay điểm huyệt của Lão Ngoan Đồng. Hắn nhận lấy Tiểu Mã Câu từ trong lòng Niệm Từ, thật cao hứng nâng lên trước mặt mình suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy người mới tới, đại não của Niệm Từ liền đình chỉ làm việc, nàng chỉ trân trân đứng nhìn hành động của hắn, dưỡng khí trong cơ thể cơ hồ là được tụ tập lại ở đôi mắt.

“Niệm Từ, đây là con trai nàng vì ta sinh ra phải không?”- Người vừa mới tới hỏi.

“Sư phụ, Niệm Từ bái kiến sư phụ!”- Niệm Từ si ngốc dõi theo hắn, giống như không thể tin đây là sự thật. Nghe được thanh âm trả lời mang theo nước mắt của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư một tay đem nhi tử ôm vào lòng, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở trên mặt nàng, sau đó cũng ôm nàng vào lòng thật chặt. thở dài một cái rồi nói:

“Nàng nhìn nàng kìa, bỏ rơi sư phụ rời khỏi đảo Đào Hoa lâu như vậy, ta còn chưa trách nàng, sao nàng lại ủy khuất khóc trước? Coi chừng hù dọa đến con đấy”- Niệm Từ ôm hắn thật chặt, vùi đầu vào ngực của hắn, nước mắt không cầm được thấm ướt y phục của hắn.

"Mẹ, mẹ, làm sao mẹ khóc?" -Tiểu Mã câu lần đầu thấy mẫu thân rơi lệ, đôi tay nhỏ bé lung tung cọ cọ trên mặt mẫu thân, có chút không biết làm sao.

“Mẹ ngươi là nhìn thấy cha nên thật cao hứng. Con à, gọi phụ thân đi!”- Hoàng Dược Sư nhìn hai người lớn nhỏ trong lòng, ôn nhu nói.

“Mộc Tát ca ca nói cha ta đã mất, Thác Lực Hải muốn làm cha ta. Người chính là Thác Lực Hải đã tặng cho ta Tiểu Mã sao?”- Niệm Từ đang khóc lớn bỗng nghe được câu hỏi ngây thơ của nhi tử, hung ác muốn lập tức đem hắn nhét lại vào trong bụng, sinh ra một lần nữa. Nàng vội vàng ngừng lại nước mắt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoàng Dược Sư dừng lại nụ cười nhìn mình.

“Thác Lực Hải là ai?”

“Đừng có nghe tên tiểu tử thúi này nói hươu nói vượn!”- dừng lại một chút, như là muốn gia tăng dũng khí cho chính mình, nàng tiếp:

“Thật xin lỗi, sư phụ! Đứa nhỏ này là kết quả của đêm hôm đó. Niệm Từ không dám có điều giấu diếm sư phụ, chỉ muốn chờ hắn lớn hơn một chút nữa có thể rời khỏi mẫu thân, ta sẽ cho hắn trở về đảo Đào Hoa nhận cha!”- Niệm Từ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hoàng Dược Sư.

"Vậy còn nàng? Nếu như hôm nay ta không tìm được nơi này, nàng sẽ như thế nào? Cùng tên Thác Lực Hải gì đó thành thân sao?”- Thanh âm của hắn đột nhiên lạnh xuống.

“Sẽ không, vì muốn cự tuyệt Thác Lực Hải, ta và đại ca đang chuẩn bị rút khỏi Tế Nam, trở lại Giang Nam”- Nàng vội vã lắc đầu phủ nhận.

"Như vậy cũng tốt." Hoàng Lão Tà buông tay ra, tháo mặt nạ của mình xuống. Tiểu Mã Câu đối với việc này nhìn quen lắm rồi, khẽ cười đùa, dùng ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt phụ thân. Đối với hắn, khái niệm dung mạo có chút hỗn loạn, mọi người ở trong nhà ai cũng có thật nhiều khuôn mặt, hắn đã sớm biết cách dùng khứu giác và thính giác phân biệt mọi người rồi.

“Con à, ta là cha ruột của con, gọi phụ thân đi!”- Hoàng Dược Sư không bỏ ý định dụ dỗ nói. Thấy mẫu thân gật đầu, Tiểu Mã Câu nũng nịu gọi:

“Phụ thân, phụ thân sao tới bây giờ mới tới nhìn Tiểu Mã Câu vậy? Có phải là người không nghe lời bị thất lạc với mẫu thân hay không?”- nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt phụ thân một cái.

"Con trai ngoan! Không phải là phụ thân lạc mất, mà là mẫu thân con nghịch ngợm, mang theo con đi lạc đường không tìm được đường về nhà nữa!”- Hoàng Dược Sư ôn nhu nói.

"Sư phụ, đại ca ta còn bị điểm huyệt kìa!"- Niệm Từ nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của hắn, nhắc.

“Ừm. Hắn dám biết tin mà không báo. Lão Ngoan Đồng, bị giam mười lăm năm còn chưa biết dừng sao?”- Hoàng Dược Sư giận cho mắng mèo nói.

“Không thể trách đại ca được, là ta muốn huynh ấy thề không được tiết lộ hành tung của ta. Ta còn rất cảm kích hai năm qua huynh ấy đã chiếu cố ta rất nhiều, nếu như không có hắn thì một mình ta thật sự là nhất định không thể chống đỡ được!”- Niệm Từ nói. Trầm ngâm một lát, Hoàng Dược Sư mởi giải huyệt đạo cho Lão Ngoan Đồng.

“Đại ca, là sư phụ tới, không phải là người xấu đâu”- Niệm Từ lên tiếng nói với hắn.

“Ta cũng có nghe được. Hoàng Lão Tà, hai năm không gặp, võ công của ngươi lại sâu không lường được, dễ dàng điểm trụ huyệt đạo của ta. Không được, chúng ta nhất định phải hảo hảo khoa tay múa chân một lần mới được!”- Vừa nói, Lão Ngoan Đồng vừa xắn tay áo lên muốn động thủ.

“Ngươi trước tiên thay ta chăm sóc con ta một chút, ta còn có lời muốn nói với Niệm Từ. Hôm nào rãnh rỗi, ta nhất định sẽ tỷ thí một chút với ngươi!”- Hoàng Dược Sư đem Tiểu Mã Câu đưa cho hắn rồi nói.

“Đúng nha, đại ca! Huynh cùng với Tiểu Mã Câu đi tới phòng đồ chơi chơi trước đi, muội đã lâu không gặp sư phụ, muốn trò chuyện một chút”- Niệm Từ cầm lấy bọc quần áo của Lão Ngoan Đồng, đưa cho hắn bước ra ngoài cửa, tiện tay đóng kín cửa lại.

Tác giả có lời muốn nói: (cái này là lời của tác giả chứ không phải là của ta nha!)

Thật ra thì cũng đã có người đoán ra chuyện của Lý Mạc Sầu và Dương Dịch là được lấy từ truyện “Trọng Sinh Lý Mạc Sầu” của A Đậu. Ta đối với sự kết hợp của hai người Dương Lý này hết sức thích thú nên đã xin phép A Đậu, nhận được sự đồng ý của A Đậu đại nhân, ta đã đem Lý Mạc Sầu ghép đôi cùng với Dương Dịch. Trong thời gian chờ hồi âm của A Đậu, ta luôn thấp thỏm bất an, nếu như A Đậu đại nhân cự tuyệt thì ta sẽ không thể để cho Lý Mạc Sầu ra sân rồi. Cảm tạ sự đồng cảm của A Đậu đã khiến cho Dương Dịch đáng yêu của ta không phải cô độc cả quảng đời cuối cùng.

Đối với sự miêu tả về Lý Mạc Sầu trong nguyên tác thần điêu, ta cảm thấy được một nữ nhân chẳng qua là đi sai một bước, đã phải trả một cái giá quá cao, xã hội ngày xưa có phải là quá tàn nhẫn với một cô gái hay không? Ta cho bọn họ kết đôi có thể nói là tạo nên một sự hy vọng tốt đẹp cho tương lai! Trong cuộc sống không thể nào chỉ có tình yêu, hai người đã từng trải qua đau khổ có thể ở chung một chỗ sẽ càng biết quý trọng những gì bản thân đang có! Ta cảm thấy yêu thích loại tình cảm này hơn,không cần yêu đến chết đi sống lại, chỉ cần lặng lẽ ở bên nhau là đã tuyệt vời lắm rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.