Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 57: Chương 57: Ngẫu nhiên gặp được chồng trước. Thật là xui tám đời




Cô thuần thục đi đến đầu hẻm, cởi xuống ngụy trang.

Nắm chặt tiền trong tay, trong lòng Thẩm Thanh cảm thấy vô cùng an toàn.

Đã lâu không đến huyện thành, Thẩm Thanh cũng không vội vã trở về.

Thời gian này, trong huyện thành cũng không phải rất náo nhiệt. Thẩm Thanh cầm phiếu gạo và tiền muốn mua một chén mì.

Mì rất nhanh được bưng lên. Thẩm Thanh ăn thử một miếng thì nhíu mày. Hương vị mặc dù không thể nói là khó ăn. Nhưng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho vào miệng.

Thẩm Thanh nhìn đoạn đường này, còn tính không tồi. Chờ sau này có thể đến cửa hàng. Cô muốn mở một cửa hàng mặt tiền ở đây, mở một quán mì nhà làm hương vị cực ngon.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh lại cầm tiền di chuyển đi khắp nơi. Thời gian thoáng cái trôi qua, đã đến buổi chiều.

Nghĩ trong nhà còn nhiều việc chưa xong. Cô cần trở về sớm làm việc.

Lúc sắp rời đi, ánh mắt Thẩm thanh liếc tới một cái khăn lụa treo ở một cửa hàng phía xa.

Trên khăn lụa màu xanh thêu một đóa hoa lan.

Vô cùng lịch sự, tao nhã. Truyện Ngôn Tình

Thẩm Thanh bị chiếc khăn lụa này hấp dẫn ánh mắt, bước vào trong cửa hàng.

Bởi vì là ngày nghỉ. Trong cửa hàng có không ít người.

Người bán hàng chỉ liếc mắt từ xa nhìn Thẩm Thanh một cái, bĩu môi, lại tiếp tục nói chuyện với vị khách khác.

Thẩm Thanh cũng không thèm để ý, đến gần một chút.

Chiếc khăn làm bằng lụa mỏng, khác với những chiếc khác được treo hai bên, nhìn từ mắt thường cũng có thể phát hiện sự khác nhau. Như khăn lụa bên cạnh còn treo hai, ba chiếc. Bất quá, màu sắc mà thêu thùa đều không phải Thẩm Thanh thích.

Mà lúc này, một người phụ nữ khác cũng bị khăn lụa bên này hấp dẫn sự chú ý.

“Người bán hàng, có thể lấy cái khăn lụa kia tới đây hay không? Để tôi nhìn xem một chút.” Ngón tay người phụ nữ chỉ một cái khăn lụa màu hồng phấn, thêu hoa hải đường bên cạnh, nói.

Thẩm Thanh nghe tiếng thì quay mặt sáng. Chỉ thấy người phụ nữ này có làn da trắng nõn. Trên người mặc áo sơ mi vuông và chân váy dài thời thượng, dưới chân thì đi giày da nhỏ.

Còn có chút quen mặt.

Đối lập với cô ta, toàn thân Thẩm Thanh có vẻ vô cùng keo kiệt.

Người bán hàng nhìn người phụ nữ trang điểm kia. Khuôn mặt lập tức đổi sang nụ cười, đến đây tiếp đón.

“Ánh mắt vị nữ đồng chí này thật tốt!” Người bán hàng vừa khen vừa cẩn thận cầm khăn lụa xuống.

“Đây chính là hàng chúng tôi nhập từ Tô Châu tới, là hàng tơ tằm Tô Châu thêu tốt nhất.”

Thẩm Thanh ở bên cạnh nhìn, trong lòng có chút không thoải mái. Bất quá loại người nhìn mâm hạ đĩa này rất thường thấy, cũng không thấy gì kì lạ.

Người phụ nữ kia cầm khăn lụa trong tay, lại thử đeo lên cổ một chút.

“Thật không sai!”

Người bán hàng cũng vui vẻ ra mặt, “Ngài lớn lên xinh đẹp, chỉ có khăn lụa này càng tôn lên vẻ đẹp của ngài! Ngài muốn một cái hay không? Loại khăn lụa này, toàn huyện thành chúng ta chỉ có mấy cái như vậy thôi.”

Người phụ nữ nhìn gương, thay đổi tư thế, “Không vội. Tôi và bạn tôi cùng nhau tới đây. Đợi lát nữa tôi bảo anh ấy nhìn thử xem.”

Nhìn người phụ nữ không vội mua. Thẩm Thanh cũng gọi người bán hàng tới, “Đồng chí, lấy giúp tôi chiếc khăn lụa màu xanh kia. Tôi cũng muốn nhìn một chút.”

Người bán hàng nhìn thoáng qua Thẩm Thanh. Sắc mặt cũng không tới nỗi kém, nhưng có phần nhiệt tình kia.

Cô ta lấy chiếc khăn lụa màu xanh xuống, đưa cho Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh nhẹ nhàng sờ, tơ lụa xúc cảm làm trong lòng cô vô cùng thích.

“Anh Nam Hải, anh tới rồi? Vừa rồi, em mới thấy một cái khăn lụa thật xinh đẹp. Anh nhìn em xem có thấy xinh đẹp hay không?” Người phụ nữ nhìn người đàn ông bước vào cửa, kích động hỏi.

Thẩm Thanh nghe thấy tên, mày nhíu lại.

Không xui xẻo như vậy chứ?

Ở loại địa phương này cũng có thể gặp được?

“Đẹp! Cực kỳ xứng với em.”

Thẩm Thanh nghe giọng nói quen thuộc, thở dài một hơi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Cô dự định buông khăn lụa trong tay rồi rời đi. Kết quả, vừa xoay người đã đối diện với Vương Nam Hải, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vương Nam Hải đánh giá Thẩm Thanh từ trên xuống dưới, cau mày.

“Cô tới nơi này làm gì? Không phải là hối hận, cho nên tới tìm tôi chứ.” Vương Nam Hải ngẩng đầu, khinh thường khịt mũi với Thẩm Thanh.

Anh ta biết ngay mà!

Người phụ này rời khỏi mình nhất định sẽ hối hận.

Nhìn đi. Hiện tại, lại không từ thủ đoạn ngồi ở đây canh mình.

Đáng tiếc, đã muộn.

Thẩm Thanh trợn trắng mắt, giơ lấy khăn lụa vừa mới buông xuống lên, “Ta tới mua đồ, có quan hệ gì với anh? Cung Tiêu Xã là nhà của anh sao?”

Sắc mặt Vương Nam Hải trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, “Đồ quê mùa còn học đòi người thành phố mua khăn lụa. Trồng trọt còn cần trang điểm sao?”

“Liên quan đến anh cái rắm.” Thẩm Thanh tức giận nói.

Lúc này, người phụ nữ bên cạnh nhìn bộ dáng hai người mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi quen biết?”

Vẻ mặt Vương Nam Hải rất nhu hòa với người phụ nữ kia, “Vị này chính là người anh từng nhắc đến. Vợ trước của anh, Thẩm Thanh. Em không cần quan tâm đến cô ta. Cho dù cô ta hối hận, anh cũng sẽ không tiếp tục tha thứ cho cô ta.”

Người phụ nữ bộ dáng hiểu ra vấn đề. Cô ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh, “Thì ra là cô. Chào cô. Tôi tên là Triệu Lâm.”

Thẩm Thanh không quan tâm đến hai người này. Cô buông khăn lụa trong tay ra, dự định rời đi. Cô không muốn ở lại nơi đen đủi này một chút nào.

Nhưng cô vừa mới bước một bước. Triệu Lâm cười tủm tỉm đi tới trước mặt cô.

“Tôi thấy không phải vừa rồi không phải cô rất thích cái khăn lụa này sao? Sao lại không mua?” Vẻ mặt Triệu Lâm vô tội chớp chớp mắt. Giống như thật sự không biết nguyên nhân.

Vương Nam Hải ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, “Mua? Cô ta mua như thế nào? Khăn lụa này không rẻ đâu? Cô ta làm mệt sống, mệt chết một năm cũng không kiếm được mấy xu. Em đừng gây khó dễ cho cô ta.”

Triệu Lâm nghe xong. Trên mặt lập tức hiện ra tia áy náy, “Ngượng ngùng. Tôi không biết cuộc sống của cô khổ sở như vậy......”

Thẩm Thanh bình tĩnh nhìn hai người kẻ xướng người hoạ.

Đúng là nồi nào úp vung nấy.

Dù sao, vốn dĩ cô dự định chờ bọn họ rời đi rồi quay trở lại mua khăn lụa. Hiện tại xem ra, cô cũng không cần phiền toái như vậy.

Thẩm Thanh ngồi xuống ghế dài bên cạnh, “Tôi không vội. Cô mua trước đi. Không phải, cô cũng rất thích cái khăn lụa kia sao?”

Triệu Lâm mỉm cười đắc ý. Ngay sau đó, cô ta cởi chiếc khăn lụa trên cổ xuống, hỏi: “Người bán hàng. Khăn lụa này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua.”

Người bán hàng vui vẻ ra mặt, chạy chậm tới đây, “Khăn lụa này là hàng tốt nhất Tô Châu. Tám đồng một cái.”

Triệu Lâm thiếu chút nữa không đứng vững.

Tám đồng? Ăn cướp sao? Một cái này đủ tiền mua mấy chục chiếc khăn vải! Một tháng cô ta tiêu cũng không hết nhiều như vậy!

Hiện tại, cô ta ăn cơm phân xưởng, chỉ là một thực tập...... Một tháng cũng chỉ được 18 đồng tiền lương.

Mỗi tháng còn phải xin thêm trong nhà......

Nếu cô ta mua chiếc khăn lụa này. Sợ là sinh hoạt cũng khó khăn.

Thẩm Thanh nhìn sắc mặt Triệu Lâm thay đổi, nhếch môi nở nụ cười, “Giá cả này cũng không làm thất vọng về chất lượng. Nhanh đi đi. Qua thôn này có thể không còn cửa hàng này nữa đâu.”

Người bán hàng cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đúng vậy. Toàn bộ huyện thành chỉ có mấy cái như vậy. Khăn lụa này quả thật rất hợp với ngài.”

Triệu Lâm xấu hổ cầm khăn lụa. Cô ta không biết bỏ đi hay làm thế nào bây giờ.

Cô ta nhìn về phía Vương Nam Hải ở bên cạnh. Trong lòng chờ đợi Vương Nam Hải có thể mua chiếc khăn lụa này làm quà tặng cho cô ta.

Nhưng mà, Vương Nam Hải làm như không hiểu, không tỏ vẻ một chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.