Vành tai Lâm Dư đỏ ửng, chậm rãi di chuyển người.
Hai người lại làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, cúi đầu không nói lời nào.
Thẩm Thanh tay chân nhẹ nhàng giả vờ lấy đồ ăn trong túi ở phía sau. Sau đó, đưa một cái bánh bao cho Lâm Dư.
“Đội trưởng, anh ăn đi.”
Lâm Dư nhẹ nhàng đẩy, “Vẫn là cô ăn đi, tôi không đói bụng.”
Thẩm Thanh nhẹ nhàng quơ quơ túi, “Tôi còn rất nhiều, đội trưởng anh cứ cầm đi. Ăn xong vẫn còn.”
Lâm Dư ngửi mùi thơm của bánh bao, bụng kêu ùng ục.
Hôm nay, anh không kịp ăn cơm trưa đã đi tìm Thẩm Thanh, quả thật có chút đói bụng.
Anh ngượng ngùng nhận bánh bao, xiên vào nhánh cây rồi nướng lên.
Thẩm Thanh cũng ấy bánh bao và màn thầu còn lại trong túi ra, đặt lên đống lửa để hâm nóng.
“Đội trưởng, tôi còn một ít rau ngâm, là trước đó Nguyễn Ca tặng cho tôi, ăn rất ngon, anh cũng nếm thử đi.”
Lâm Dư cũng không hề khách khí, nhận rau ngâm, gắp một ít bỏ vào màn thầu, hương vị xác thật không tồi.
“Vì sao, hôm nay cô muốn lên núi bắt lợn rừng? Có phải gặp khó khăn gì hay không?” Lâm Dư cắn một miếng màn thầu, hỏi.
Thẩm Thanh cũng không che giấu, thành thật nói: “Lần trước, Hồ Cương đá hỏng cửa sân nhà tôi rồi, cần phải làm một cái mới. Tường vây xung quanh nhà cũng cũ nát hết rồi, tôi muốn sửa sang lại một chút. Cho nên...... Cầm kiếm chút tiền.”
Lâm Dư như suy nghĩ gì đó, một lát sau nói: “Nếu cô cần tiền gấp, tôi có thể cho cô mượn.”
“Không không không, không cần! Tôi có thể tự kiếm được.” Thẩm Thanh vội vàng lắc đầu, cô sợ nhất là thiếu nợ nhân tình.
Lâm Dư cau mày, “Không cần trả tôi vội, hiện tại tôi cũng không có việc gì cần đến tiền.”
“Không, thật sự không cần. Tôi rời khỏi nhà họ Vương, thì muốn dựa vào đôi tay bản thân để kiếm tiền. Tôi có thể làm được, đội trưởng anh cứ yên tâm đi.”
Ánh mắt Thẩm Thanh sáng long lanh lại kiên định. Giờ phút này, tim Lâm Dư đập thình thịch, như là đột nhiên đụng phải thứ gì.
Sau đó khóe miệng anh khẽ nhếch lên, “Tôi chỉ là cho cô thêm một lựa chọn. Nếu cô cần, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Sau đó, anh dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi và tên nhà họ Vương kia...... Không giống nhau.”
Thính lực Thẩm Thanh vô cùng tốt. Mặc dù Lâm Dư nói nhỏ như muỗi, nhưng cô vẫn có thể nghe vô cùng rành mạch.
Không giống Vương Nam Hải......?
Mặt Thẩm Thanh đỏ lên, liên tưởng tới không ít chuyện không nên nghĩ.
Bánh bao đã nướng nóng, Lâm Dư cầm một cái, nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa cho Thẩm Thanh: “Cẩn thận nóng.”
Thẩm Thanh khẽ mỉm cười, đưa tay nhận lấy bánh bao.
Khi đầu ngón tay chạm nhau, tim hai người dường như bị điện giật.
Thẩm Thanh cúi đầu, há miệng nhỏ cắn bánh bao, nhưng trong lòng lại sôi trào.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu, khóe mắt nhìn trộm Lâm Dư.
Dưới ánh lửa đỏ chiếu lên, sườn mặt anh ôn tồn lễ độ như được bọc một tầng ánh sáng vàng, làm tim Thẩm Thanh không khống chế nổi mà đập thình thịch.
Thẩm Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ yêu đương, cũng không có cơ hội gặp được người làm mình động tâm, cho nên rất khó lý giải tình huống hiện tại của mình rốt cuộc làm sao.
Vừa ăn hết bánh bao trong tay, Lâm Dư lập tức lại đưa tới một cái khác.
“Ăn no chút, sáng mai mới có sức xuống núi.”
Thẩm Thanh ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận nhận bánh bao từ trong tay anh.
Ăn uống xong, Thẩm Thanh lại bỏ thêm một ít cành cây khô vào trong đống lửa.
Ban đêm nhiệt độ thấp. Nếu không có đống lửa, trong núi sâu rất dễ dàng bị cảm lạnh.
“Để tôi trông cho, thời gian không còn sớm. Cô tranh thủ ngủ một chút đi.” Lâm Dư ôn nhu nói.
Lâm Dư lấy toàn bộ cỏ khô và cành cây khô ở dưới đáy hố lại, phòng ngừa nửa đêm lửa tắt.
Dưới ánh lửa ấm áp, Thẩm Thanh rất nhanh bị cơn buồn ngủ ập tới.
Cô hơi nghiêng người, lót túi ở phía dưới đầu, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Lâm Dư nâng cao tinh thần.
Buổi tối là thời gian thú dữ đi săn mồi. Mặc dù, vị trí hiện tại của bọn họ rất an toàn. Nhưng cũng không thể không cảnh giác.
Anh ngồi ở bên đống lửa, nhìn Thẩm Thanh đang ngủ ở đối diện.
Sau đó, cởi áo khoác của bản thân, rón ra rón rén khoác lên trên người cô.
Thẩm Thanh hơi túm góc áo, ngủ càng say.
Lâm Dư ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh. Khi cô ngủ mới dám nhìn thẳng cô.
Nhìn cô cuộn tròn ngủ giống như một con mèo nhỏ. Đáy lòng Lâm Dư có chút ấm áp.
Anh không kìm được muốn duỗi tay xoa xoa mái tóc cô.
Tay giơ ở giữa không trung. Cuối cùng, anh vẫn kìm nén rút tay lại.
Trai đơn gái chiếc chờ ở bên cạnh nhau. Nếu bị người khác biết, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Thẩm Thanh.
Anh không thể làm ra động tác không thích hợp. Nếu không đến lúc đó, bản thân mình cũng không thể tự tin, làm sao có thể bảo vệ Thẩm Thanh.
Rút tay lại. Anh cứ ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh như vậy, bảo hộ cô.
......
Trong giấc mộng, trước mặt Thẩm Thanh có một cánh cửa lớn.
Đẩy cửa ra, Thẩm Thanh lại trở về bên trong phòng bệnh kia.
Chiếc giường vốn thuộc về mình lại trống không.
Chỉ có hai hộ sĩ đang thu thập di vật của mình.
“Dì ở giường 36 thật là đáng thương...... Người cũng đã chết mà trong nhà cũng không một ai tới thăm. Nghe nói, viện trưởng gọi mười mấy cuộc điện thoại, mới có thể gọi chồng cô ấy tới.”
“Đúng vậy, cô nhìn thời điểm dì ấy nằm viện, cũng không có ai tới. Tôi vẫn tưởng rằng dì ấy không có người nhà......”
“Người thật đáng thương.”
Các cô ấy dường như không nhìn thấy Thẩm Thanh, thu dọn đồ vật xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Thanh đi tới bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nằm lên.
Kiếp trước cô tịch, không cam lòng, toàn bộ đều hóa thành bi thương, hóa thành nước mắt chảy xuống.
Lần nữa mở mắt, cô lại đi tới bên trong nhà tang lễ.
Cô nhíu mày.
Cô đã từng để lại một tờ giầy, viết rõ ràng cô không muốn hỏa táng. Cô huy vọng người trong nhà có thể chôn cô ở trên sườn núi ở đại đội Đông Bá, mùa xuân trên triền núi kia rất xinh đẹp.
Cô không không muốn bị đưa vào lò lửa cháy cuồn cuộn kia......
Nhưng hiện tại, cô giống như chỉ là một người đứng xem, không có quyền lợi làm chủ bất cứ điều gì.
Thi thể cô ngừng ở trong nhà tang lễ.
Lục tục có một vài người tới.
Lý Hà toàn thân mặc đồ đen, hốc mắt hồng hồng như là đã khóc.
Thẩm Dao, Thẩm Cường, Thẩm Hạo đi theo phía sau Lý Hà, vẻ mặt nghiêm túc, lại không nhìn ra một chút bi thương nào.
“A Thanh......” Lý Hà có chút nghẹn ngào, quay mặt đi nhìn chỗ khác, không đành lòng nhìn thi thể.
Thẩm Dao nhẹ nhàng vỗ vai bà: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá thương tâm. Cả đời chị cũng chưa từng chịu khổ gì, hưởng phúc cả đời. Con nghĩ, lúc chị ra đi cũng mang theo thỏa mãn, khẳng định chị cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta rơi lệ.”
Đánh rắm!
Thẩm Thanh hò hét ở bên cạnh.
Cái gì gọi là cả đời chưa từng chịu khổ!
Cái gì gọi là hưởng phúc cả đời!
Người cho dù không có nước mắt, tốt xấu cũng nên giả vờ rơi vài giọt nước mắt!
“Đúng vậy, mẹ. Thân thể chị vẫn luôn không tốt lắm, nói không chừng ra đi cũng là một loại giải thoát với chị ấy. Chúng ta còn sống, vẫn phải nhìn về phía trước.” Thẩm Cường cũng ở bên cạnh phụ họa.
“Mẹ, nhanh tiến hành nghi thức đi, Tuệ Tuệ vẫn còn đang chờ sinh. Nếu cô ấy biết con tới tham gia tang lễ, cô ấy lại chê con lây dính đen đủi trở về. Tính tình Tuệ Tuệ mẹ cũng biết, nháo lên con không chịu nổi đâu.”