Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 46: Chương 46: Chương 45






Editor: Puck - Diễn đàn

Hôm nay kinh thành bị mưa phùn rả rích bao phủ, mưa bụi mông lung.

Sáng sớm, Tô Mặc Nhiên che dù đi học.

Đi vào phòng học, cô phát hiện chỗ ngồi hoàng kim hôm nay lại trống không, anh chàng xe lăn kia lại chưa tới hay hôm nay không tới?

Kể từ khi anh chàng xe lăn kia đến, chỗ ngồi hoàng kim đó Tô Mặc Nhiên không ngồi nữa, cũng không thể để cho người ta nói cô giành vị trí của người tàn tật đúng không? Ở trên xe công cộng gặp người tàn tật phụ nữ có thai còn phải nhường chỗ đó, huống chi là ở trong phòng học.

Trước khi chuông vào học vang lên, anh chàng xe lăn và vệ sĩ mặt than của anh ta mới tới trễ, lúc này mưa bên ngoài rơi rất lớn, anh chàng xe lăn hiển nhiên bị mắc mưa, tóc cũng bị ướt, trên người bọc một tầng chăn mền thật dày.

Vào phòng học, vệ sĩ mặt than cởi cái mền ướt khoác trên người anh chàng xe lăn xuống, lấy khăn lông nóng lau mặt và tay cho anh chàng xe lăn, lại dùng khăn lông khô lau tóc ướt cho anh ta, phục vụ tương đối chu đáo cẩn thận.

“Khụ… Khụ…” Anh chàng xe lăn nắm quyền che trên miệng ho nhẹ hai tiếng.

“Mân Huyên, chúng ta vẫn trở về đi, như vậy không tốt.” Vệ sĩ mặt than cau mày nói, hôm nay đổ mưa, theo suy nghĩ của anh chính là hôm nay nghỉ ngơi một ngày không nên đi học, nhưng Kỷ Mân Huyên lại kiên trì muốn đi, lần này thì hay rồi, quả thật mắc mưa.

“Không có chuyện gì, em cảm thấy vẫn tốt, không có gì đáng ngại.” Kỷ Mân Huyên khoát tay áo nói.

“Nhưng mà, nếu như bị cảm thì phiền toái.” Ngô Chí Dũng hơi lo lắng, mới vừa rồi khi tới đã mắc mưa, anh thì không có vấn đề gì, nhưng Kỷ Mân Huyên nói không chính xác được.

“Không sao, gần đây trong khoảng thời gian này thân thể đã tốt hơn nhiều, lại nói mới vừa rồi dính mưa cũng không nhiều.” Kỷ Mân Huyên biết Ngô Chí Dũng vì tốt cho mình, nhưng anh thật sự cảm thấy không sao.

“Khụ… Khụ…”

Sau khi vào lớp, bên cạnh Tô Mặc Nhiên không ngừng truyền đến tiếng ho khan, âm thanh bị ép tới rất thấp, giống như người ta sợ ảnh hưởng đến bầu không khí trên lớp nên cố ý đè xuống.

“Mân Huyên, không có nước nóng, anh đi lấy một chút, dáng vẻ này của em, vẫn uống thuốc trước thôi.” Ngô Chí Dũng hạ thấp giọng nói bên cạnh Kỷ Mân Huyên.

“Được, anh Ngô, anh, khụ khụ, anh đi đi, khụ khụ…” Tay trái của Kỷ Mân Huyên khẽ che miệng ho khan nói.

Ngô Chí Dũng động tác nhẹ nhàng chậm chạp kéo ghế ra, cầm phích nước, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng học.

“Khụ khụ… Khụ khụ…”

Âm thanh ho khan càng lúc càng lớn, hiển nhiên Kỷ Mân Huyên đã bắt đầu không kiềm chế được.

Tô Mặc Nhiên nghe tiếng ho khan càng lúc càng lớn, không nhịn được quay đầu lại nhìn Kỷ Mân Huyên, Kỷ Mân Huyên cũng đúng lúc quay đầu che miệng ho khan.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Kỷ Mân Huyên hình như ý thức được hành vi của mình ảnh hưởng đến người bạn học nữ ở bên cạnh, khuôn mặt anh hơi cong, khóe miệng nhếch nhẹ, hơi áy náy cười cười với cô.

Liếc thấy tròng mắt trong suốt và nụ cười xán lạn kia khiến cho Tô Mặc Nhiên kinh ngạc, có lẽ dáng dấp người đàn ông này không đẹp mắt, ngũ quan không phải đặc biệt tinh xảo, nhưng cặp mắt kia thâm thúy mê người, làm cho người ta không nhịn được say mê chìm đắm trong đó. d1en d4nl 3q21y d0n

Quá giống, đôi mắt này cực kỳ giống ánh mắt của một người bạn học cấp ba ở kiếp trước mà cô thầm mến, lúc ấy cô vừa nhìn liền say mê ánh mắt của người nam sinh kia, từ đó ghi nhớ nam sinh kia vào trong lòng, mỗi ngày đều lặng lẽ chú ý đến người đó, dần dần thích. Đáng tiếc bọn họ không có duyên phận, vào năm học lớp mười hai người nam sinh kia đi Australia du học, từ đó cô liền mất tin tức của người đó.

Tô Mặc Nhiên sững sờ mấy giây, một lát sau đáp lại nụ cười thân thiện, liền quay đầu lại tiếp tục nghe giảng.

Giờ phút này trong lòng Tô Mặc Nhiên phức tạp, trái tim nhỏ đập thình thịch, như thế nào cũng không thể tập trung nghe giảng nữa, trong đầu không ngừng hiện lên cặp mắt trong trẻo kia.

Khụ khụ, khụ khụ.

Tiếng ho khan đứt quãng không ngừng truyền vào trong lỗ tai Tô Mặc Nhiên, quấy nhiễu suy nghĩ của cô, nếu đổi thành người khác cô có lẽ sẽ không để ý đến, nhưng vừa nghĩ tới chủ nhân của đôi mắt ấy, lòng của cô liền không tự chủ được mà để ý đến.

Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng ho khan vẫn còn tiếp tục.

Tô Mặc Nhiên đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Kỷ Mân Huyên ngồi xuống, nhìn anh.

Kỷ Mân Huyên kinh ngạc nhìn Tô Mặc Nhiên, người bạn học nữ này mặc dù vẫn ngồi ở bên cạnh anh, nhưng cho tới bây giờ hai người vẫn không nói chuyện nhiều, sao lại đột nhiên ngồi tới đây? Ở trong ánh mắt nóng hừng hực của Tô Mặc Nhiên, trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Mân Huyên hiện lên vẻ đỏ ửng khả nghi.

Người đàn ông lúc này đơn thuần như vậy sao? Bị nhìn hai lần liền xấu hổ.

Tô Mặc Nhiên không để ý tới Kỷ Mân Huyên thẹn thùng, bình tĩnh thong dong mở bao để kim châm ra, dùng giọng điệu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.