Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 68: Chương 68: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Tài liệu dùng tiếng Nhật viết thật sự ngoài dự đoán của cô, cô nghĩ tới nhà họ Trần còn có thể có liên quan với phía Nhật Bản, phải biết Trung Nhật thiết lập quan hệ ngoại giao cũng mới có thời gian mấy năm mà thôi.

Nói đến Nhật Bản, giống như càng khiến người Trung Quốc cảm thấy ghét bỏ hơn nữa. Chưa có quốc gia nào có thể giống như Nhật Bản, khiến người Trung Quốc chỉ cần vừa nghe đến tên liền từ đáy lòng hiện lên cảm giác chán ghét. Có lẽ đều này có quan hệ tương đối lớn với giáo dục và chương trình điện ảnh và truyền hình của Trung Quốc, nhưng sỉ nhục của đất nước không thể quên lãng.

Đời trước cô đã từng đi qua Nam Kinh, từng đi thăm nhà tưởng niệm đại tàn sát Nam Kinh. Nhà này xây nên vì thương tiếc cho đồng bào gặp nạn đại tàn sát Nam Kinh, chính phủ nhân dân Nam Kinh cho xây xong năm 1985, nơi xây nhà tưởng niệm, chính là mồ tập thể của di chỉ giết hại tập thể cửa Giang Đông và người gặp nạn trong đại tàn sát Nam Kinh.

Bên trong trưng bày bài báo của nhân sĩ trong và ngoài nước viết về lịch sử thảm án lần đó, chuyên đưa tin và xuất bản, sách báo, báo chí, thậm chí là nhật ký, lời khai của quan quân và binh lính quân Nhật năm đó giết hại quân dân Nam Kinh. Nhìn di cốt và tư liệu lịch sử này, làm cho người ta vốn không có cách nào kiềm chế đau đớn tận đáy lòng. Sau khi đi một lần trong thời gian dài tâm tình của cô không khôi phục được như cũ, cho đến sau đó cô cũng không dám đi lần thứ hai nữa.

Khi đó ở bên cạnh cô có rất nhiều trái tim có cảm nhận giống cô, từ đó về sau cô không còn ấn tượng tốt với Nhật Bản.

Tô Mặc Nhiên chưa từng học tiếng Nhật, tự nhiên cũng xem không hiểu nội dung phần tài liệu này, nhưng mà cô có thể đưa cho Từ Tường, để cho anh giúp một tay tìm người đáng tin phiên dịch lại, trực giác nói cho cô biết phần tài liệu này không đơn giản.

Cô nhanh chóng cầm hai phần tài liệu tiến vào trong không gian, đáng tiếc lúc trước cô không đưa máy photocopy vào trong lầu nhỏ không gian, bằng không hiện giờ có thể trực tiếp sử dụng. Không có cách nào, hiện giờ trước dùng máy ảnh chụp lại đưa vào trong máy vi tính in ra. d1en d4nl 3q21y d0n

Rất nhanh, hai phần tài liệu đã được chụp lại. Cô một lần nữa bỏ hai phần tài liệu vào trong túi giấy trả về nơi xa, khôi phục cơ quan thành dáng dấp ban đầu, hơn nữa cẩn thận xóa bỏ dấu vết cô lưu lại.

Chờ sau khi tất cả thu thập xong, cô rời khỏi phòng của Trần Vĩnh Lâm.

Đợi sau khi cô trở lại phòng của mình, cô lập tức vào trong không gian in hai phần tài liệu ra, cô định đến khi trời sáng gọi điện thoại cho Từ Tường, để cho anh lấy hai phần tài liệu này đi.

Một đêm qua đi, bầu trời sáng lên, người nhà họ Trần cũng lục tục rời giường, Tô Mặc Nhiên không để lại dấu vết quan sát mỗi người, phát hiện cũng không có ai phát hiện ra hành động tối hôm qua của cô, đặc biệt là cha con nhà họ Trần cũng không phát hiện ra, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn sáng, cô thừa dịp thời gian ra ngoài, gọi điện thoại hẹn Từ Tường gặp mặt ở một chỗ khuất, hơn nữa lấy tài liệu tối hôm qua lấy được ra giao cho anh, cũng hẹn anh hai ngày sau gặp mặt lại. Cho dù từ những tài liệu này nhà họ Từ có thể điều tra ra trình độ gì, bọn họ cũng sẽ gặp mặt một lần.

Thời gian cực nhanh, rất nhanh thời gian hai ngày đã trôi qua rồi.

Tô Mặc Nhiên một mình đi đến chỗ ước hẹn với Từ Tường, đợi khi cô đến Từ Tường cũng không chỉ một mình, Kỷ Mân Huyên cũng tới! Cô vốn không biết nên ứng đối với Kỷ Mân Huyên lúc này như thế nào, vốn định dần dần xa lánh, nhưng sự tình thường cũng không thể trọn vẹn như toan tính của người ta.

“Sao hai anh lại cùng đi?” Tô Mặc Nhiên cố hết sức để cho giọng nói của mình có vẻ tự nhiên.

“Sao vậy, em giống như không muốn nhìn thấy anh?” Kỷ Mân Huyên nghe câu hỏi của cô, vẻ mặt khẽ thay đổi.

“Không có không có, chỉ hơi tò mò thôi, thân thể của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Cô vội vã xua tay, sợ anh hiểu lầm, giọng nói hơi gấp gáp.

Lúc này sắc mặt Kỷ Mân Huyên mới khôi phục như cu, trong đôi mắt cũng nhiều thần thái hơn: “Anh đã tốt hơn nhiều, thuốc em kê cho anh anh vẫn luôn luôn uống, hiện giờ trên căn bản đã hoàn toàn không có vấn đề, em ở nhà họ Trần sống như thế nào, người nhà họ Trần có hoài nghi em không?”

Sau đó lại không biết nghĩ tới điều gì, giọng nói trở nên hơi trầm thấp: “Lần này em thật sự quá mạo hiểm, mặc dù anh không biết em làm như thế nào lấy được hai phần tài liệu này, nhưng căn cứ vào trình độ quan trọng của hai phần tài liệu này cũng biết được bọn họ khẳng định bảo tồn ở nơi hết sức bí ẩn, em tùy tiện thăm dò như vậy, lỡ như để nhà họ Trần phát hiện ra một chút dấu vết, em liền tương đối nguy hiểm. Cha con nhà họ Trần đều là lão hồ ly ăn tươi nuốt sống, em vốn không đấu lại bọn họ, hơn nữa phía sau bọn họ còn có nhà họ Triệu, đó càng là gia tộc được xưng là tàn nhẫn.” dinendian.lơqid]on

Từ Tường đứng ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Mân Huyên nói đúng, lần này em quá lớn mật, em có biết sau khi nhà họ Trương biết được hành động của em đã bị dọa sợ không, lần sau ngàn vạn lần không được làm như vậy, dù sao cũng phải thương lượng với mọi người đã, mặc dù tụi anh không thể tiến vào nhà họ Trần, nhưng ít ra cũng có thể ở bên ngoài trợ giúp một tay. Em phải


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.