Nhan Lộ cũng không ngờ là Bạch Hà ra tay nhanh như thế, mới đuổi ra buổi chiều mà buổi tối đã có tin, chắc cũng vì một phần có cháu trai làm phóng viên.
Mẹ Nhan thấy con gái mình trầm mặc, nghĩ rằng chắc tại cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng an ủi:
“Đào Đào, con đừng lo. Đó không phải lỗi của con đâu.”
Ba Nhan cũng nói:
“Đúng vậy, sau khi ăn xong, ba đưa con đi ăn kem nhé.”
Nhan Lộ cười tươi: “Vâng.”
Mẹ Nhan cảm thấy buồn chán, mở đài ở trong ô tô lên, người phát thanh viên nói:
“Cổ phiếu Nhan thị lại bắt đầu tăng khi mọi chuyện được làm rõ, tuy nhiên, vẫn chưa thể tăng như vị trí ban đầu.”
Mẹ Nhan nghe thế mất hứng tắt luôn.
Ba Nhan thấy thế nhẹ nhàng nói:
“Không sao đâu, dù sao vẫn có tăng. Chúng ta phải suy nghĩ một cách tích cực chứ.”
Mẹ Nhan nghe thế cơ mặt cũng giãn ra một chút.
Vào bên trong nhà hàng, đây là một trong những nhà hàng của Nhan thị nên vừa thấy gia đình giám đốc đến đã dẫn vào một phòng riêng.
Sau khi gọi món, Nhan Lộ chán nản xem TV ( trong phòng riêng sẽ có TV )
Bỗng nhiên nghe một giọng nói chanh chua:
“Tại sao lại hết phòng riêng được chứ? Mấy người có biết chúng tôi là ai không? Còn không mau chuẩn bị phòng riêng cho chúng tôi.”
Ba Nhan nhíu mày, là ai mà nói to ở nên công cộng như thế chứ? Ông còn định đi ra xem thì Nhan Lộ đã chạy ra trước.
Quản lý thấy Nhan Lộ bước ra, bối rối nói:
“Tiểu thư,... vị này...”
Người phụ nữ đó thấy Nhan Lộ liền cươi tươi như hoa:
“Đào Đào đây mà. Con đi với ba mẹ sao? Cho cô cùng anh Lăng vào ngồi với nhé.”
Nhan Lộ lúc này mới để ý bên cạnh bà ta còn có một cậu bé khoảng 8 tuổi. Nhan Nguyệt nắm chặt tay, cố để kìm chế cơn giận. Cô hít một hơi sâu, cười ngây thơ hỏi:
“Dì là ai vậy? Sao biết tên con?”
Nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ. Đúng lúc mẹ Nhan đi ra, bà ta thấy mẹ Nhan chào hỏi:
“Nhan phu nhân cùng gia đình đến đây ăn ạ?”
Mẹ Nhan có chút bất ngờ, chưa kịp nghĩ ra là ai thì bà ta nói tiếp:
“Nhan phu nhân, tôi là vợ của Thẩm Phương ấy. Hôm nay chồng tôi có việc, không ở nhà nên 2 mẹ con tôi đi ăn. Nhưng lại hết bàn rồi, nếu phu nhân không phiền thì có thể cho 2 mẹ con tôi vào ăn cùng được không?”
Quản lý bĩu môi, ngoài kia có đến hơn 5 bàn trống...
Nhan phu nhân đến giờ mới nhớ ra, là Thẩm thị mới có tiếng gần đây, cho họ vào ngồi cũng không sao. Mẹ Nhan gật đầu:
“2 người cứ vào đi.”
Thẩm thị nghe thế rất vui mừng, phải nhân cơ hội này để con trai mình làm thân với tiểu thư Nhan thị, nhà đó chỉ có mỗi một đứa con gái, sau này chắc chắn toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con bé đó, mà nếu con bé đó lấy con trai mình, thì toàn bộ tài sản Nhan thị sẽ thuộc về con trai mình. Nghĩ đến đó Thẩm thị không nhịn được mà cười.
Bữa ăn này Nhan Lộ không có chút nào ngon miệng chút nào, ngồi ăn với chồng trước cặn bã với bà mẹ chồng tham tiền thì hỏi làm sao cho ngon?
Nhân viên phục vụ dọn hoa quả lên. Mẹ Nhan lấy nĩa găm một lát táo cho Nhan Lộ, cười:
“Táo Đào Đào thích nhất nè.”
Nhan Lộ nhận lấy cái nĩa trong tay mẹ, cười nói: “Cảm ơn mẹ.”
Thẩm thị đột nhiên hỏi:
“Nhan phu nhân, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con bé 5 tuổi, còn 21 ngày nữa là sinh nhật tròn 6 tuổi.”
“Con trai năm nay cũng đã 8 tuổi, tuổi của 2 đứa rất đẹp, nếu có thể...”
Mẹ Nhan khó chịu nhìn ba Nhan. Ba Nhan gật gật đầu, nói:
“Con bé còn nhỏ, chưa cần tính đến chuyện kết hôn. Hơn nữa, chúng tôi không theo cái phong tục thời xưa phải có hôn ước. Con gái tôi thích ai thì nó cứ cưới. Miễn sao người đàng hoàng là được.”
Nhan Lộ nghe thế cười tươi, ba nói rất đúng ý cô. Thời nay còn gì mà đính hôn nữa chứ.
Thẩm thị chột dạ, cười gượng:
“Là do nói sai.”
Nhan Lộ kéo tay ba nói:
“Ba, chúng ta đi ăn kem thôi, ba hứa cho con đi ăn kem mà.”
Ba Nhan cười, bế Nhan Lộ lên, nói với Thẩm thị:
“Thẩm phu nhân cứ về đi, bữa ăn này cứ để tôi thanh toán.”
“Vâng. Cảm ơn Nhan tổng.”
Sau khi 3 người họ Nhan rời đi, Thẩm thị dạy dỗ con trai mình:
“Tiểu Lăng, con nhớ đây. Sau này phải tiếp cận con bé đó, để nó yêu con. Bộ dạng con trai mẹ đẹp như thế này, ai mà không thích chứ?”
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Lăng kiên định gật đầu.
.
.
.
“Ba, cái bà phu nhân đó, nhìn không giống người tốt chút nào cả. Mà sao bà ta lại biết con chứ?” Nhan Lộ bĩu môi, câu hỏi của cô là thật, bởi vì cái tiệc sinh nhật 6 tuổi của cô đã mới gặp được cái nhà đó.
“Đào Đào con còn nhỏ, đừng nói về người lớn như thế. Còn việc đó thì Thẩm phu nhân đến nhà mình rồi mà? Thẩm Lăng còn chơi với con với Bạch Hân mà, không nhớ sao?” Ba Nhan nói.
Nhan Lộ lắc đầu. Cô bỗng nhiên nhếch mép, thì ra hai người đó từ lúc mới gặp nhau đã có tình cảm rồi. Cô từ lúc đầu đã sai, may mà mọi thứ chỉ mới bắt đầu, chưa có gì hết. Cô lần này không được ngốc nghếch nữa!
.
.
.
Ở một khu ổ chuột:
“Tại sao lại như vậy chứ?” Bạch Hà điên gào quát.
“Cô, cháu cũng không ngờ là trí nhớ của con bé 5 tuổi lại tốt đến như vậy. Cháu mới chỉ đến đó một lần mà không ngờ trí nhớ của con bé lại tốt đến như vậy.” Bạch Thịnh khó xử nói.
“Nếu cháu mà thành công thì có lẽ sau này ta đã là Nhan phu nhân rồi. Mà cũng không biết tại sao mà con tiểu thư đó lại đuổi ta ra khỏi nhà. Bình thường có làm gì quá đáng, chỉ cần nói ngon ngọt một cái là đã im lặng. Chết tiệt!!!!”
“Thôi, cô, cháu vào ngủ đây.” Bạch Thịnh ngáp một cái rồi nói.
Bạch Hân sớm đã đi ngủ, Bạch Hà cắn môi. Sắp tới là sinh nhật con bé đó, bà nhất định phải tới đó làm loạn một trận!!