Nhan Lộ mang cái váy màu trắng dài, sau lưng có một cái nơ buộc lại, váy có đính một chút kim cương, còn cái vương miện hoàn toàn được đính kim cương. Mái tóc của cô chỉ đơn giản là buông xõa xuống cũng không trang điểm gì, bởi vì cô cũng chỉ mới 6 tuổi.
Chuẩn bị xong xuôi, đang định xuống nhà thì mẹ Nhan bước vào, nhìn cô, cưng chiều nói:
“Đào Đào của mẹ là xinh nhất. Yêu lắm cơ.”
Nhan Lộ chui vào lòng mẹ Nhan làm nũng, nói:
“Chỉ sợ sau này mẹ sinh em trai thì sẽ quên Đào Đào thôi.”
Mẹ Nhan nghe thế giật mình, dạo này mình cũng đang có ý định mang thai tiếp... Cô cười nói:
“Sao có thể chứ. Đào Đào mãi là bảo bối của mẹ.”
Nhan Lộ bĩu môi, ra khỏi người mẹ Nhan nói:
“Chúng ta đi thôi mẹ. Chắc ba đang chờ ở dưới rồi.”
Mẹ Nhan thở dài đi theo sao Nhan Lộ. Con bé này càng ngày càng lạ, chắc vẫn còn sợ chuyện bể bơi, chắc phải bàn bạc với ông xã để chuyển nơi ở thôi. Công ty bên Ý sắp hoàn thiện mà chưa có người quản lý...
.
.
.
“Nhan tổng, tiểu thư tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng như thế rồi, chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại mỹ nhân như phu nhân.” Một người nịnh nọt.
Ba Nhan cùng Mẹ Nhan cũng cười đáp lễ.
Nhan thị bây giờ là một trong những công ty lớn, không hề thiếu người nịnh nọt nhưng ba Nhan chưa bao giờ kiêu ngạo.
Trong khi ba mẹ Nhan đang tiếp khách mời thì Nhan Lộ đang chơi cùng một đám con nít.
“Lộ Lộ, cái váy của cậu đẹp thật đấy, nhưng vẫn chưa bằng cái váy của tớ.” Một cô bé nói, là Diệp Ngọc Vân. Bảo bối của tập đoàn đá quý Ngọc Vân. Tập đoàn Ngọc Vân trước kia cũng như mấy công ty bình thường tên Diệp thị, nhưng sau khi Diệp Ngọc Vân ra đời, công ty lập tức đổi tên thành Ngọc Vân. Giám đốc của công ty đó vốn là ông nội của Diệp Ngọc Vân, cả đời ông có 3 người con trai, cháu thì cũng toàn là con trai, không ngờ đứa con dâu cả bỗng nhiên sinh ra được một đứa con gái. Diệp tổng cười không khép miệng cả ngày, ông liền từ chức, nhường cho cậu con trai cả rồi đổi tên công ty thành Ngọc Vân.
Như thế cũng đủ hiểu Diệp Ngọc Vân được yêu quý như thế nào. Trước Diệp Ngọc Vân có hai anh trai, anh cả năm nay 15 tuổi, anh hai 13, còn Diệp Ngọc Vân 6 tuổi.
Diệp Ngọc Vân từ nhỏ đã được nuông chiều nên rất kiêu căng, nhưng không hề xấu tính. Cô còn nhớ, kiếp trước Diệp Ngọc Vân rất thích một người, nhưng người đó lại thích Bạch Hân. Kiêu ngạo như Diệp Ngọc Vân làm sao chấp nhận chuyện như thế, liền tìm đủ mọi cách để trừ khử Bạch Hân, nhưng cuối cùng không hiểu sao cái xác của Diệp Ngọc Vân lại tìm được dưới chân núi.
Cô lúc đó cũng không để ý lắm, chỉ nhớ lúc đến đám tang, mẹ của Diệp Ngọc Vân khóc đến nỗi ngất đi, phải đưa vào bệnh viện.
Kiếp này hi vọng cô cũng có thể giúp ích cho Diệp Ngọc Vân được một ít.
Nhan Lộ cười không nói, một cô bé nói tiếp:
“Lộ Lộ, Hân Hân đâu? Sao tớ không thấy? Cậu ấy nói là sẽ mặc cái váy được thiết kế riêng bên Pháp gửi về mà? Sao không thấy đâu cả?”
Nhan Lộ hỏi:
“Cậu ấy nói như thế sao?”
“Đúng thế, cậu ấy nói là do ba của cậu ấy thuê người làm cho cậu ấy. Nhưng không phải nhà cậu ấy rất nghèo sao? Hơn nữa cậu ấy làm gì có ba.”
Nhan Lộ còn chưa trả lời, Diệp Ngọc Vân đã lên tiếng:
“Cậu đúng là không biết gì cả...”
Cả đám con nít đương nhiên không biết gì, bám theo Diệp Ngọc Vân để hỏi chuyện.
Nhan Lộ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thể ở một mình. Mà cô cứ tưởng Bạch Hân không biết gì, tất cả là do Bạch Hà sau lưng sắp xếp, ai ngờ... Đúng là gần mực thì đen.
Nhan Lộ đứng một chỗ cũng thấy chán, quyết định quay lại đại sảnh.
Vừa bước ra đã thấy 3 người nhà họ Thẩm. Thẩm thị cũng chỉ mới thành lập được 5 năm, nhưng cũng đang phát triển khá tốt, rất có tiềm năng để đầu tư.
Thẩm thị thấy Nhan Lộ liền đầy đẩy Thẩm Lăng. Thẩm Lăng giật mình, thấy Nhan Lộ liền hiểu ý, tiến lại phía cô:
“Đào Đào, em nhớ anh không?”
NHan Lộ bây giờ rất tức giận nhưng ở đây lại có rất nhiều người, lại là người thâm niên trong giới làm ăn, con mắt rất tinh tường, suy nghĩ rất thấu đáo, cô mà có gì sơ sót thì chắc chắn sẽ nhận ra.
Cô gật gật đầu nói:
“Có nhớ, là Thẩm Lăng.”
“Đúng rồi, nhưng Đào Đào không cần phải gọi như thế đâu, gọi anh Lăng là được.”
Sự kinh tởm đã lên đến tận đỉnh, nhưng cô vẫn gọi một tiếng:
“Vâng, anh Lăng.”
Nhan Lộ miễn cưỡng nói chuyện với Thẩm Lăng thêm mấy câu nữa rồi lấy lí do mệt để tránh xa.
Cô vào nhà vệ sinh, rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương:
“Thẩm Lăng, Bạch Hân, hai người cứ chờ chết đi.”
.
.
.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Nhan Lộ mệt mỏi vào phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.
Ba Nhan với mẹ Nhan cũng vào phòng riêng của mình, mẹ Nhan hỏi:
“Mình à, chi nhánh bên Ý sắp xong rồi đúng không?”
“Đã hoàn thiện rồi, nhưng còn việc đưa người sang để quản lý thì hơi rắc rối, những người mình tin tưởng thì đều có việc quan trọng ở đây, những người bình thường thì... Có lẽ anh phải sang đó một thời gian cho đến khi ổn định mất.” Ba Nhan mệt mỏi nói.
Mẹ Nhan nảy ra một ý nói:
“Hay là cả nhà 3 người chúng ta sang bên kia ở luôn đi. Anh thấy đấy, từ sau vụ đó, Đào Đào trông rất mệt mỏi, lại không vui. Với lại, em sợ là Bạch Hà sẽ quay lại làm phiền chúng ta. Biết đâu sang bên đó nó được ở một môi trường mới, làm quen với những bạn mới sẽ tốt hơn thì sao?”
Ba Nhan nghe cũng có lý, gật đầu:
“Nhưng em phải hỏi ý con gái đã, nếu nó không thích thì thôi.”
“Được, em biết rồi, mai em sẽ hỏi nó.” Mẹ Nhan vui vẻ đáp.