Sống Lại Trả Thù Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 8: Chương 8




11 năm trôi qua, Nhan Lộ sống rất tốt, mẹ còn sinh 2 em trai sinh đôi, chúng rất đáng yêu. Cảm giác có em trai rất tốt ~~~ Thế là Nhan thị đã có người thừa kế, cô cũng có thể học theo ngành yêu thích của mình.

Trong mấy năm qua, công ty của ba đã phát triển ổn định, sang năm sẽ về nhưng cô muốn về trước nên bây giờ đang ở sân bay:

“Đào Đào, về nước nhớ tự chăm sóc cho bản thân mình nhé, ba mẹ cùng 2 em con chắc sang năm mới về được.” Mẹ Nhan ôn nhu nói.

Nhan Lộ cười:

“Mẹ đừng lo, con lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân, huống hồ bên đó còn có vú Lâm và những người làm cũ của nhà mình. Con sẽ không sao đâu.”

“Chị, em và Tiểu Thịnh sẽ về thăm chị.” Đứa em trai lớn của cô - Nhan Dương ra vẻ người lớn nói.

Trái với đứa em trai lớn rất dễ thể hiện tình cảm này thì đứa em trai nhỏ của cô - Dương Thịnh lại có vẻ nhút nhát hơn.

Ba Nhan nhìn đồng hồ, nói:

“Thôi, mau vào phòng chờ đi, sắp đến giờ rồi đấy.”

Nhan Lộ gật đầu, kéo chiếc vali màu đen đi kiểm tra hành lí để vào phòng chờ.

.

.

.

Cô chọn chuyến bay thẳng vì quá háo hức để trở lại.

Ra khỏi sân bay đã thấy tài xế Thành, còn cầm một cái bảng có chữ “Chào mừng tiểu thư trở về.”

Cô phì cười, kéo vali lại chỗ chú Thành, cười nói:

“Chú Thành, lâu rồi không gặp.”

“Chao ôi! Tiểu thư, để đây tôi kéo cho. Vú Lâm ở nhà chờ tiểu thư lắm đấy. Trừ 6 năm trước lúc đem 2 vị thiếu gia sang thì mọi người có về đây đâu.”

Nhan Lộ cười không nói. Ngồi trên xe, cô tranh thủ ngắm cảnh vật, quả thật thay đổi rất nhiều...

Vừa về nhà, vú Lâm đã đứng chờ ở cửa, thấy cô bước xuống, vội chạy lại ôm, miệng nói không ngừng nghỉ:

“Tiểu thư, mấy năm không gặp, cô thay đổi nhiều quá, nhưng sao mà gầy thế này? bla bla...”

Nhan Lộ cười không nổi, cô đành phải đổi chủ đề:

“Vú à, con đói rồi, vú nấu cơm chưa?”

Vú Lâm nghe thế vội nói:

“Để vú vào dọn đồ ăn, tiểu thư lên phòng cất đồ đi.”

Lúc ăn vú Lâm cùng cô nói chuyện, vú Lâm nhớ ra một chuyện, liền nói:

“Tiểu thư, 2 mẹ con họ Bạch ấy bây giờ đã là Phu nhân, tiểu thư tập đoàn Lục thị rồi.”

Nhan Lộ nghe thế cau mày hỏi lại:

“Cái gì? Sao lại có chuyện đó? Theo tôi biết thì chủ tịch của Lục thị đã có 3 cậu con trai và người vợ vẫn còn sống mà? Li hôn à?”

“Không ạ, bây giờ Lục thị này là do người em trai quản lý. Còn ông anh thì tự mở một công ty riêng do bất đồng gì đó.”

“Có chuyện đó nữa sao? Đúng là ở nước ngoài nhiều năm nên tình hình ở đây có gì cũng không biết rồi.”

“Nhưng mà tiểu thư đừng lo, Lục thị bây giờ không phát triển như lúc có giám đốc cũ đâu.” Vú Lâm thấy sắc mặt của Nhan Lộ đang tệ đi vội nói.

Nhan Lộ gật đầu, trong lòng đầu suy tư.

Bạch Lộ thế mà giờ đã trở thành tiểu thư của tập đoàn Lục thị. Vậy chắc chắn cô ta sẽ trở nên kiêu ngạo hơn trước nhiều rồi.

.

.

.

Sau một tuần nghỉ ngơi ở nhà, Nhan Lộ bắt đầu đi học, ở trường trung học SS, đa số học sinh của trường này đều là cậu ấm cô chiêu nên chắc chắn sẽ có Bạch Lộ, tuy bây giờ Lục thị không còn lớn mạnh như lúc trước nhưng cũng đang là công ty lớn nên Bạch Lộ chắc chắn sẽ học ở đây.

Chú Thành chở cô đến trường vì cô vẫn chưa đủ tuổi để đi xe riêng.

Ở trường SS này có rất nhiều mỹ nhân nên khi cô bước vào thì cũng không có nhiều người chú ý lắm. Tuy cô xinh đẹp nhưng chưa đến mức tuyệt thế giai nhân có hàng trăm hàng nghìn người theo đuổi.

Cô dò bản đồ của trường để xem phòng giáo viên ở đâu.

Nhan Lộ lẩm bẩm trong miệng: Đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái, căn phòng đầu tiên.

Lúc đến trước cửa phòng, cô gõ cửa. Người trong phòng nói:

“Vào đi.”

Nhan Lộ thấy trong phòng có rất nhiều người, không biết ai mới là chủ nhiệm của mình. Bỗng có một người phụ nữ tầm 30 tuổi đứng dậy, hỏi:

“Em là Nhan Lộ đúng không? Cô là giáo viên chủ nhiệm của em, cũng là giáo viên bộ môn Sinh học. Em cứ gọi là cô Cố.”

“Vâng, em chào cô.” Nhan Lộ cúi người.

Cô Cố nhìn đồng hồ, nói:

“Sắp đến giờ vào học rồi, chúng ta đi thôi. Cô sẽ giới thiệu em với lớp.”

“Vâng.”

Nhan Lộ đi theo sau cô Cố đến lớp 12B.

Cô Cố bước vào trước, Nhan Lộ đứng ngoài cửa chờ giới thiệu mình.

Cô Cố nói lớn:

“Trật tự, hôm nay chúng ta có một bạn mới chuyển đến.” Sau đó quay ra ngoài cửa nhìn cô, nói: “Em vào đi.”

Nhan Lộ từ từ bước vào đã có người thốt lên:

“A!!!! Nhan Lộ?”

Nhan Lộ quay đầu nhìn người vừa mới hét lên, nghi ngờ hỏi:

“Diệp Ngọc Vân?”

Diệp Ngọc Vân nghe thế cười:

“Đúng là Lộ Lộ rồi, sao? Ở Ý bao nhiêu năm bây giờ mới quay về sao?”

Cô Cố khõ nhẹ lên bàn, lập tức liền im lặng. Nhan Lộ bắt đầu giới thiệu bản thân mình:

“Chào các bạn. Mình là Nhan Lộ. Mình từ năm 6 tuổi đã chuyển sang Ý học. Lúc đầu định học xong trung học rồi mới về nước nhưng mình quá háo hức nên đã quyết định về sớm một năm. Mình cũng đã nói từ trước là mình chuyển đi từ nhỏ nên các lời nói, cử chỉ và hành động của mình đều sẽ giống người Ý nên mong các bạn giúp đỡ.”

Cả lớp vỗ tay, cô Cố nhìn xung quanh lớp rồi nói:

“Em đã quen với Ngọc Vân nên ngồi cùng bàn với bạn ấy nhé?”

“Vâng.” Nhan Lộ đi xuống bàn của Ngọc Vân.

Tiết đầu là tiết Sinh của cô Cố, lúc giờ giải lao, có nhiều người đến vây quanh bàn cô để hỏi một số chuyện. Đa số là đều nghị cô nói vài câu tiếng Ý.

“Đào Đào, lâu rồi mới gặp cậu.” Một cô gái xinh đẹp mềm mại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.