Tuy lúc này đã khai giảng rồi, nhưng nửa tuần đầu tiên của học kỳ lại không có lên lớp mà là hoàn thành việc chỉ dẫn nhập học cho tân sinh viên, tỷ như lễ khai giảng của trường và lễ khai giảng của Viện, cùng với đi tham quan Tòa nhà lịch sử của trường, an toàn giáo dục, kiểm tra sức khoẻ, và cuộc thi hoạt động tập thể của tân sinh viên để các tân sinh viên quen biết lẫn nhau, nhanh chóng hòa nhập với tập thể mới.
Tuy người phụ trách lớp sẽ dùng việc không tham gia hoạt động tập thể sẽ trừ điểm học phần để dọa học sinh, tất cả mọi người phải đến đông đủ, nhưng Hàn Duyệt vẫn không chút lo lắng mà trốn gần như hết thảy hoạt động. Cái trò điểm danh trừ điểm học phần này chỉ dùng được với mấy tân sinh viên vừa mới nhập học, còn chịu khuất phục dưới quyền uy tuyệt đối của giáo viên thôi, còn đối với cái loại ‘tân sinh viên giả mạo’ đã sớm trải qua cái trò lừa đảo này như Hàn Duyệt đây mà nói thì một chút sức uy hiếp cũng chả có, cho nên sau khi điểm danh buổi sáng xong cậu liền đường đường chính chính đón lấy tất cả những ánh mắt hâm mộ của học sinh, tự nhiên mà rời khỏi trường.
Hàn Duyệt cũng không có việc gì khác để làm, cũng không muốn đi dạo phố nên trực tiếp ‘mở đường hồi phủ’, về nhà tiếp tục viết truyện tích lũy chương cho bộ truyện vừa mới đăng.
Bộ truyện vừa mới đăng này chính là bộ tiểu thuyết xuyên qua 《Giang sơn》 mà vào lần hẹn hò ăn tối dưới ánh nến đầu tiên cùng với Chu Bác Nghị thảo luận dàn ý đấy, bây giờ đã đăng được một trăm nghìn chữ rồi.
Hàn Duyệt đã có cơ sở độc giả nhất định, ba năm kiên trì viết văn cũng có bảy tám trăm độc giả lưu trữ, cho nên số click lưu về và tích phân mở đầu của bộ truyện mới cũng không tệ. Số liệu tốt, biên tập cũng sẵn lòng đăng quảng cáo cho cậu, tỷ suất xuất hiện nhiều, thứ hạng của 《Giang sơn》 ở trên bảng tự nhiên trong quý rất nhanh đã lên đến Top 20.
《Giang sơn》 là câu chuyện kể về một cậu sinh viên thời hiện đại, ngoài ý muốn xuyên qua đến một triều đại mất quyền lực năm nước phân tranh loạn lạc, trở thành thái tử của nước Ngụy, xoay chuyển nghịch cảnh suýt chút nữa đã bị phế truất, dấy binh lật đổ sự cai trị của phụ hoàng trở thành vị vua mới, rồi lần lượt tiêu diệt bốn nước còn lại, thống nhất cả đại lục.
Câu chuyện bắt đầu từ sự ngu ngốc của vua Ngụy. Vua Ngụy sủng hạnh mỹ nhân do nước Triệu tiến cống, phá lệ đem phong làm Chiêu Viện, còn đem một phần lớn đất phong gần kề thủ đô vốn thuộc về Tứ hoàng tử – Thành Dương Vương do Hoàng hậu sinh chuyển ban cho Ngũ hoàng tử chưa đầy sáu tuổi do Chiêu Viện sinh, Thành Dương Vương thì bị phái đi đến biên cương nơi đất cằn sỏi đá đi khai hoang.
Thành Dương Vương đương nhiên cực kỳ tức giận, không để ý quy định chư hầu không được truyền triệu thì không được phép quay về thủ đô, tự mình quyết định quay về kinh tìm phụ hoàng tranh luận. Còn Chiêu Viện thì nhân cơ hội này bắt lấy lỗi đó của y, vu khống y là muốn tạo phản bức vua thoái vị. Hoàng đế không còn lý trí liền đem Thành Dương Vương nhốt lại. Chiêu Viện thấy gian kế thực hiện được lập tức khóc lóc kể lể với hoàng đế là mình và Ngũ hoàng tử không được người ta ưa thích, đợi sau khi hoàng đế băng hà chỉ sợ sẽ bị tân hoàng hại chết. Trong thâm tâm hoàng đế tràn đầy tất cả đều là Chiêu Viện và Ngũ hoàng tử, không ngờ lại quyết định phế truất thái tử đang phòng thủ nơi biên cương cho đất nước, lại vì để cho hành vi phế thái tử được ‘danh chính ngôn thuận’, cuối cùng tìm chứng cứ phạm tội không rõ ràng trước tiên phế người hoàng hậu đã làm vợ chồng ba mươi năm với hắn đi.
Sau khi phế hoàng hậu, hoàng đế lập tức phái người hạ chiếu đối với thái tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đang sống ở đất phong, nói rằng long thể không khỏe, bảo chúng hoàng tử cấp tốc hồi kinh hầu bệnh, vả lại hầu cận và thị vệ đi theo không được vượt quá năm người. Lần này triệu tập hoàng tử quay về kinh đương nhiên không phải ý tốt gì, nghĩ tới Thành Dương Vương đang bị nhốt không biết sống chết và hoàng hậu trong một đêm bị mất đi hậu vị bị biếm vào lãnh cung, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử sợ mình sẽ bước theo vết xe đổ của Thành Dương Vương, từ chối nghe theo chiếu chỉ, nhưng lại vì thực lực cách xa, trong lòng biết tự xưng vương nhất định là tự tìm con đường chết, liền chém chết vị đại thần truyền chỉ mang theo tâm phúc và quân đội của mình đầu quân cho quốc gia khác tìm kiếm che chở.
Còn thái tử là một tên ngu hiếu đọc sách đến đần độn, y vừa không tạo phản và cũng không có bỏ trốn. Đối diện với đại thần đến tuyên chỉ, thái tử nói: “Trong lòng cô*(xưng hô của các bậc vương tôn)hiểu rõ, phụ hoàng hẳn là muốn giết cô. Tuy rằng cô biết mình cũng không có lỗi, nhưng mà cha muốn giết con, làm con sao có thể không vâng theo đây? Cô cũng không muốn để cho phụ hoàng phạm phải tội giết con, sẵn lòng giải nỗi lo lắng cho phụ hoàng”. Nói xong không ngờ vào nhà tắm rửa thay quần áo, tự mình treo cổ trên xà nhà trong phòng.
Nhân vật chính chính là lúc này xuyên đến trên người của thái tử. Thái tử lúc này đã sớm tắt thở, được người hầu bên người và thị vệ gở từ trên xà nhà xuống đặt ở trên giường. Đại thần tuyên chỉ thấy thái tử đã chết, vội vã phái người quay về kinh báo tin. Nhân vật chính vừa tỉnh lại liền nhìn thấy bên giường quỳ một đống người, tiếng khóc rầm trời.
Mọi người thấy thái tử cư nhiên chết đi sống lại, có kẻ tưởng xác chết vùng dậy, sợ tới mức tè ra quần chạy ra khỏi phòng, nhưng phần lớn đều khóc vì vui sướng, cho rằng may mắn được trời cao thương xót. Thái tử tuy rằng cổ hủ, nhưng cư xử hiền lành, xử sự công bằng, thế nên rất được lòng người.
Nhân vật chính tỉnh lại còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì thì lại hôn mê bất tỉnh, bị bắt nhận lấy trí nhớ của thân thể vốn có, khi lại tỉnh dậy mới phát hiện mình không ngờ lại trải qua một lần tìm đường sống trong chỗ chết. Vốn tin tức thái tử xác chết vùng dậy bị người chạy khỏi phòng nhanh chóng truyền ra ngoài, đại thần truyền chỉ còn ở lại đất phong xử lí hậu sự của thái tử lập tức dẫn người tới xử lí thái tử ‘xác chết vùng dậy’. Bên cạnh thái tử cũng có không ít thị vệ cực kỳ trung thành, liều chết bảo vệ thái tử. Khi nhân vật chính lại tỉnh dậy lần nữa viện binh của quân doanh vừa mới chém chết đại thần truyền chỉ, thấy thái tử tỉnh lại, vội vã xin chỉ thị bước hành động tiếp theo với thái tử.
Nhân vật chính, nên gọi là thái tử, suy nghĩ vài phút, thấy việc đã đến nước này chỉ có thể hoặc là không làm còn đã làm thì phải làm tới cùng, lấy cớ thanh lọc những kẻ bên cạnh vua đánh về thủ đô. Lại đem chuyện mình chết đi sống lại loan truyền khắp cả nước, nói là hồn phách của thái tử đến địa phủ, Diêm vương gia nói mệnh y không nên tuyệt, còn nói quốc gia bị gian thần và họa thuỷ thao túng liền để cho y sống lại cứu nước Ngụy trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Hàn Duyệt bắt đầu viết từ lúc nhân vật chính sống lại trên thân xác của thái tử trở đi, mở đầu là nhân vật chính tỉnh lại rồi lại hôn mê, người hầu và thị vệ bên cạnh làm sao bảo vệ y lần nữa chìm vào hôn mê từ trong hiểm nguy liên tiếp. Sau đó, y chém chết đại thần truyền chỉ, phân tích tình hình, giải thích mình chết đi sống lại như thế nào, tiếp theo liên lạc với hai người em trai đã bỏ trốn và cơ sở ngầm ở kinh thành của mình đời trước, cũng điều động quân đội lập ra kế hoạch đánh về quốc đô. Một vòng nối một vòng, kết cấu chặt chẽ, tình tiết đầy đủ, trong tình tiết có giới thiệu kết cấu của thế giới này và tiền căn hậu quả của sự việc từng chút một, phần lớn độc giả đều cho rằng tác phẩm mới viết rất tốt, làm cho người ta không thể ngừng đọc. Hơn nữa Hàn Duyệt dù gì cũng là người đã có ba mươi năm kinh nghiệm sống, vả lại kết cấu ban đầu của truyện này thực tế đã bắt đầu từ đời trước rồi, giờ lại cùng với Chu Bác Nghị bàn luận tính lo-gic thêm lần nữa, làm phong phú thêm nội dung, cho nên tính chặt chẽ của tình tiết được cho là xuất sắc trong số những tiểu thuyết xuyên qua của Cửu Châu. Tỉ lệ bỏ qua truyện của 《Giang sơn》rất thấp, thu hút không ít độc giả, rất có triển vọng.
Chương tồn của Hàn Duyệt đã viết đến lúc thái tử khuyên hai người đệ đệ quay về nước Ngụy xong rồi, đang cùng y đánh về quốc đô, đang bố trí quân đội, lôi kéo mấy ông vua của các nước chư hầu bên cạnh để tạo thanh thế cho bản thân, cùng lúc phân phó nội ứng ở kinh thành giúp mình tranh thủ thời gian, bảo người ta cố ý đưa ra ý kiến xấu cho Chiêu Viện, gây cản trở cho bọn họ. Mặc dù Chiêu Viện rất tài giỏi ở phương diện mê hoặc nam nhân, nhưng dù sao cũng là nữ nhân hậu cung kiến thức hạn hẹp, mặc dù có mưu sĩ của nước Triệu bày mưu tính kế cho ả, nhưng suy nghĩ tràn đầy trong lòng Chiêu Viện chính là làm thái hậu của nước Ngụy, cũng không có một lòng với mưu sĩ của nước Triệu, cho nên để thái tử có cơ hội phản kích lại.
Nội dung của chương tồn tiến triển đến chỗ này, nội dung đăng trên Cửu Châu còn đang ở chỗ khuyên bảo hai vị hoàng tử. Bất quá chương tồn hơn một trăm nghìn chữ được lưu ở trong tay của Hàn Duyệt toàn bộ để cho Chu Bác Nghị xem đến vui vẻ. Mấy ngày nay mỗi tối hai người đều sẽ về nhà, sau khi ăn cơm chiều xong, Chu Bác Nghị hoặc là ngồi phòng khách quan sát tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình của diễn viên nổi tiếng học hỏi, hoặc là ở trong phòng đựng đầy các máy tập thể hình để tập, Hàn Duyệt thì ôm máy tính đeo tai nghe sáng tác ở bên cạnh anh, đến khi đánh xong phần của hôm nay thì đi tắm chuẩn bị đi ngủ.
Sau đó Chu Bác Nghị sẽ nhận lấy máy tính của cậu, đem nội dung cậu vừa viết ra xem xong, chờ Hàn Duyệt tắm xong thì ngồi thảo luận nội dung Hàn Duyệt vừa mới viết với cậu. Chu Bác Nghị sẽ giúp cậu tìm lỗi, chỉ ra chỗ viết chưa trôi chảy lưu loát, có đôi khi còn có thể cùng cậu thảo luận một ít hướng phát triển của tình tiết nữa. Tuy Chu Bác Nghị không viết văn nhưng dù gì cũng xem tiểu thuyết nhiều năm như vậy, cũng có một chút quan điểm và linh cảm của bản thân, Hàn Duyệt tổng hợp đề nghị của anh lại, dàn ý của cả tác phẩm mở rộng ra càng ngày càng lớn, Hàn Duyệt cảm thấy tác phẩm này dự tính triệu chữ đều là con số nhỏ, thế nào cũng phải bốn năm triệu chữ mới có thể kể ra rõ ràng được.
Nhưng cũng may tốc độ tay của Hàn Duyệt khá tốt, một tiếng năm nghìn chữ là chuyện nhỏ, giữ vững ngày viết trăm nghìn chữ hoàn toàn không có vấn đề gì, bây giờ thời gian lại nhiều, đánh thêm vài chữ cũng không phải không được, nếu như cố gắng thêm chút nữa để cho tác phẩm này trong vòng một năm viết xong chương tồn vẫn là rất có hy vọng. Hàn Duyệt không muốn đem mặt trận kéo dài quá lâu, tránh cho mình mất đi nhiệt huyết sáng tác, tới cuối cùng chỉ còn lại có chết lặng sáng tác qua loa, phụ lòng độc giả.
Tuy Chu Bác Nghị dẫn đầu tất cả độc giả nhưng vẫn rất thích cổ vũ cho Hàn Duyệt trên Cửu Châu, Hàn Duyệt mỗi tối mười giờ up chương mới, anh ngồi ở trên một máy tính khác chờ Hàn Duyệt đăng chương mới lập tức chạy giật tem, vả lại cực kỳ ‘giàu sổi’ mà mỗi một chương hai quả ngư lôi*(10000 điểm), ngay cùng ngày Hàn Duyệt mở hố thậm chí trực tiếp thưởng mười quả ngư lôi. Thứ hạng tiền thưởng của Hàn Duyệt tăng cực nhanh, cuối cùng đứng ở Top 10 người trên bảng nhận thưởng cùng với tác phẩm của vài vị đại thần, với lại rất có hy vọng tiến đến hạng nhất.
Hàn Duyệt mấy lần khuyên Chu Bác Nghị không cần phá sản như vậy, bởi vì trong số tiền thưởng có một nửa sẽ thuộc về Cửu Châu, quan hệ của hai người lúc này không phải bình thường Hàn Duyệt hiển nhiên không muốn để Chu Bác Nghị tiêu tiền uổng phí. Bất quá Chu Bác Nghị vẫn như trước làm việc này không biết chán. Đúng là bởi vì quan hệ của Hàn Duyệt và anh khác rồi nên anh mới muốn đốt tiền bỏ phiếu thưởng cho cậu như vậy đó chứ. Nhìn thấy thứ hạng tiền thưởng bởi vì anh mà tăng lên từng chút một, lại nhìn tới cột thứ hạng độc giả bên cạnh tác phẩm, mình đứng số một vững như bàn thạch, trong lòng Chu Bác Nghị liền có một loại cảm giác thỏa mãn và cảm giác thành tựu lạ kỳ.
Chẳng qua chút suy nghĩ đó nếu giải thích cho Hàn Duyệt nghe Hàn Duyệt chắc chắn sẽ nói đầu óc anh có bệnh, cho nên đối với sự khuyên bảo của Hàn Duyệt mỗi lần Chu Bác Nghị đều giả câm vờ điếc, nên thưởng thế nào thì cứ thưởng thế đó, nếu như phát hiện Hàn Duyệt nói một hồi cảm xúc bắt đầu không bình thường, nhìn qua lập tức sẽ tức giận thì đem cậu nhóc ôm vào lòng dùng một nụ hôn sâu chặn những lời nói còn lại của cậu, dùng môi lưỡi dây dưa mà xóa tan đi lửa giận của cậu, cuộc nói chuyện một phía này liền từ trên ghế phòng làm việc đổi chỗ đến trên tường hay là trên thảm, mãi cho đến khi Hàn Duyệt bị hôn đến mức choáng váng cả đầu óc, không tập trung lực chú ý lại được. Đến cuối cùng Hàn Duyệt cũng không thèm nói anh nữa, dù sao gia nghiệp nhà họ Chu rất lớn, có thể chịu được sự tiêu xài của anh thôi.
Hàn Duyệt vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước bàn máy tính từ chín giờ đến mười một giờ, đánh chữ suốt hai tiếng mới xoay hông một cái, đứng lên hoạt động thân thể một chút.
Thường khi đến mười một giờ dì nấu cơm sẽ tới đây nấu ăn cho bọn họ, hôm nay hơn mười một giờ còn chưa thấy bóng dáng, Hàn Duyệt đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nghe thấy di động cậu rung rì rì.
Điện thoại là mẹ Chu gọi đến, nói cho cậu hôm nay dì nấu cơm sẽ không tới, kêu cậu tới chỗ Tinh Hạo ăn cơm trưa với bọn họ. Giữa trưa mẹ Chu phải cùng với một vị đạo diễn và mấy diễn viên ăn một bữa cơm xã giao, Chu Bác Nghị phải đi theo giữa trưa sẽ không thể về nhà ăn cơm được. Anh lại lo Hàn Duyệt ở nhà một mình sẽ chỉ lo sáng tác mà quên ăn cơm, hay là ăn nhanh quá cuối cùng đau bao tử, vả lại bữa cơm trưa cũng không phải bữa tiệc đặt biệt chính thức gì nên muốn gọi Hàn Duyệt đi chung.
Con trai thương người yêu làm mẹ đương nhiên vui vẻ khi thấy thế rồi, bà lập tức gọi điện thoại cho Hàn Duyệt xong còn bảo cậu đừng căng thẳng vì trên bàn cơm đều là nghệ sĩ của Tinh Hạo cả, yên tâm tới đây ăn cơm là được rồi, cuối cùng còn hỏi món mà cậu thích ăn để gọi trước cho cậu, chờ cậu đến nơi thì vừa lúc có thể ăn cơm ngay.