Khách sạn Trung Hoàn là khách sạn cấp năm sao của thành phố B nên thường xuyên sẽ có người của giới giải trí tổ chức cuộc họp báo ở đây, cũng có các đội ngũ trong nước thậm chí cả quốc tế tổ chức hội nghị ở nơi này, cho nên nhân viên khách sạn rất chuyên nghiệp đối với việc ứng phó phóng viên và giữ trật tự trong hội trường. Bắt đầu từ sáng sớm đã có truyền thông lục tục kéo tới. Trong số này có một phần lớn truyền thông không có nhận được thư mời của Tinh Hạo gửi đi, có điều nhân viên công tác nhận được thông báo của cấp trên nên vẫn rất lễ phép ứng xử với những vị khách không mời mà tới này, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ tránh cho lúc đó truyền ra tin vịt cái gì mà Chu Bác Nghị tỏ tính khí cậu ấm, cuộc họp chiêu đãi ký giả không có thành ý vân vân…
Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt đã đi vào khách sạn chuẩn bị từ sớm, có người nhà họ Chu và nhân viên của Tinh Hạo đi cùng. Hai người hôm nay mặc vest đen có kiểu dáng giống nhau, trong túi áo vest trước ngực để khăn tay giống nhau, ngay cả nút tay áo bằng đá quý ở cổ tay cũng giống nhau như đúc, không hề giấu diếm mà phô ra cho mọi người biết mối quan hệ của họ. Mẹ Chu lại mời người tạo mẫu với điều kiện sẽ không ảnh hướng tới việc quay phim vào năm sau mà tạo dáng lại cho hai người, sau khi chỉnh trang như thế một chút, Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt lúc này cho dù là ở nơi trang nghiêm nhất thì người ta cũng không moi ra được chút lỗi sai nào.
Nhìn thấy sắp tới mười giờ, mẹ Chu khẽ thở ra một hơi, lại chỉnh áo cho con trai lần nữa, cười trêu chọc nói: “Con ngoan, chỉnh trang lại xong mami nhìn xem quả đúng là một đôi người ngọc mà”. Nhìn thấy hai người đều bật cười mới nghiêm mặt nói, “Những điều cần nói đã thuộc hết cả rồi chứ?”.
Chu Bác Nghị gật đầu nói: “Thuộc rồi ạ”.
Mẹ Chu nở một nụ cười khuyến khích, vỗ vỗ vai anh nói tiếng “Cố lên!”, lại cười với Hàn Duyệt nói tiếng cổ vũ thì xoay người đi về phía người quản lý của Chu Bác Nghị dặn dò vài chuyện.
Chu Bác Nghị xoay người hướng mặt về phía Hàn Duyệt ở bên cạnh, chỉnh sửa lại cà-vạt cho cậu lần nữa, cúi đầu hôn nhẹ vào môi cậu một cái, khẽ hỏi: “Có căng thẳng không? Có sợ không?”.
Hàn Duyệt hít một hơi thật sâu, nói: “Có chút căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tham dự trường hợp này. Nhưng em không phải sợ lắm. Thật đó”. Cậu cũng vươn tay chỉnh sửa lại cà-vạt cho Chu Bác Nghị, khẽ nói, “Còn anh thì sao, anh có sợ hay không?”.
Cánh tay đang chỉnh cà-vạt của Chu Bác Nghị ngừng lại, từ từ kề sát về phía trên khẽ vuốt ve cổ của Hàn Duyệt, rồi ngừng lại trên mặt cậu vài giây, lại trượt xuống vành tai cậu vê nhẹ vành tai cậu, nói: “Sợ”. Sợ kéo em vào trong, sắp xảy ra chuyện gì anh không cách nào bảo vệ được cho em.
Hàn Duyệt nhìn thấy ánh mắt anh bèn nắm lấy tay anh chàng áp lên trên mặt mình, hơi nghiêng đầu kề sát mặt mình vào trong lòng bàn tay anh, không có nói lời an ủi nào nhưng ý trong đó đã thể hiện ra rất rõ.
Chu Bác Nghị nở ra một nụ cười mỉm, lại cúi đầu xuống hôn lên môi của cậu nhóc. Hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng ấm áp.
Nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác lưỡi của cậu nhóc và lưỡi của mình khe khẽ trượt vào nhau, Chu Bác Nghị cảm thấy nơi đầu lưỡi giống như có một luồng điện rất nhỏ từ lưỡi của cậu nhóc truyền tới, cái luồng điện làm cả người anh bắt đầu run lên làm anh không khỏi cảm thấy một cơn khát khô ngày càng dữ dội, khiến anh không nhịn được mà muốn kiếm tìm càng nhiều. Một nụ hôn nhẹ nhàng chỉ có tác dụng tạo sự an ủi trở nên càng lúc càng sâu sắc và mãnh liệt, lưỡi của anh chàng cũng bắt đầu trở nên tham lam hơn, muốn đòi lấy nhiều chất dịch ngọt ngào có thể giải khát từ trong miệng cậu nhóc hơn.
Người xung quanh nhìn thấy đôi người yêu này say sưa hôn nồng nhiệt, đều biết điều không có đi lên làm phiền bọn họ.
Chu Bác Nghị không biết nụ hôn nồng thắm này kết thúc từ lúc nào, nhưng khi anh tỉnh táo lại trán anh và trán Hàn Duyệt đã kề sát vào nhau, mũi áp vào nhau nhẹ nhàng cọ sát, hơi thở thở ra giao hòa cùng một chỗ, vô cùng thân thiết và ấm áp.
“Cậu ba, sắp tới giờ rồi” một nhân viên công tác đứng ở cách đó không xa dè dặt nói nhắc nhở.
Chu Bác Nghị ngẩng đầu, mỉm cười gật gật đầu với nhân viên công tác đang lo lắng không yên, người kia lập tức đỏ mặt lí nhí đi khỏi.
Hai người tay nắm tay đi tới cửa vào của phòng hội nghị, đứng cùng với người quản lý. Sau nhiều lần bàn bạc mẹ Chu quyết định không xuất hiện chung với con trai, tránh cho công chúng để lại một ấn tượng là chuyện gì cũng là do cha mẹ giải quyết, Chu Bác Nghị chỉ là góp mặt cho có mà thôi.
Trong hội trường, các đài truyền hình chen chúc một chỗ phát ra tiếng người rộn ràng nhốn nháo, xen lẫn tiếng bấm máy ảnh truyền rõ vào trong phòng nghỉ phía sau phòng hội nghị.
Mẹ Chu lại lo lắng nhìn con trai lần nữa, nhìn thấy Chu Bác Nghị đang cúi đầu nói chuyện với Hàn Duyệt xem ra có vẻ bình tĩnh lại thong dong, tuy sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng ánh mắt vững vàng không hề sợ hãi.
Con trai đã trưởng thành. Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng bà lúc này.
“Đã tới giờ” người quản lý lên tiếng bảo, quay đầu lại nhìn vào Chu Bác Nghị nói, “Cố lên. Đừng căng thẳng, cậu đã chuẩn bị rất chu đáo rồi”.
Chu Bác Nghị gật đầu, nói: “Đi thôi”.
Người quản lý dẫn đầu đi vào hội trường trước, Chu Bác Nghị dắt Hàn Duyệt theo sát phía sau anh ta. Trong hội trường ánh đèn flash lập tức phát sáng một vùng, tiếng bấm máy nối tiếp nhau.
Sau khi ba người ngồi xuống, người quản lý mở miệng nói trước: “Chào mọi người buổi sáng tốt lành, rất cảm ơn mọi người có thể trong lúc bộn bề công việc mà đến tham gia cuộc họp báo của Bác Nghị chúng tôi…”
Người quản lý trình bày ngắn gọn mục đích quan trọng đầu tiên của cuộc họp báo lần này: Làm sáng tỏ chuyện tối hôm trước đưa thai phụ đi bệnh viện không phải là chiêu trò. Sau đó anh ta ra hiệu cho nhân viên ở bên cạnh, nhân viên lập tức mở máy chiếu ra, clip quay hai vợ chồng hôm trước được giúp đỡ và bác sĩ y tá bệnh viện làm chứng cho Chu Bác Nghị lập tức được chiếu lên màn hình lớn. Đôi vợ chồng nhận được sự giúp đỡ của Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt kia đem chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó mỗi một chi tiết đều một năm một mười lắp bắp kể rõ ra hết trước ống kính, bao gồm từ lúc đầu là Hàn Duyệt ra mặt tỏ vẻ muốn đưa ra giúp đỡ và cả anh ta nghi ngờ họ là kẻ bắt cóc, mà Hàn Duyệt lấy giấy chứng minh và thẻ học sinh ra còn tìm weibo chứng nhận tên thật chứng minh thân phận, ở trên xe hai người lại còn tử tế cung cấp thức ăn cho vợ anh ta, cuối cùng tới hai người ở bệnh viện giúp đỡ anh ta đang rối ren không biết phải làm gì làm mọi thủ tục, tất cả đều kể tỉ mỉ ra. Xuất phát từ bảo vệ, mặt của các nhân chứng đều được che mờ đi, tuy cái này chẳng có ích gì đối với việc ngăn cản truyền thông tìm thấy đương sự nhưng ít nhiều gì cũng là một loại thái độ có trách nhiệm. Sau đó, người quản lý lại kêu nhân viên đem băng ghi hình của camera theo dõi trên đường lấy được từ cục cảnh sát ở Nam Đảo bên kia ra.
Sau khi phát clip xong, Chu Bác Nghị rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Đối với việc có vài người đoán về chuyện tôi và vị hôn phu của tôi – ngài Hàn Duyệt đây đưa một đôi vợ chồng không quen biết đi bệnh viện có phải là chiêu trò hay không, giờ tôi trịnh trọng làm sáng tỏ, đó không phải là chiêu trò, trước khi chuyện đó xảy ra tôi và vị hôn phu của tôi ngài Hàn Duyệt không hề có quen biết với đôi vợ chồng kia, chúng tôi và họ gặp nhau hoàn toàn là do tình cờ. Chúng tôi quyết định giúp đỡ bọn họ cũng không phải muốn thông qua chuyện này để giành được lợi ích gì, tôi cho rằng bất kể một người trưởng thành nào có lương tri có ý thức trách nhiệm đối với xã hội đi nữa, khi ở đêm khuya nhìn thấy một người phụ nữ có thai sắp sinh bởi vì không gọi được xe mà không đến được bệnh viện, bất lực đứng ở ven đường thì đều sẽ vươn tay giúp đỡ. Còn về lý do tại sao chúng tôi sẽ xuất hiện ở trên đường mà không đi về phía đoàn phim tôi nghĩ mọi người cũng đã biết: tôi và vị hôn phu của tôi ngài Hàn Duyệt tính tìm một khách sạn qua đêm, trải qua thế giới của hai người…
Tiếp đó, Chu Bác Nghị không có cho truyền thông có thời gian đưa ra câu hỏi mà là đi thẳng vào khâu tiếp theo: “Cuộc họp báo lần này tôi còn muốn bày tỏ thái độ đối với một việc khác, chính là về sự kiện tai nạn xe cộ ba năm trước”.
Nói xong anh và Hàn Duyệt đều đứng lên cúi đầu thật sâu với truyền thông. Ánh đèn flash trong hội trường chợt nối tiếp thành một vùng gần như muốn lóa mù mắt người ta, ngay cả người quản lý tràn đầy kinh nghiệm cũng không chịu được hơi hơi nghiêng đầu, lặng lẽ lấy tay chặn mắt lại một hồi.
Cúi đầu xong Chu Bác Nghị đứng thẳng người lên, nắm tay Hàn Duyệt nói: “Chuyện đó tôi không muốn mượn bất cứ cớ gì để ý định tẩy trắng tội lỗi của mình, trốn tránh sự trừng phạt và lên án mà bản thân phải chịu. Tai nạn xe cộ ba năm trước đây, sự tổn thương mà tôi đã gây ra cho người đã mất và người nhà của người đã mất tuyệt đối không chỉ ba năm sống trong lao tù và tiền bồi thường là có thể xóa mờ. Đây là gông cùm của cả cuộc đời tôi, tôi bằng lòng dùng thời gian cả đời để gánh vác. Tuy xin lỗi bằng miệng chẳng có ích gì đối với sự thật, nhưng lúc này tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi”.
Nói xong, hai người nắm tay cúi đầu thật sâu với truyền thông lần nữa.
Vừa mới đứng thẳng người lên, chợt nghe thấy một tiếng mắng giận dữ vang rõ từ một vị trí ở dãy trước bên hông hội trường: “Đồ rác rưởi! Đi chết đi!”.
Từ câu chửi rủa đó truyền khắp hội trường, một vật thể không rõ phóng về phía hai người trên bục. Ngay khi âm thanh đó phát ra Hàn Duyệt liền nhạy bén nhìn về phía vị trí nơi người nói, lập tức liền phát hiện ra thứ ném về phía bọn họ.
Vị trí của người nọ cách Hàn Duyệt gần hơn một chút, thế nên gần như là theo phản xạ Hàn Duyệt xoay người về phía vị trí của vật thể bay ra, đưa lưng về phía Chu Bác Nghị đem anh chàng chắn ở phía sau giơ tay lên bảo vệ đầu của anh chàng, chỗ cơ thể cao hơn mà mình chắn không được ngay trên đỉnh đầu mình. Nhìn thấy thứ kia bay thẳng về phía hai người, Hàn Duyệt không khỏi căng thẳng nắm tịt hai mắt lại.
Mà gần như là cùng lúc đó, Chu Bác Nghị ôm lấy hông của cậu nhóc xoay người một cái hai người liền đổi chỗ. Anh chàng ôm lấy Hàn Duyệt, che kín cậu trong ngực mình.
Hai người vừa mới đổi vị trí, vật đánh úp liền đánh trúng chính xác vào phía sau lưng của Chu Bác Nghị. Vật đánh úp và một quả trứng thối, bể nát ở trên lưng Chu Bác Nghị, chất dịch sền sệt vàng vàng trắng trắng trên bộ đồ vest màu đen của anh có vẻ rất nổi bật, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra.
Có người kiếm chuyện! Phóng viên đều giống như uống máu gà, cứ như phát điên bắt đầu hưng phấn, ánh đèn flash trong cả hội trường lóe càng thêm rộn rã, nếu không phải có nhân viên giữ trật tự những phóng viên này chỉ sợ sẽ vọt hết lên trên.
Sau đó người nọ lại ném thêm hai quả trứng thối, một quả trong đó quệt qua vai Chu Bác Nghị rơi xuống đất, mà quả còn lại thì vỡ ở trên người anh chính xác giống như quả đầu tiên.
Đợi đến khi gã chuẩn bị ném quả trứng thứ tư, bảo vệ bị chuyện xảy ra làm sợ ngây người giờ mới phản ứng lại, chạy lên bẻ ngoặt lại người nọ giật lấy số trứng thối còn lại trong tay gã.
Người quản lý hơi chau mày, đang định kêu người lôi cái tên kiếm chuyện này đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy người đó hét lên đau thương: “Kẻ giết người! Đồ rác rưởi! Sao mày không chết đi? Sao mày vẫn còn mặt mũi sống tiếp vậy hả?” sau đó bỗng dưng bắt đầu gào khóc, “Em gái đáng thương của tôi! Nó còn chưa tới hai mươi tuổi nữa! Cứ thế mà mất đi rồi!”
Trên bục, Chu Bác Nghị nghe thấy câu gào khóc này của gã, buông Hàn Duyệt ra nhưng vẫn đem cậu bảo vệ ở trong ngực mình, xoay người lại gọi người quản lý ra hiệu anh ta không cần lôi cái người tự xưng là anh trai người chết kia ra ngoài.
“Anh không sao chứ?” Hàn Duyệt nhìn vào mặt Chu Bác Nghị, lo lắng nhỏ giọng hỏi, “Không thì hôm nay tới đây thôi, chúng ta đi xuống trước”.
“Em về trước đi, anh nói thêm vài câu với người kia đã” Chu Bác Nghị lắc đầu, nắm cánh tay cậu vuốt nhẹ một cái, nói, “Đi về trước đi, anh mất thêm hai phút nữa thôi”.
“Anh định làm gì? Em đi cùng anh” Hàn Duyệt siết chặt tay Chu Bác Nghị, tay kia thì ôm lấy cánh tay anh.
Cổ họng của Chu Bác Nghị ực một cái, bên trong ánh mắt hiện lên ánh sáng mập mờ, cuối cùng nói: “Em… em đừng tiến sát về phía trước quá, coi chừng làm em bị thương”.
Hàn Duyệt nhìn chăm chú vào mặt anh, nỗi xót xa trong mắt gần như sắp trào ra ngoài. Chu Bác Nghị kìm cảm xúc muốn hôn cậu xuống, nắm tay cậu đi xuống bục, đi tới dừng lại trước mặt người tự nhận là anh trai của người chết kia.
Bảo vệ nhận được lệnh của người quản lý, không có lôi người kia ra ngoài cũng không có kiềm chế gã nữa, nhưng vẫn căng thẳng vây quanh bên cạnh gã sợ gã lại làm ra chuyện gì tiếp.
Chu Bác Nghị có chút ấn tượng đối với người này, đêm qua cha Chu suốt đêm kêu người soạn ra tình hình của người nhà cô gái chết đi trong trận tai nạn xe cộ ba năm trước, trong đó có một tờ là về người trước mặt. Anh ta là anh bà con của người chết, sau khi Chu Bác Nghị giúp người bị nói xấu thành chiêu trò thì có truyền thông tới cửa tìm bọn họ phỏng vấn, cái cậu anh bà con này là một trong những người trả lời vui vẻ nhất.
Chu Bác Nghị thầm nhớ lại tư liệu về người này trong lòng trên mặt không biểu lộ ra chút cảm xúc nào, hơi đứng sát về bên hông phía trước của Hàn Duyệt bảo vệ cậu nhóc ở sau lưng mình. Các phóng viên thấy anh đi tới, trường hợp náo động tới mức gần như sắp không kiểm soát nổi, nhân viên công tác và bảo vệ phải dùng hết sức mới có thể ngăn lại phóng viên tính chen lên.
Dù tình huống xung quanh có lộn xộn thế nào thì vẻ mặt của Chu Bác Nghị vẫn bình tĩnh như cũ, không có nước mắt, cũng không có làm ra vẻ đau thương, chỉ có sự chững chạc và nỗi xót xa thầm lặng. Anh nhìn vào người anh họ còn đang gào khóc kia, cúi đầu thật sâu nói: “Vô cùng xin lỗi”.
“Đồ rác rưởi!” người nọ bỗng dưng tông bảo vệ ra, đá mạnh một cú về phía Chu Bác Nghị, “Trả đứa em gái đáng thương của tao lại cho tao!”.
Chu Bác Nghị bị đá đến mức lùi về sau hai bước, nếu không phải Hàn Duyệt vịn anh đúng lúc chỉ sợ đã ngã bệt xuống. Người nọ chưa vừa ý, chạy qua đó vung nắm đấm lên đánh về phía mặt của Chu Bác Nghị.
Nhưng đúng lúc này Hàn Duyệt liều mạng kéo Chu Bác Nghị ra che ở trước người anh, gắng gượng nhận lấy một đấm đó.
Nhưng Hàn Duyệt vẫn chừa lại đường lui, cậu cũng không định ngoan ngoãn chịu đòn mà là ngay khi nắm tay đánh tới đầu thì né về phía lực đánh của nắm tay, nhìn như bị đánh trúng đầu nhưng thực ra cái né kia đã giảm bớt phần lớn lực, cùng lúc cơ thể cũng theo thế ngã xuống làm ra vẻ như bị đánh ngất xỉu, tròng trắng hơi trợn ngược, vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng Chu Bác Nghị.
“Tiểu Duyệt!Tiểu Duyệt!” Chu Bác Nghị sợ tới mức ruột gan đứt từng khúc, ôm lấy Hàn Duyệt lùi về phía sau hai bước tránh khỏi phạm vi có thể tấn công của người nọ, còn bảo vệ lúc này cũng vội vã ngăn người nọ lại.
Hai tay Chu Bác Nghị run rẩy, suýt nữa không ôm được Hàn Duyệt. Giờ phút này anh hận không thể vọt lên đè người nọ xuống đất đánh một trận tơi bời, biểu cảm trên mặt đã bắt đầu trở nên dữ tợn. Người quản lý thấy được lập tức chạy tới, làm bộ qua đó nhìn xem tình trạng của Hàn Duyệt, kề sát vào bên tai Chu Bác Nghị vội vã nói nhỏ: “Tuyệt đối đừng kích động! Đừng để cậu Hàn bị đánh oan! Mau ôm cậu Hàn đi ra phía sau nhanh!”.
Chu Bác Nghị cắn chặt hàm răng, hồng hộc thở sâu mới đè được cơn bạo lực dâng lên trong lòng xuống, mà sau khi đè cơn bạo lực đó xuống xong lại biến thành một cảm giác mệt mỏi trĩu nặng. Một người đàn ông không thể bảo vệ người yêu mình, trái lại còn để người yêu nhỏ tuổi che chắn ở trước mặt mình, điều đó giống như là một bàn tay bỏng rát tát mạnh vào trên mặt anh.
Trong phòng nghỉ ở phía sau phòng hội nghị, Chu Bác Hạo giữ chặt mẹ Chu suýt nữa đã lao ra ngoài, sau đó dẫn theo mấy nhân viên công tác chạy qua che chở Chu Bác Nghị đang ôm lấy Hàn Duyệt, kéo anh vào phòng nghỉ. Còn người quản lý thì ở lại phía trước la khản cả tiếng vào míc-rô: “Cuộc họp báo hôm nay trước tiên tạm chấm dứt, nếu mọi người còn câu hỏi nào khác tiếp theo Tinh Hạo vẫn có thể tổ chức lại cuộc họp báo giải đáp thắc mắc của mọi người!”.
Chu Bác Nghị ôm Hàn Duyệt dè dặt đặt cậu lên trên sô pha, lại không dám đụng vào đầu cậu chỉ có thể kêu hết tiếng này tới tiếng khác: “Tiểu Duyệt! Tiểu Duyệt!”. Mà Chu Bác Hạo đã sớm lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu.
Hàn Duyệt vẫn không nhúc nhích, nhắm tịt hai mắt sợ bị người ta phát hiện mình đang giả ngất. Bởi vì nhắm mắt lại nên không biết tình huống ở xung quanh, lại lo sẽ có phóng viên trà trộn vào phòng nghỉ cho nên vẫn luôn nhắm mắt không có ‘tỉnh’ lại.
Nhưng tư thế lúc này là được Chu Bác Nghị ôm vào lòng, có một bàn tay đúng lúc để ở giữa cơ thể hai người, không có người nhìn tới, vì thế Hàn Duyệt khẽ giật giật cái tay kia chọc chọc cơ thể của Chu Bác Nghị ra hiệu là cậu vẫn tỉnh.
Chu Bác Nghị cảm thấy tay của Hàn Duyệt giật giật, không phải co giật vô thức mà là chọc mình từng cái một theo quy luật thì chớp mắt hiểu ngay Hàn Duyệt thật ra là đang giả bộ ngất xỉu, toàn thân thả lỏng suýt nữa ngồi bệt ra đất, có điều vì giấu tai mắt người khác vẫn tiếp tục giữ dáng vẻ rất hoang mang sợ hãi, gọi mấy tiếng “Tiểu Duyệt” mới ngẩng đầu nói với mẹ Chu: “Khỏi chờ xe cấp cứu, đi thẳng tới bệnh viện thôi”.
Hàn Duyệt bây giờ còn đang xỉu không có ý định tỉnh lại, Chu Bác Nghị liền biết là cậu tính cứ ngất rời khỏi khách sạn, xỉu đưa tới bệnh viện như vậy mới thể hiện ra được tính nghiêm trọng của vết thương cậu. Nhưng đó là ý định bất chợt, mà đợi lát nữa nhân viên cứu thương đi theo xe cấp cứu tới cũng không phải là người của họ sắp đặt, nếu đối phương nhìn ra cái gì, lại nói ra ngoài thì tiếng chỉ trích chỉ sợ sẽ giống như núi lửa phun trào mà ùn ùn kéo tới, chèn ép hai người tới không có ngày trở mình mất. Vì thế tốt nhất là để bọn họ trực tiếp đưa tới bệnh viện, trong lúc đó cũng có thể nhanh chóng sắp xếp người, cho dù tới bệnh viện rồi mới tỉnh cũng chẳng sao, chỉ cần là ngất rời khỏi khách sạn cũng có thể đạt được một phần mục đích.
“Bác Nghị….” mẹ Chu đang định phản đối, nhìn thấy con trai nháy mắt với mình lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, liền nói hùa theo: “Con nói phải, chờ xe cấp cứu không biết phải chờ tới tận lúc nào, giờ đi ngay thôi, đưa thẳng tới Trường Vinh đi”. Trường Vinh là bệnh viện tư nhân của tập đoàn họ Chu mở.
Chu Bác Nghị dùng áo đắp kín mặt Hàn Duyệt, sau đó ngồi xuống ôm lấy cậu đi về phía bên ngoài khách sạn, người nhà họ Chu đi theo phía sau anh, nhân viên Tinh Hạo và vệ sĩ bao quanh kín bọn họ chắn hết những phóng viên đánh hơi được kia ở bên ngoài, không để bọn họ lấn tới cố chủ của mình.
“Cậu ba! Cậu Hàn sao rồi?”
“Cậu ba! Các cậu muốn truy cứu trách nhiệm của anh trai người chết không?”
“Cậu ba!”
Hàn Duyệt co lại ở trong lòng ngực của Chu Bác Nghị, cũng may trên mặt có đắp đồ mới cảm thấy hơi thả lỏng một chút, có điều cậu vẫn căng thẳng thần kinh cho dù được che mặt vẫn luôn cố gắng làm ra vẻ ngất xỉu, chỉ sợ lỡ như áo rớt để phóng viên chụp được dáng vẻ mở mắt của cậu.
Nghĩ cái gì thì gặp cái đó, Hàn Duyệt lo áo sẽ tự rơi xuống nhưng không ngờ tới sẽ có phóng viên đưa tay kéo. Một tên phóng viên dáng người thấp bé xoay người một cái lủi qua từ dưới nách vệ sĩ, xông ra thành công liền chạy thẳng về phía Chu Bác Nghị lập tức kéo cái áo đắp trên mặt Hàn Duyệt xuống.
Hàn Duyệt giật mình, suýt chút nữa không thể khống chế được cơ thể của bản thân, cậu căng dây thần kinh cố gắng thả lỏng cơ bắp toàn thân giữ vẻ ngất xỉu, mà trong lòng ngực trái tim hồi hộp tới mức gần như sắp nhảy ra ngoài, một tiếng hét tắc ở trong cổ họng nghẹn tới mức cậu suýt bật ra.
“Anh làm gì đó?” Chu Bác Nghị gầm lên một tiếng, ôm Hàn Duyệt lùi về phía sau một bước, anh định che mặt Hàn Duyệt lại nhưng hai tay đều đang dùng để ôm Hàn Duyệt không có trống tay nào cả, Chu Bác Hạo đi ở phía sau anh lập tức tiến lên hai bước cởi áo vest của mình đắp lên mặt Hàn Duyệt, chắn ở trước hai người che chở bọn họ đi về phía trước, vất vả lắm mới lên được xe.
Cho tới khi xe hơi chạy vào dòng xe, rồi chạy ra xa thêm mấy trăm mét Chu Bác Nghị mới xoa xoa mặt Hàn Duyệt, nói: “Được rồi, mở mắt ra đi”.
Hàn Duyệt mở mắt, thở ra một hơi. Toàn thân thả lỏng lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, giờ toàn thân thật sự đều nhũn hết cả.
“Ngồi dậy đi” Chu Bác Nghị đau lòng lấy ngón tay sờ nhẹ vào chỗ cậu nhóc vừa mới bị đánh trên mặt, tuy là Hàn Duyệt giả bộ ngất xỉu, nhưng nắm tay quả thật rõ ràng đánh vào mặt cậu, giờ phút này chỗ đó đã bắt đầu từ từ sưng lên, “Có đau hay không? Đầu có choáng váng hay không? Đợi lát nữa vẫn là nên kiểm tra kỹ lưỡng cái đã, đừng để lại di chứng gì”.
Hàn Duyệt gật đầu, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn tiếp tục nằm ở trên đùi Chu Bác Nghị, nói: “Thôi em nằm tiếp vậy, lỡ như để người ta chụp trúng thì không hay”.
“Xin lỗi, ấm ức cho em rồi” Chu Bác Nghị cẩn thận ôm lấy đầu Hàn Duyệt lên, cúi người hôn lên khóe miệng cậu, má kề sát vào má cậu.
Hàn Duyệt cảm thấy có chút xấu hổ, cha Chu mẹ Chu với thêm Chu Bác Hạo ngồi ở bên cạnh, tuy lúc này đều làm ra vẻ như nhìn cảnh vật bên ngoài xe, nhìn di động, nhưng cậu vẫn không quen với việc thân thiết cùng Chu Bác Nghị ở trước mặt người khác, nụ hôn trước cuộc họp báo hoàn toàn là do quá căng thẳng nên mới có thể xem nhẹ tình huống lúc đó. Nhưng cậu cũng không có đẩy Chu Bác Nghị ra mà là giơ tay ôm lấy lưng của anh chàng vỗ nhẹ, lại xoa lổ tai anh, nói: “Em không sao. Còn anh? Cái tên đáng ghét kia đá anh mạnh như thế giờ anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”.
“Không sao. Đã hết đau rồi” Chu Bác Nghị hôn hôn lổ tai cậu nói.
Tài xế chạy băng băng tới bệnh viện tư nhân Trường Vinh của tập đoàn họ Chu mở, bác sĩ và y tá đã đứng chờ ở nơi đó. Hàn Duyệt lo lắng nhiều người lắm mắt, chuyện giả bộ ngất xỉu lỡ như có người nói lỡ miệng thì sẽ gây ra phiền phức, vì thế không có giả bộ ngất mà là làm ra vẻ vừa mới tỉnh lại, dáng vẻ còn có chút hơi choáng váng, vẻ mặt đau đớn yếu ớt được Chu Bác Nghị ôm lên giường bệnh.
Mà phóng viên nối gót theo sau tới bệnh viện, cách hàng rào bệnh viện vừa đúng chụp được cảnh mặt Chu Bác Nghị bình tĩnh đặt Hàn Duyệt đang ốm yếu lên giường bệnh, một tay nắm lấy tay Hàn Duyệt còn tay kia thì giúp bác sĩ đẩy giường bệnh vào bệnh viện.