Sống Lại Về Một Nhà

Chương 58: Chương 58




Sau khi nghe thấy mấy lời mập mờ của Mạnh Tường Trăn thì bỗng nhiên cảm giác tay của đối phương bắt đầu sờ mó lung tung trên lưng mình, Chu Bác Hạo thấy mà không nói chỉ có thể cười xòa, lại vỗ vai Mạnh Tường Trăn rồi lặng lẽ ‘cứu’ mình ra khỏi vòng tay của Mạnh Tường Trăn.

Cậu Mạnh này là cái phích cắm hai đầu, nam nữ không tha, chẳng chút tiết tháo. Từ sau khi bước vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu phân bố hóc-môn cần thiết cho một sinh vật giống đực cần để trổ mã thì cậu ta đã chính thức tiến hóa thành một cái ‘máy sex bằng hai chân’, xem việc hái hoa khắp nơi thành mục tiêu sống lớn nhất của đời mình.

Ngoại trừ cùng trường mười mấy năm ra, Mạnh Tường Trăn cũng chính là thầy dạy giáo dục giới tính vỡ lòng của Chu Bác Hạo. Ngay khi Chu Bác Hạo còn là một bé ngoan trong sáng chỉ biết học hành, thì chính là anh ta kéo Chu Bác Hạo xem các thứ phim ảnh tạp chí với ấn phẩm mà trong nước cấm tiệt xuất bản và phụ huynh có lệnh cấm xem, lại thừa dịp ‘câu’ anh lên giường. Cũng may lúc đó tuy Mạnh Tường Trăn dậy thì sớm nhưng dáng vẻ không có to con lực lưỡng như Chu Bác Hạo, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo cuối cùng lại làm lợi cho Chu Bác Hạo. Nhưng Mạnh Tường Trăn cũng chả để ý chuyện đó lắm, anh ta là một người sướng là trên hết, không quan tâm vị trí nào chỉ cần mình thoải mái là xong ngay.

Nhưng mối quan hệ của hai người chỉ duy trì hai tuần lễ. Tuy Chu Bác Hạo mới nếm thử trái cấm, còn là một cậu trai đang tràn trề sinh lực nên hẳn là lúc mê đắm thứ cảm giác đó, nhưng anh vẫn là dùng lý trí của bản thân chặn đứng thứ cảm xúc mãnh liệt mà cơ thể đòi hỏi nhất thời này, kiên quyết lùi ra vòng vây an toàn trở lại làm bạn bè bình thường với Mạnh Tường Trăn. Mạnh Tường Trăn là người thừa kế của Mạnh thị, tương lai trừ khi bọn họ kết hôn nếu không thì dù cho có mối quan hệ vượt ra khỏi tình bạn không cần thiết nào cũng sẽ mang tới rắc rối nhất định cho cả hai bên.

Tuy rằng Mạnh Tường Trăn cảm thấy rất tiếc nuối đối với việc Chu Bác Hạo rời khỏi nhưng bên cạnh anh ta trước giờ chẳng thiếu người bầu bạn, cho nên chỉ tiếc nuối hai ba giây đã quên sạch hai tuần lễ nồng cháy với Chu Bác Hạo mà nhào trở lại trong lòng của một đám trai xinh gái đẹp bên mình vui đến quên đường về.

Nhưng từ tuổi càng lớn và càng thêm sõi đời, Mạnh Tường Trăn chiếm được vô số người đẹp lại bắt đầu từ từ nhớ lại hai tuần lễ ở bên Chu Bác Hạo kia. Chu Bác Hạo là người thừa kế của Chu thị, di truyền vẻ ngoài xuất sắc của cha mẹ, khí chất trên người nổi trội, mấy người tình mà Mạnh Tường Trăn bao nuôi vừa mang ra so với anh quả thật chính là khác xa một trời một vực. Bởi vậy từ sau khi đi du học ở Mỹ về Mạnh Tường Trăn vẫn luôn ra hiệu ngầm với Chu Bác Hạo mong có thể nối lại tình xưa với anh. Nhưng Chu Bác Hạo làm bạn học với anh ta mười mấy năm, từ nhỏ lớn lên bên nhau, đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng anh ta rõ như lòng bàn tay: Cái tên ‘máy sex’ Mạnh Tường Trăn chẳng bao giờ biết chữ tiết tháo viết ra sao này chỉ là nhận ra mình hình như bỏ lỡ một người tình quá tốt mà thôi, cũng không phải có tình cảm trên mức tình bạn gì với anh.

Lại lần nữa bị từ chối ẩn ý, Mạnh Tường Trăn chỉ nhún vai theo kiểu Mỹ. Nhân lúc Chu Bác Hạo quay đầu nói chuyện với Chu Bác Nghị thì đưa tay véo thật mạnh vào mông anh một cái, ăn bớt chút đỉnh, sau đó ôm một người mẫu nam xinh đẹp kiểu trung tính tỉnh bơ đi tiếp đãi khách khứa khác.

Mạnh Tường Trăn tự mình mở một công ty giải trí nhỏ, mục đích ban đầu chẳng qua là để sắp xếp cho số lượng người tình đông đúc của anh ta nên quy mô đương nhiên không thể so được với Tinh Hạo. Nhưng phát triển được vài năm thì thật sự có dáng vẻ của một công ty giải trí tiêu chuẩn, đào tạo được không ít mấy ngôi sao trẻ hạng hai hạng ba, lúc này đi kèm trong phòng cũng có không ít người là tới từ công ty giải trí của Mạnh Tường Trăn.

Chu Bác Nghị ôm chặt lấy Hàn Duyệt, đẩy mấy người mẫu nhào tới ra, khó chịu nói: “Dám trắng trợn làm sinh nhật của mình thành như buổi tiệc ‘np’ thế này cũng chỉ có mỗi Mạnh Tường Trăn”.

“Cha anh ta không quản sao?” Hàn Duyệt một tay ôm lấy hông anh, đi theo anh tìm một chỗ trống trên ghế sô pha ngồi xuống.

“Tên Mạnh Tường Trăn này xem thì không đáng tin nhưng trong đám trang lứa của anh lại là người biết kinh doanh nhất, từ khi cấp hai đã biết lấy tiền tiêu vặt của mình để đầu tư cho nên khi cấp hai anh ta đã dám ngang nhiên làm liều như thế. Anh nghe anh của anh nói, khi anh ta mười lăm tuổi đã cùng lúc bao nuôi năm người mẫu trẻ. Giờ anh ta mở một công ty giải trí trong nước, ở Mỹ có một công ty internet, ở Pháp có một công ty mỹ phẩm, còn ở Nga với Úc thì nhập cổ mấy xí nghiệp năng lượng. Tuy những cổ phần và công ty đó trên danh nghĩa là thuộc về Mạnh thị nhưng tất cả mọi người đều biết nó thật ra thuộc về cá nhân anh ta, cho nên anh ta muốn làm gì cũng được, chỉ cần không phạm pháp thì chẳng ai quản được anh ta”.

Hàn Duyệt không tin nổi lại nhìn về phía Mạnh Tường Trăn đang nói chuyện với người khác, người anh ta ôm bên mình lại đổi thành một cô gái nhỏ xinh mặc đầm dạ hội hở lưng, anh ta gần như tựa hết cả người lên trên cô gái kia, tay cũng sờ mó khắp nơi. Cho tới khi người bạn đang nói chuyện với anh ta không thể nhịn được nữa đấm cho anh ta một cái, anh ta mới đẩy cô gái kia ra câu cổ anh bạn đó đi qua chỗ khác nói chuyện.

“Có điều con người anh ta cũng rất có tình nghĩa”, Chu Bác Nghị nói, “Chỉ là rất thiếu tiết tháo, nếu có một ngày anh ta đề ra yêu cầu không nên đề gì với em, ví dụ như…” Anh bỏ hết chữ phía sau, nói tiếp, “Em đừng nghĩ nhiều, không phải anh ta không tôn trọng em mà là anh ta chỉ cho rằng tất cả mọi người đều không có tiết tháo giống anh ta mà thôi. Tất cả những người bề ngoài nhìn được trong phòng này anh ta đều đã từng quấy rối cả”.

“Kể cả anh?” Hàn Duyệt lập tức hỏi.

“……….” Chu Bác Nghị khựng lại một cái, “Đó đã là chuyện rất lâu rồi. Sau đó anh của anh đã đánh anh ta một trận tơi tả, anh ta cũng chẳng dám nữa. Không nói anh ta nữa, để anh giới thiệu mấy người bạn cho em”.

Mọi người tới đông đủ, Mạnh Tường Trăn xua hai nữ ca sĩ đang ngồi trong góc hát giúp vui qua một bên giành lấy míc-rô, thổi hai cái vào míc-rô trước rồi chờ mọi người yên lặng lại mới nói: “Cám ơn mọi người đã tới đây chung vui, cùng nhau chia buồn cho Mạnh mỗ sắp bước vào cái xuân thu thứ hai mươi chín trong đời vào tháng sau”. Nói xong, anh ta cúi chào một cái thật thấp với mọi người, người trong phòng đều nhiệt liệt vỗ tay.

Chờ tiếng vỗ tay ngừng lại, anh ta nói tiếp: “Chẳng cần nói gì nhiều, mọi người hãy chơi thật vui vẻ nhé, đương nhiên nếu có người muốn chơi trò chơi ‘càng vui hơn’ với tôi,” anh ta ngả ngớn nháy mắt ra hiệu với mọi người, “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, các bạn biết tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng. Giờ đang năm mới, trên lầu có phòng nghỉ, tới lúc đó mọi người muốn ngủ giường hay muốn ngủ gì đó đó đều được, đi thẳng lên là xong, tất cả chi phí cứ ghi hết vào sổ của tôi, mọi người tự nhiên, tự nhiên nha!”.

Trong tiếng ‘xùy’ của mọi người Mạnh Tường Trăn đem míc-rô trả lại cho hai cô ca sĩ, lại tiện tay sờ hai cái trên ngực của họ mới đi xuống dưới, cầm lấy chai sâm banh trong tay một minh tinh trẻ đang đứng đợi ở bên cạnh lắc thật mạnh, póc một tiếng mở nắp chai ra, đêm hoan lạc đã chính thức bắt đầu.

Đèn trong phòng lại chỉnh trở về tối, âm nhạc đổi thành một vũ khúc khiêu gợi, một chùm sáng đỏ lờ mờ rọi vào cái ống thép trên sân khấu, phía trên có hai cô gái thân hình nóng bỏng đang quấn vào trên ống thép múa cột.

Chu Bác Nghị che chở Hàn Duyệt đi xuyên qua đám đông, giới thiệu Hàn Duyệt cho những người anh quen biết. Hàn Tư Triết nhìn thấy hết thảy, bưng ly rượu lên hớp một ngụm lớn, nhắm mắt lại dời tầm mắt khỏi người Hàn Duyệt về lại trên người Chu Bác Hạo ở bên cạnh. Hàn Duyệt có vị hôn phu của cậu ở bên hoàn toàn không cần anh lo, mà giờ anh cũng có thứ để mình phải lo hơn, đó chính là Hàn Tư Mộng.

Hàn Tư Mộng thích hay nói đúng hơn là mê mệt Chu Bác Hạo, gần như làm đến mức tất cả mọi người đều biết. Trong bữa tiệc chính thức có lẽ Hàn Tư Mộng còn có chút kiềm chế, nhưng bầu không khí của tiệc sinh nhật Mạnh Tường Trăn quá mức mập mờ thối nát, gần như dính chút mùi vị tình dục. Những điều đó tới từ những nghệ sĩ ở công ty giải trí của Mạnh Tường Trăn, quần áo hở hang, cử chỉ lả lơi, hầu như chẳng khác gì với đám tiếp viên. Dưới sự ảnh hưởng của những người này cử chỉ của mọi người cũng buông thả rất nhiều so với ngày thường, cho nên anh lo dưới sự ảnh hưởng của thứ không khí nơi này Hàn Tư Mộng sẽ làm ra việc gì đó không nên làm trong buổi tiệc.

Hàn Tư Huy vì lôi kéo cô em gái đầu óc không được thông minh lắm của mình nên trước giờ chưa từng gò ép hay ý kiến với bất cứ hành vi nào của cô, thậm chí còn hùa theo việc làm thiếu não của cô ta, nhưng Hàn Tư Triết không làm được, anh không thể nhìn Hàn Tư Mộng bẽ mặt trước mặt Chu Bác Hạo.

Khuyên bảo chắc chắn là vô vọng, vì thế Hàn Tư Triết đành phải theo sát bên cạnh Chu Bác Hạo. Tuy Hàn Tư Triết luôn đối xử với người khác bằng vẻ mặt hiền hòa, nhưng đối với Hàn Tư Mộng vẫn là có sự uy nghiêm của người anh trai. Cho nên Hàn Tư Mộng vừa tới gần Chu Bác Hạo, Hàn Tư Triết liền nhìn chằm chằm vào cô ta, chưa tới mười giây Hàn Tư Mộng sẽ không kiên trì nổi nữa mà đành bỏ đi.

“Steven, anh thấy sao?” một anh chàng ở đối diện hỏi. Steven là tên tiếng anh của Hàn Tư Triết khi đi du học ở Mỹ, người trước mặt này là đàn em ở Mỹ của anh.

Hàn Tư Triết thu lại suy nghĩ của mình, mỉm cười nói: “Anh cảm thấy ý tưởng này rất khá, nhưng có vẻ hơi bảo thủ….”

Tới mười hai giờ đêm, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng đẩy một cái bánh kem cực lớn vào. Mạnh Tường Trăn thổi tắt nến dưới tràng tiếng chúc ‘sinh nhật vui vẻ’, cắt bánh kem, lại gọi mấy chục chai rượu mạnh rồi nói lớn: “Không say không về! Không say không về!”

Mạnh Tường Trăn là một tên rất ham chơi, tuy đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn rất thích trò chơi trong bar giống như trò mười ba lá chịu phạt, nội dung trừng phạt cũng tương tự như hôn môi hay sờ mó, tuy khá tam tục* nhưng quả thật là thích hợp nhất để điều hòa bầu không khí. Tới sau nửa đêm, mọi người đều uống tới mức dâng trào, ngay cả mấy cô thục nữ cũng bỏ đi vẻ rụt rè thường ngày mà tham gia vào trò chơi.

*(tầm thường, thấp kém, tục tĩu)

“Ai cầm Q cơ?” nút áo sơ mi của Mạnh Tường Trăn phanh thẳng tới ngực, trên cổ in hai vết son môi, “Ai cầm Q cơ vậy?”

Chu Bác Nghị giơ lá bài của mình lên: “Mình”.

“Há há” Mạnh Tường Trăn bắt đầu cười điên cuồng, “Bác Nghị à, cậu với người cầm 5 rô, hức, làm gì đây… đúng rồi! Cùng người đó hôn sâu một phút đồng hồ! Phải vừa sờ vừa hôn ấy! Cứ thế!”

“Thằng nhóc cậu vừa phải thôi!” Chu Bác Hạo cũng uống đến mức hơi chếch choáng, hơi nhúc nhích một chút liền cảm thấy trời đất quay cuồng, anh giật giật cổ áo mình, hít sâu hai cái mới nói tiếp, “Em trai tớ là người đã có gia đình, bạn đời đang bên cạnh, cậu muốn nó ngoại tình ngay trước mặt chồng nó sao”

“Để cho Tiểu Duyệt thay 5 rô đi” Chu Bác Nghị cũng mở miệng nói.

“Việc này không vội, cứ từ từ, để mình biết ai là 5 rô trước đã được không?” Mạnh Tường Trăn nói dửng dưng, kéo dài giọng hỏi: “Ai là 5 rô, xem thử là ai đã được chứ? Đừng chơi không chịu đó!”.

Mọi người bắt đầu kiểm tra bài cho nhau. Hàn Tư Triết xoa xoa mũi, giấu bài vào trong lòng bàn tay cố ý làm ra vẻ say khướt. Cậu đàn em ngồi ở bên cạnh anh thế nhưng uống đến mức cười ngây ngô không dứt, sau khi đưa bài của mình ra cho người ta xem xong thì giành lấy bài của anh qua nhìn, lập tức la lớn: “Lá rô ở đây này!”

“Cái đời này máu chó thật” Mạnh Tường Trăn cười hô hố, “Anh trai sắp giành trai với em trai… A Hạo sao cậu đánh mình!”.

“Tớ thấy cậu uống chưa đủ nhiều, uống chút nữa đi, tốt nhất là ngủ thẳng cẳng luôn đỡ phải nói năng bậy bạ,” Chu Bác Hạo xụ mặt, tóm lấy một chai whiskey qua dốc thẳng vào miệng Mạnh Tường Trăn.

Mạnh Tường Trăn liều mạng chống cự, nói: “Tớ nói đùa! Nói đùa thôi mà!” vất vả thoát khỏi móng vuốt của Chu Bác Hạo thì lập tức lại nói nữa, “Nhưng cũng không thể bỏ qua như thế được. Thế này đi, A Hạo, cậu tới chịu phạt thay em trai cậu thấy sao hả?” chẳng đợi Chu Bác Hạo từ chối liền nói, “Đừng chơi không chịu chứ, nếu tham gia trò chơi phải chịu tất cả nội dung của trò chơi vô điều kiện. Vả lại không phải chỉ là hôn cái thôi sao? Toàn là người sắp ba mươi đừng làm như trong sáng vậy được không? Cứ như nhóc trai tân ấy”. Nói xong, Mạnh Tường Trăn lộ ra một nụ cười bỉ ổi, “Nói chi cậu có phải trai tân hay không thì tớ biết rõ nhất, đúng không A Hạo? Á, phải rồi!” Mạnh Tường Trăn bỗng giật mình bật phốc khỏi sô pha, “A Hạo, cậu thay em trai cậu còn tớ thay A Triết, vậy thì được rồi chứ!”

Anh ta vừa tự mình quyết định, vừa đứng dậy giang hai tay đi về phía Chu Bác Hạo: “Đến đây nào, nhào vào lòng anh nào Hạo Hạo cưng ~~”

Chu Bác Hạo ghét bỏ đá anh ta qua một bên, nói: “Vòng này bỏ qua đi”.

“Đừng bỏ mà” mọi người ào ào kháng nghị, “Mấy cô gái đều chấp nhận chịu phạt, cậu có phải đàn ông không thế”

Hàn Tư Mộng cách Hàn Tư Triết hai người nhìn chăm chú vào Chu Bác Hạo rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng kêu: “Không thì…”

Hàn Tư Triết nhanh chóng nhỏm người qua, một tay nắm chặt hàm cô ta bắt buộc cô ngưng ngay lời đang nói, tay kia thì cầm miếng bánh kem nhét vào miệng cô ta, nhìn cô cảnh cáo rồi lập tức đứng dậy nhìn về phía Chu Bác Hạo ở bên cạnh, nói: “Tớ chịu phạt. A Trăn nói đúng, toàn là người lớn hôn một cái cũng chẳng phải chuyện gì to tát”.

Người trong phòng lập tức bắt đầu huýt sáo điên cuồng, Hàn Tư Triết cố nhịn không có nhìn về phía Hàn Duyệt. Chuyện bỗng dưng phát triển tới tình trạng hiện giờ đột nhiên anh cảm thấy hơi hối hận, anh cho rằng nếu chỉ là để ngăn Hàn Tư Mộng làm ra chuyện gì mất mặt hơn thì có lẽ còn có cách giải quyết khác tốt hơn nhiều. Nhưng mà anh uống hơi nhiều rượu, bầu không khí trong phòng riêng cũng lan tràn mùi rượu nồng nặc khiến người ta càng ngửi càng cảm thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất đi khả năng suy xét vốn có. Anh chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhìn vào Chu Bác Hạo, chỉ mong đối phương có thể cương quyết từ chối.

Chu Bác Hạo cảm giác được một cơn đau đầu vì đã lỡ leo lên lưng cọp, nhìn vào ánh mắt Hàn Tư Triết đang sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình cảm thấy nếu như từ chối hình như không nể mặt đối phương cho lắm, chỉ có thể đứng dậy nâng gáy anh hôn lên.

Chu Bác Hạo cảm thấy mình nhất định là uống nhiều quá, thế cho nên đầu óc anh lúc này chia ra thành hai người. Một người gần như là hoàn toàn đắm mình vào nụ hôn có mặt ngoài ý muốn vì chơi trò chơi này, gần như mê muội. Mà người còn lại thì bình tĩnh nhìn thấy mọi việc, đang kêu hét ở trong đầu anh nhắc anh đang ở trong phòng của quán bar, xung quanh có hơn mấy chục khán giả vây xem, mà đối tượng giờ anh đang hôn là anh trai của vị hôn phu của em trai anh.

Nhưng nụ hôn này cảm giác tuyệt vời đến không ngờ, trong miệng Hàn Tư Triết có một mùi thơm tinh khiết và ấm nồng đặt trưng của whiskey Scotland, khiến anh không nhịn được muốn đi sâu vào nhấm nháp.

Hàn Tư Triết chau mày, nụ hôn càng ngày càng dữ dội của Chu Bác Hạo khiến cho anh có chút khó chịu, thế nên liền đẩy nhẹ vào vai Chu Bác Hạo ra hiệu anh ta đừng mạnh bạo như vậy.

Cảm giác được hình như Hàn Tư Triết muốn thoát khỏi, Chu Bác Hạo vốn đã hơi say, một chút lý trí tỉnh táo cuối cùng cũng biến mất tăm. Anh siết chặt hai tay giữ chặt người đàn ông vào trong vòng tay mình, đè người xuống ép cả người anh chàng vào trong ngực mình, cái tay để ở gáy Hàn Tư Triết cố định chặt đầu anh, gần như là mãnh liệt cắn xé môi lưỡi anh, tham lam hút lấy nước bọt có mùi rượu trong miệng anh.

Tiếng la hét và tiếng huýt sáo trong phòng riêng gần như có thể làm bật tung cả trần nhà. Mạnh Tường Trăn vỗ tay ầm ĩ, lại huýt sáo một tiếng rồi la lớn: “Đừng chỉ lo hôn môi, sờ chút đi chớ!”

Hàn Duyệt giật mình nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nghệch mặt kéo kéo Chu Bác Nghị, nói: “Không phải em đang nằm mơ chứ….”.

Chu Bác Nghị cũng rất là ngạc nhiên, anh vốn cho là Chu Bác Hạo sẽ đối xử với nụ hôn trừng phạt này giống như đối xử với một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, không ngờ thế nhưng bây giờ có vẻ như thật sự nghiêm túc vào và hưởng thụ trong đó.

Dưới sự xúi giục của Mạnh Tường Trăn Chu Bác Hạo càng hôn càng hăng say, thật sự đưa tay túm lấy mông của Hàn Tư Triết bắt đầu dùng sức xoa bóp. Trước đó, đối với nụ hôn càng lúc càng thô bạo của Chu Bác Hạo, Hàn Tư Triết miễn cưỡng cũng nhịn được. Nhưng ngay khi đối phương bắt đầu sờ mó lung tung trên người anh thì Hàn Tư Triết cuối cùng cũng không chịu được nữa bắt đầu ra sức vùng vẫy, gần như suýt chút nữa đã giãy khỏi ngực Chu Bác Hạo, lại bị sô pha đằng sau làm vấp gối, chân vừa lảo đảo liền ngả ngửa ra sau.

Chu Bác Hạo lập tức nâng lấy mông anh bế phốc anh lên. Tổ tiên nhà họ Hàn là người phương Nam, dáng người cũng không cao to. Hàn Duyệt còn đang lớn nên chưa cao hơn một mét bảy, mà Hàn Tư Triết đã vừa đủ một mét tám. Còn người nhà họ Chu lại là trai phương Bắc chính cống, đàn ông đều cao to lực lưỡng, chiều cao của hai anh em Chu Bác Hạo và Chu Bác Nghị đều cao hơn một mét chín. Giờ Chu Bác Hạo ôm Hàn Tư Triết vào lòng làm hai chân Hàn Tư Triết đều rời khỏi mặt đất, trọng lượng cả người đều bị bắt đặt ở trên người Chu Bác Hạo.

Hàn Tư Triết đã tức đến mức sắp hộc máu, liều mạng đẩy mặt của Chu Bác Hạo ra, suýt nữa đã té khỏi trên người anh ta lúc đó mới ngừng nụ hôn này lại được. Mà tiếng la hét trong phòng đã mất kiểm soát tới mức nhân viên phục vụ không nhịn được mở cửa ra xem thử có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không.

“Xin lỗi” Chu Bác Hạo cũng nhận ra mình vừa rồi có hơi vô lễ, đỡ Hàn Tư Triết lên, nhận lỗi nói, “Tôi uống nhiều quá, ban nãy có chút mất kiểm soát, xin lỗi”.

Hàn Tư Triết lấy khăn tay đè lên đôi môi bị cắn chảy máu, lắc đầu. Anh rất muốn quay đầu lại xem thử vẻ mặt của Hàn Duyệt, nhưng cuối cùng cũng không thể gom lấy một chút can đảm nào. Sau một hồi, anh cuối cùng đã điều chỉnh lại cảm xúc, lại nở ra một nụ cười ôn hòa lễ phép hoàn hảo, nói: “Không sao, tôi cũng uống hơi nhiều mà. Cả hai đều là đàn ông, chẳng có gì to tát đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.