Sống Lại Về Một Nhà

Chương 67: Chương 67




Hai người ở bên trong phòng ăn ngơ ngác nhìn nhau rất lâu, cho tới khi nhân viên khẽ gõ cửa hỏi có cần phục vụ hay không bọn họ mới bừng tỉnh, sau đó thì kêu nhân viên vào dọn dẹp phòng một chút, lại tùy tiện chọn vài món ăn có tiếng rồi kêu nhân viên đi ra.

“Mai nở ba lượt……” Hàn Duyệt nói lầm bầm, “Câu này có phải là một câu nhiều nghĩa hay không, cách hiểu của em có phải sai rồi không?”

Chu Bác Nghị vịn trán nói: “Anh nghĩ là cái ý mà em đang nghĩ trong đầu kia hẳn chính là ý chính xác.”

“Rất khó tin….” Trên mặt Hàn Duyệt mang theo sự trống rỗng bần thần, “Hàn Tư Triết vậy mà lại quen với anh trai anh….”

“Nhưng theo tình huống ban nãy mà xem, anh của anh hình như còn đang ở trong quá trình theo đuổi, tiến triển dường như cũng không được suông sẻ lắm.” Chu Bác Nghị chìa tay rót một ly nước trà cho Hàn Duyệt, “Nhưng cũng đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là chuyện của người khác mà thôi.”

“Anh nói phải.” Hàn Duyệt cười nhận lấy ly trà Chu Bác Nghị đưa tới.

Có điều trong lòng Hàn Duyệt vẫn là cảm thấy là lạ. Hàn Tư Triết đối với cậu mà nói vẫn luôn là một người xa lạ, tuy rằng mấy tháng gần đây Hàn Tư Triết đột nhiên bắt đầu thân thiết với cậu nhưng Hàn Duyệt tuy vẫn đối anh ta không có chán ghét nhưng cũng như cũ chẳng có cảm tình gì. Giờ tự dưng biết Hàn Tư Triết thế nhưng lại ‘đảo’ chung một chỗ với anh hai của Chu Bác Nghị, xem tình hình dường như anh hai Chu còn là tình sâu nghĩa nặng đối với Hàn Tư Triết. Đánh không đánh trả mắng không mắng lại. Nếu nói thế, vậy có thể nào tương lai sẽ có một ngày cậu hai Chu – Chu Bác Hạo sẽ kết hôn với Hàn Tư Triết hay không?

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Duyệt liền trào lên một cảm giác thân thiết kỳ dị với Hàn Tư Triết. Giống như vào lúc khai giảng đại học, phát hiện một bạn học cùng lớp vậy mà lại đến từ cùng một cái trấn nhỏ giống như mình.

Tốc độ lên món của Thụy Lan Hiên rất nhanh, chưa đến mười phút đã bắt đầu dọn món. Chu Bác Nghị gắp một cây nấm bào ngư từ trong đĩa lên đút thẳng vào miệng Hàn Duyệt, nói đùa: “Ở trước mặt anh còn dám nghĩ tới người đàn ông khác? Đợi anh về nhà sẽ trừng trị em.”

Hàn Duyệt lập tức liền đem suy nghĩ lung tung trong lòng vất qua một bên, bắt đầu tập trung chuyên môn nhấp nháp cao lương mỹ vị ở trên bàn.

Ăn cơm xong thì đã hơn tám giờ, Chu Bác Nghị vốn mong ngóng Hàn Duyệt đã ăn uống no đủ sẽ nổi cơn buồn ngủ mà chọn về nhà nghỉ ngơi. Kết quả không ngờ vừa ra khỏi Thụy Lan Hiên, Hàn Duyệt ban nãy còn ngáp xoa bụng lập tức đầy máu sống lại, dạt dào hăng hái vọt vào trong xe nói với tài xế: “Đi VENIX.” Lại xoay đầu nói với Chu Bác Nghị: “Thời gian này vừa tầm, chờ khi xe chạy tới cũng chỉ vừa qua chín giờ. VENIX tám giờ mới mở cửa, em thấy trên mạng nói đi trễ quá sẽ không có chỗ ngồi, đi quá sớm thì lại rất vắng vẻ, hơn chín giờ đi là thích hợp nhất.”

Chu Bác Nghị hết lời, chỉ có thể nói với tài xế đang chờ lệnh của anh: “Cứ theo lời Tiểu Duyệt, đi VENIX.”

VENIX là hộp đêm náo nhiệt nhất nằm ở trên một con đường trong vòng Tam Hoàng thành phố B, con đường này nhìn từ bên ngoài có vẻ vắng lặng, trang nghiêm rất nhiều so với nơi tụ tập của mấy quán bar, hộp đêm khác. Đường xá rộng rãi, không có bao nhiêu xe chạy qua, có vẻ rất yên tĩnh. Nhưng trên thực tế, mấy căn hộp đêm nổi tiếng nhất toàn thành phố B thậm chí là cả nước đều ở trên con đường này, mặt ngoài của những hộp đêm đó đều có vẻ rất kín kẽ, bị tường thủy tinh bao kín mít, một chút ánh sáng và âm thanh ở bên trong cũng không lọt ra được. Căn hộp đêm rực rỡ nhất cũng chỉ là lắp một cái bảng điện tử ở bên ngoài tường thủy tinh, nhưng bên trên chiếu cũng không phải là MV nhảy múa gợi cảm nóng bỏng gì, mà là <Từ chối đồi trụy-bài bạc-ma túy>…. của bộ công an quy định chiếu.

Giờ là cuối tuần, đúng là thời điểm mà hộp đêm đông đúc nhất. Tuy mới bất quá chín giờ, nhưng chỗ có thể đỗ xe trên con đường này vốn cũng không nhiều lắm, tài xế chỉ đành để hai cậu chủ ở trước cửa hộp đêm trước, còn mình thì đi chỗ xa hơn để tìm vị trí đỗ xe.

Chu Bác Nghị xuống xe liền lấy một chiếc kính không độ gọng to đeo vào, tuy anh còn chưa phải là ngôi sao thần tượng đi đến đâu cũng có người nhận ra gì, nhưng giờ cũng coi như có chút tiếng tăm, không chải chuốt chút mà xuất hiện trực tiếp ở nơi công cộng lỡ đâu có người nhận ra được thì sẽ khá phiền phức. Nhưng giờ đang buổi tối, ánh sáng của hộp đêm cũng mờ, đeo kính râm thật sự sẽ rất quái gở cho nên anh chỉ mang theo một chiếc kính gọng đen che bớt mặt mà thôi.

Hàn Duyệt cẩn thận nhìn dáng vẻ của Chu Bác Nghị sau khi đeo kính, cuối cùng xoa cằm gật đầu nói: “Ừm… quả thật có chút cảm giác của tên ngố….”

Chu Bác Nghị dùng sức nhéo nhéo mông cậu, ôm vai cậu đi về phía bên trong.

Chi phí thấp nhất của VENIX vào cuối tuần là một trăm năm mươi đồng, phải mua vé vào cổng ở cửa trước, dựa vào vé thì có thể đổi mua loại rượu có giá trị tương đương ở quầy bar. Bởi vì có khách thích đi lung tung khắp nơi ở các hộp đêm trên cả con đường, cho nên để tránh việc chặn khách đã mua vé vào cổng ở ngoài cửa, nhân viên làm việc của hộp đêm sẽ đóng một con dấu lên trên mu bàn tay hoặc là cánh tay của khách. Dưới ánh đèn đặc biệt rọi xuống sẽ phản xạ ra ánh sáng xanh tiến hành phân biệt.

Đóng dấu ở cửa xong, Chu Bác Nghị ôm sát Hàn Duyệt đi vào hộp đêm. Lúc này tuy chẳng qua mới hơn chín giờ nhưng mà người đã rất đông, tất cả ghế dài hoặc là đã bị người ta đặt trước từ sớm hoặc là đã bị người ta chiếm mất, còn có không ít người đứng ở trong hành lang.

Chu Bác Nghị che chở Hàn Duyệt băng qua một đám phụ nữ ăn mặc mát mẻ đi tới quầy bar, lúc này có một người vừa vặn đi khỏi ghế cao chân ở bên quầy bar, Chu Bác Nghị lập tức ôm eo Hàn Duyệt thả cậu ngồi thẳng lên trên ghế, Một cậu trai trang điểm mắt đậm, mặc áo cánh dơi màu trắng và quần short, chân mang giày La Mã cao gót có quai đúng lúc cũng muốn giành vị trí này, kết quả bị Chu Bác Nghị nhanh chân giành trước không khỏi giậm chân, nói chói tai: “Kiểu người gì thế này? Một chút phong cách quý ông cũng chẳng có!”

Chu Bác Nghị không hề áy náy mà liếc cậu ta một cái, mục đích chỉ là vì xác nhận vừa rồi mình không có nhìn nhầm. Anh nhìn chằm chằm trái cổ rõ ràng trên cổ đối phương và hai điểm hầu như sắp lộ ra khỏi cổ áo xác nhận ba lần, cuối cùng mới tin người này quả thực giới tính là nam. Mà đối phương lại cho là Chu Bác Nghị có ý với cậu ta, vẻ mặt vốn trừng mắt giận dữ lập tức như núi băng tan rả, lộ ra một nụ cười quyến rũ, vừa sáp qua vừa nói: “Anh đẹp trai, nếu anh mời tôi uống rượu tôi sẽ không tính toán với anh….”

Hàn Duyệt cũng quay đầu liếc cậu ta một cái, lập tức không nói một lời câu cổ Chu Bác Nghị qua cắn ngay lên môi anh bắt đầu hôn.

Chu Bác Nghị hơi sửng sốt, lập tức ôm lấy eo cậu bắt đầu làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Nhìn thấy nụ hôn này, cậu trai vốn định ‘rù quến’ Chu Bác Nghị một chút lập tức hứ một tiếng, mắng: “Đồ ngốc, diễn ân ái về nhà diễn đi.” Bèn đạp giày cao gót vô cùng quyến rũ rời khỏi quầy bar.

Trong hộp đêm khắp nơi đều là người thủ thỉ và hôn môi, do đó hai người ở bên quầy bar hôn đến quên cả trời đất cũng không phải chuyện gây chú ý gì, mọi người nói chuyện và uống rượu của mình, không có mấy ai chia xẻ tầm nhìn cho hai người.

Nụ hôn vừa kết thúc, Chu Bác Nghị chưa thỏa mãn mà liếm liếm khóe miệng Hàn Duyệt, kéo menu rượu trên quầy bar qua nói: “Em muốn uống gì?”

Rượu gì của VENIX đáng giá nếm thử Hàn Duyệt đời trước đã rõ như lòng bàn tay, nhưng lúc này cũng làm bộ cẩn thận nghiên cứu menu rượu một hồi, cuối cùng nói: “Long Island Iced Tea đi.”

Chu Bác Nghị nhướng một bên mày lên, nói: “Thứ này nồng độ cũng không thấp.” Sau đó nói với bartender ở sau quầy bar, “Hạ bớt nồng độ chút.”

“Nên pha thế nào thì cứ pha thế đó.” Hàn Duyệt lập tức chỉnh lại, lại trừng Chu Bác Nghị một cái, nói, “Anh làm sao thế này, đã nói là tới uống rượu mà.”

“Em chưa từng uống rượu mạnh như thế, coi chừng khó chịu.” Chu Bác Nghị cố hết sức khuyên nhủ.

Hàn Duyệt sáp qua hôn lên má anh một cái bẹp thật mạnh, nói: “Không phải còn có anh khiêng em về sao? Cứ thế đi, anh này, nên pha sao thì cứ pha vậy.”

Chu Bác Nghị thở dài, nói: “Được rồi, tôi cũng lấy một ly Long Island Iced Tea.”

Hai người tựa vào quầy bar vừa uống rượu vừa nói chuyện ngập ngừng. Người trong quán bar càng đến càng nhiều, người uống rượu cũng càng ngày càng nhiều. Một người đàn ông cười hà hà lớ ngớ lắc mông nhào tới bên quầy bar, rống to: “Quít-ky (Whiskey)!” Sau đó vừa xoay đầu liền nhìn thấy Hàn Duyệt, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch hét lớn: “Người đẹp!” Nói xong liền nhào qua.

Người bạn đi ở phía sau anh ta lập tức ôm lấy eo anh ta kéo anh ta qua một bên, một người bạn khác liên tục xin lỗi Hàn Duyệt: “Cậu ta uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo cậu đừng để bụng.”

Hàn Duyệt xua xua tay, nói: “Không có việc gì.”

Chu Bác Nghị lại chau mày lên, nói: “Quá lộn xộn, giờ rượu em cũng đã uống, chuyện mới mẻ cũng thấy rồi, giờ trở về nhà thôi.”

Hàn Duyệt nói: “Vội gì chứ, mới có hơn mười giờ. Với lại còn chưa có đi sàn nhảy nữa, em nghe nói có biểu diễn múa cột, muốn đi xem thử.”

Chu Bác Nghị chỉ có thể dắt cậu đi về hướng sàn nhảy bên kia, trên đường bị bị vô số cái móng heo giới tính hoặc nam hoặc nữ xàm sỡ vô số lần, mà Hàn Duyệt bị anh che chở ở trong ngực ngay cả góc áo cậu người ta cũng không có đụng tới được.

Tình huống trong sàn nhảy giống như xe điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, tất cả mọi người đều giống như cá mòi mà dồn vào nhau, nhưng khác biệt chính là người trong xe điện ngầm đều cố gắng giữ tư thế đứng im, duy trì khoảng cách an toàn với người khác. Mà người trong sàn nhảy lại đều giống như quần ma loạn vũ mà nhích tới nhích lui, chen đến chen đi, chà qua chà lại. Hàn Duyệt đứng ở trên bục cao bên cạnh sàn nhảy nhìn mọi người uốn éo theo điệu nhạc, bỗng dưng nhớ tới bộ phim tài liệu 《Hành khúc chim cánh cụt》 từng xem trước kia, khi chim cánh cụt ấp trứng trong bão tuyết, để giữ ấm đều sẽ chen chung một chỗ, di chuyển từng chút một bảo đảm mỗi một con chim cánh cụt đều có cơ hội tiến vào ngay giữa đội ngũ ấm áp nhất. Mà tình hình trong sàn nhảy hiện giờ cũng chẳng khác mấy, người ta giống như co giật mà chen tới chen lui, một hồi bị chen tới giữa sàn nhảy, một hồi lại bị dạt ra. Hàn Duyệt nhìn vào không kìm được bật cười.

Chu Bác Nghị lấy ly Bailey’s cho thêm sữa của Hàn Duyệt gọi mang tới đưa đến trong tay cậu, nói cảnh cáo: “Ly cuối cùng, không thể uống nữa….. Thật không ngờ em vậy mà còn là một con sâu rượu.”

Hàn Duyệt không để ý tới anh, uống một hớp lớn, tiện tay để ly lên trên bàn nhỏ dùng để đặt ly rượu không ở bên cạnh, kéo Chu Bác Nghị nói: “Chúng ta đi nhảy đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.