Sống Lại Về Một Nhà

Chương 80: Chương 80




Hàn Tư Triết đi thang máy lên tầng tám, bước tới phòng số 0805, hít một hơi thật sâu, mới nhấc tay lên gõ cửa.

Gần như ngay tức khắc, cửa phòng được mở ra, anh bị Chu Bác Hạo một tay túm vào phòng. Cửa rầm một tiếng bị dùng sức đóng lại, giây sau anh liền bị đè vào cửa hôn cuồng nhiệt.

Hàn Tư Triết không có chống cự, thậm chí còn mở miệng ra theo ý đối phương. Anh biết chống cự cũng chả có ích gì, đối phương có một đức tính càng cấm càng làm tới khiến người khác ghét bỏ, càng làm trái thì anh ta lại càng muốn khiến bạn làm theo lời anh ta, còn nếu như nghe lời một chút, ngược lại sẽ trở nên rất dễ nói chuyện.

—– Vì thế rất lâu sau đó khi hai người thật sự gỡ bỏ khúc mắc quyết định kết hôn, vị trí của hai người lập tức xảy ra thay đổi triệt để, Chu Bác Hạo vẫn cứ cường thế như vậy, nhưng tất cả sự cường thế của anh ta dưới nụ cười dịu dàng và khuyên ngăn của Hàn Tư Triết đều biến thành nghe theo vô điều kiện.

— Hoặc là có thể nói rằng, bóc bánh rồi cũng phải trả tiền thôi.

Nụ hôn này không có kéo dài lâu lắm, Chu Bác Hạo chỉ là cuốn lấy lưỡi anh trong chốc lát, sau đó vẫn là kéo anh ngồi lên trên giường trong phòng, lấy một hộp thuốc nhỏ từ túi áo khoác vứt ở một bên ra, xoay người nhìn vào Hàn Tư Triết: “Cởi quần ra, anh thoa thuốc cho em.”

Hàn Tư Triết ấp ủ suy nghĩ làm xong sớm rời khỏi sớm, cởi quần rất dứt khoát, xoay người nằm ở trên giường, tùy ý Chu Bác Hạo mở cánh mông của mình ra, lấy thuốc thoa vào nơi khó thể mở miệng.

Lần này Chu Bác Hạo thành thật hiếm thấy mà không có làm gì dư thừa, chỉ là thoa thuốc mà thôi, cả quá trình chẳng qua chỉ một hai phút. Vừa thoa thuốc xong, Hàn Tư Triết lập tức bật dậy lấy quần mặc vào, đi về hướng cửa mà không nói một lời.

Chu Bác Hạo ôm lấy Hàn Tư Triết thật mạnh từ phía sau, vùi đầu vào trên cổ anh, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào làn da anh, sau đó thở một hơi thật dài, nhỏ giọng nói: “Tư Triết, anh là yêu em thật lòng… Anh biết mình đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng mà anh là yêu em thật lòng thật dạ… Xem như anh xin em, kết hôn với anh có được không, anh sẽ hết mực yêu em.”

Hàn Tư Triết run rẩy một chút, trong lòng trào dâng một trận tim đập nhanh khác thường, trận tim đập nhanh này tới như sóng vỗ, mãnh liệt đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh dùng sức giãy khỏi vòng tay Chu Bác Hạo, quát khẽ: “Nói bậy bạ gì thế!” nói xong lập tức lao tới cửa, mở cửa ra liền định rời khỏi.

Chu Bác Hạo hai bước đã bước qua đến, lại lần nữa ôm lấy eo anh, hôn lên tóc anh, nói: “Thật ra em vẫn là thích anh, anh có thể cảm nhận được. Chẳng qua chỉ là em vẫn còn đang giận anh thôi. Nhưng cũng đúng, trước kia anh làm không tốt, giờ em trừng phạt anh thế này cũng là lẽ đương nhiên…”

Những lời này vừa dịu dàng vừa thâm tình, Hàn Tư Triết đã ngẩn ngơ một lát, mà giây sau, anh đã bừng tỉnh lại, lạnh lùng lên tiếng mắng: “Đồ thần kinh!” rồi rời khỏi phòng.

Chu Bác Hạo đứng lại vài giây mới ra khỏi phòng, anh ta đi theo thang máy xuống lầu sáu, đứng trên hành lang, nhìn theo Hàn Tư Triết đi vào hội trường. Bước chân anh cũng không mau, không nhanh không chậm, nhìn qua còn có chút thong dong, có điều Chu Bác Hạo biết rằng đấy là do anh căn bản không đi nhanh được. Nghĩ đến trên đùi và trên eo đối phương đều là dấu vết mình để lại, trong lòng Chu Bác Hạo liền thấy nóng lên, hận không thể đuổi theo qua.

Sau khi anh nhìn thấy Hàn Tư Triết mất hút ở cửa lớn, lại đứng thêm một lát, mới xoay người lên lầu.

Bữa tiệc gần như sắp bắt đầu, vốn Hàn Tư Triết nên cùng Hàn Tư Huy đứng ở cửa đón các vị khách quý của nhà họ Hàn, Chu Bác Hạo xen ngang một đường, toàn bộ việc này đều rơi vào trên người Hàn Tư Huy.

Nhìn thấy Hàn Tư Triết từ ngoài cửa đi vào, Hàn Tư Huy lập tức nở nụ cười xán lạn, nháy mắt, nói trêu ghẹo giống như anh em hai người tình cảm rất tốt: “Anh hai vừa mới chạy trốn đâu thế.”

Hàn Tư Triết vẫn giữ lấy nụ cười quen thuộc của anh mà mặt không đổi sắc: “Vệ sinh.”

“Chao ôi? Em còn tưởng rằng là đi gặp cậu hai Chu ấy chứ.” Hàn Tư Huy cười rất vô tội, “Cậu hai Chu dường như đã buông lời không phải anh thì không cưới, em còn tưởng đâu hôm nay anh sẽ dẫn anh ta đến tham gia bữa tiệc gia đình chứ.”

Hàn Tư Triết cười nói: “Em nhớ anh ta à Tư Huy? Có thể nói với Bác Nghị, kêu cậu ta gọi điện cho anh cậu ta, giờ đến nhanh vẫn còn kịp.” Lúc này vừa đúng có một vị bề trên nhà họ Hàn đi tới, Hàn Tư Triết lập tức chào hỏi đối phương, không chừa thời gian cho Hàn Tư Huy trả đũa.

Hàn Tư Mộng và mẹ Hàn đang đứng ở cách đó không xa, nghe thấy những lời này của Hàn Tư Huy, trong mắt Hàn Tư Mộng lập tức đong đầy nước mắt, xoay đầu nhìn vào mẹ Hàn nói nhỏ: “Mẹ, anh Bác Hạo cũng đến sao ạ? Mời anh ấy vào đi, mẹ!”

Nếu không phải có khách, mẹ Hàn vốn không thể giữ được nụ cười hòa nhã trên mặt, bà liếc mắt cảnh cáo con gái, bảo cô nàng đi tìm cha mình. Khoảng thời gian Hàn Tư Mộng ở nhà ngoại này, bị bà ngoại và mẹ Hàn ra sức dạy dỗ một phen, giờ cô đã hiểu biết đầy đủ cha mẹ trước kia luôn nghe theo lời cô, tuyệt đối sẽ không lùi bước trước vấn đề thiết yếu, oai nghiêm của bậc làm cha mẹ cuối cùng cũng được dựng lên, giờ mẹ Hàn kêu cô tìm cha, cô chỉ đành ngoan ngoãn rời khỏi.

Chờ con gái đi khỏi, mẹ Hàn mới đi qua, tìm đại một cái cớ gọi Hàn Tư Huy tới một bên, nói bất đắc dĩ: “Con đó, mẹ biết con thương em gái, nhưng mà Tư Triết là anh hai con, sau này không được nói như thế với anh.”

Hàn Tư Huy cười khẩy: “Đâu ra người làm anh hai như vậy chứ, tằn tịu với người trong lòng của em gái.”

Cho dù mẹ Hàn là người phụ nữ lợi hại có nhiều thủ đoạn, bà cũng giống như phần lớn các bà mẹ trên thế giới, luôn nghĩ con mình tốt lắm. Trước đó Hàn Tư Triết vì tránh né Hàn Duyệt, luôn học trọ bên ngoài, tuy bề ngoài anh hiền hòa, nhưng đối với người nhà mà nói, thì không khỏi có chút lạnh nhạt. Mà Hàn Tư Huy mấy năm nay vẫn luôn ở lại trong nhà, làm bạn ở bên cha mẹ, lại biết làm vui lòng người khác, ở trong lòng mẹ Hàn, đứa thứ hai này là đứa con ngoan nhiệt tình tốt bụng, những lời khiêu khích anh ta vừa nói với Hàn Tư Triết kia, trong mắt mẹ Hàn chẳng qua là vì bênh vực em gái mà thôi, là một loại biểu hiện tình cảm anh em, đâu biết hai anh em này đã sớm như nước với lửa, nhất định phải liều mạng cho anh chết tôi sống mới bằng lòng bỏ qua.

Tiệc gia đình nhiều năm như thế vẫn luôn đều là cùng một dạng, chẳng có trò gì mới mẻ, chỉ có thực đơn đầu bếp khách sạn đổi mới hàng năm còn có chút hứa hẹn, bánh đậu đỏ năm nay làm rất ngon, hình như đã cho thêm thứ gì đó vào bên trong, ăn ra có một vị ngọt thanh của trái cây, Hàn Duyệt rất thích, Chu Bác Nghị cánh tay dài, dọn sạch nửa đĩa cho cậu mà không hề khách sáo, người ngồi cùng bàn xem mà miệng cứ giật mãi.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Hàn Tư Triết nhận được tin nhắn của Chu Bác Hạo, bảo anh sau khi kết thúc tiệc đi phòng ban nãy tìm anh ta. Hàn Tư Triết không có trả lời tin nhắn, nhưng sau khi tiễn hết tất cả họ hàng, vẫn là thở dài, kêu nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói với người nhà lát nữa mình về sau, rồi xoay người chuẩn bị lên lầu.

Vừa bước ra hai bước, bèn nghe thấy một trận tiếng giày cao gót giẫm ở trên đất vội vã ở sau lưng, anh còn chưa kịp quay đầu, một người đâm mạnh vào trên người anh, suýt nữa đã xô ngã anh.

Hàn Tư Mộng nắm chặt lấy cánh tay anh, nước mắt chảy xuống từ hai gò má, cô bức thiết nhìn vào anh cả, trong mắt đều là van xin và nịnh nọt: “Anh! Anh! Có phải anh định đi gặp anh Bác Hạo không! Có phải anh ấy đã ở trong khách sạn hay không! Anh! Anh hai! Em xin anh! Đã lâu rồi em chưa gặp được anh Bác Hạo, anh để em gặp một lần có được không anh!”

Hàn Tư Triết cảm thấy đau đầu một hồi, anh mệt mỏi xoay mặt qua, xoa xoa giữa trán, nói: “Không phải anh đi gặp anh ta, anh chỉ là định đi vệ sinh, đợi lát nữa phải đi công ty thêm một chuyến, còn có chút…”

“Anh gạt em!” Hàn Tư Mộng kích động quát, “Em vừa mới thấy anh đang đọc tin nhắn, trong đó viết gì anh có dám để em xem thử hay không! Với lại, trước bữa tiệc đã anh đi đâu? Mười mấy phút biến mất giữa chừng kia anh rốt cuộc đã đi đâu?”

“Hàn Tư Mộng!” Hàn Tư Triết nói nghiêm nghị, khí thế bộc lộ đầy đủ, trên người lập tức phát ra một luồng hơi thở áp bức lạnh như băng, đây là uy nghiêm anh hình thành được từ nhiều năm lãnh đạo Hàn thị, tuy anh thừa hành chính là lối cư xử mưa thuận gió hòa, nhưng rồi cũng có lúc cần anh bày ra uy nghiêm.

Hàn Tư Mộng run lên một cái, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay áo anh.

“Hàn Tư Mộng,” giọng điệu anh không có vì Hàn Tư Mộng có chút tiết chế mà trở nên hòa hoãn xuống, “Anh là anh hai em, ai cho phép em dùng loại thái độ này nói chuyện với anh? Anh đi đâu, đi làm gì, đi gặp ai, là việc em có thể can dự hay sao?”

Hàn Tư Mộng thút thít một tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt tuôn xuống.

Hàn Tư Triết không hề ý kiến: “Chu Bác Hạo chẳng qua là một gã đàn ông mà thôi, đàn ông tốt trên đời còn rất nhiều, đâu đáng con gái nhà họ Hàn chúng ta vội vã theo đuổi hắn? Em có biết mình tùy hứng thế này, có bao nhiêu tổn hại tới danh tiếng của em hay không? Cha mẹ với ông bà ngoại đã dạy em lâu như thế, em còn chưa biết tự tôn tự ái hay sao?”

Những lời này của Hàn Tư Triết tương đối nặng, nhưng chỉ là mong có thể kích thích được lòng tự ái của Hàn Tư Mộng, để cô kiềm chế hành vi của bản thân. Tuy Hàn Tư Mộng tùy hứng, làm việc không biết suy nghĩ, nhưng chung quy là em gái anh, trước khi anh và Chu Bác Hạo vô duyên vô cớ dính líu với nhau, cũng rất nghe lời người anh hai anh đây, không như Hàn Tư Huy sớm đã trở thành kẻ địch của anh, cô xem như là một đứa em gái thân thiết, cho nên Hàn Tư Triết là thật lòng mong cô có thể thoát khỏi đoạn tình cảm không có khả năng này, tất cả là vì tốt cho cô.

Sau đó Hàn Tư Mộng có vẻ là không nhận ra được nỗi khổ tâm này của anh, cô đẩy mạnh Hàn Tư Triết một cái, khóc la: “Đàn ông tốt trên đời còn rất nhiều, anh hai anh rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, cớ gì khăng khăng giành anh Bác Hạo với em!”

Cô thút thít một tiếng, dùng sức lau đi lệ trong ánh mắt, quát lớn: “Hàn Tư Triết! Tôi hận anh! TÔI HẬN ANH!” nói xong, xoay người chạy đi.

Hàn Tư Triết đứng yên tại chỗ, bỗng dưng cảm thấy một nỗi mệt mỏi to lớn ập vào anh, một thứ cảm xúc nói không nên lời nghẹn ở trong lòng, khiến anh hận không thể tìm một chỗ hét to một hồi, lại hận không thể kêu Chu Bác Hạo gọi đến trước mặt, hung ác đánh anh ta một trận.

Sau đó anh không có lên lầu đi tìm Chu Bác Hạo, mà là theo một thang máy khác đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lái xe chạy thẳng đến công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.