Bởi vì đã bàn xong tiền chuộc, thái độ đối xử của mấy tên bắt cóc này đối với Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt tốt hơn rất nhiều, tuy không có cởi trói cho bọn họ, nhưng đã mang hai chiếc ghế đến cho họ ngồi, giúp bọn họ thoát khỏi tình cảnh phải nằm giữa một đống đậu hủ khô thối hoắc, còn mời hai người hút thuốc, có điều hai anh em họ đều lễ phép từ chối.
Thời gian chờ đợi là dài đăng đẵng, trong căn phòng này không có đồng hồ, hai người không biết mình đã ở chỗ này bao lâu rồi, chỉ cảm thấy dường như giây tiếp theo thì trời sẽ sáng, mà bên ngoài vẫn thủy chung bao phủ giữa màn đêm tăm tối.
Ngôi xưởng gia công sản xuất đậu nhỏ này hẳn là nằm trong xóm của một vùng ngoại ô hoang vắng nào đó, chung quanh không có lấy một chút âm thanh nào, chỉ là đôi khi truyền tới vài tiếng kêu trầm thấp của lũ chó săn.
Hàn Tư Triết nhắm mắt lại tựa vào cùng Hàn Duyệt, giả vờ mình đang ngủ, thật ra chỉ là không muốn lằng nhằng với đám người này nữa. Anh định mang tinh lực đặt vào trên công việc vẫn đang chuẩn bị hôm nay, cố gắng tiến hành suy tư, mong đầu óc vì có việc có thể làm, có thể cảm thấy trời gian trôi qua nhanh một chút, nhưng rất rõ ràng anh đã thất bại, tất cả dòng suy nghĩ đều kẹt ở tại chỗ, anh chỉ là không ngừng lặp lại công việc đã làm xong, bất cứ suy nghĩ thêm chút gì đều sẽ lại nhắc nhở anh thời gian rốt cuộc dài đến chừng nào.
Ngay lúc này, lão Lưu đang hút thuốc bên ngoài đẩy cửa ra đi vào trong, nói với Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt: “Giờ bọn tôi đi lấy tiền chuộc, đợi đến khi nhận được thù lao, tôi sẽ mang hai người đưa đến nơi an toàn, rồi nói địa chỉ cho chồng cậu, các người hãy đợi cậu ta tới đón các người là được.”
Hàn Tư Triết mở mắt, gật gật đầu với bọn họ. Lão Lưu lại khóa cửa lần nữa, qua một lúc thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận âm thanh động cơ khởi động và lốp xe cán qua mặt đường đá.
Đêm khuya vắng lặng gần như sẽ cô đọng thành thể rắn, dồn nén đến người ta không thở nổi, chờ đợi trở nên càng khiến người ta mệt mỏi hơn. Hàn Duyệt thở ra một hơi thật dài, đè thấp giọng nói: “Anh hai, anh cảm thấy chúng ta khi nào có thể đi được?”
“Không biết nữa.” Hàn Tư Triết gần như là trả lời câu hỏi của Hàn Duyệt một cách máy móc.
Dường như cảm thấy mình không có cách nào có thể chịu đựng được bầu không khí áp lực này nữa, Hàn Duyệt đổi một câu có giá trị thảo luận hơn, kề sát vào tai Hàn Tư Triết khẽ nói: “Lại nói tới việc này, anh còn có ý định chấp nhận Chu Bác Hạo hay không?”
Hàn Tư Triết né tránh nhìn cậu một cái. Hàn Duyệt bị phản ứng của anh cổ vũ, lập tức nói tiếp: “Giữa hai người hẳn là có hiểu lầm gì đó, nhưng anh với anh Bác Hạo đều giữ kín việc này, không chịu nói thêm một câu nào, em cũng không biết rốt cuộc giữa hai anh có thâm thù đại hận gì nữa. Có điều em thấy hai người trong khoảng thời gian này cũng ở chung khá ổn, ít nhất vào lúc nguy hiểm thế này, người anh nghĩ tới là anh Bác Hạo chứ không phải ai khác. Em cho rằng có phải anh có khả năng bắt đầu suy nghĩ chấp nhận anh ấy hay là không?”
“Không thể nào.” Hàn Tư Triết phủ nhận theo phản xạ.
“Vậy dù thế nào anh cũng phải cho một lý do chứ.” Hàn Duyệt nói bám theo.
Hàn Tư Triết liếm liếm môi mình, bỗng dưng phát hiện, đối với chuyện này, anh đột nhiên có chút cứng họng, ngập ngừng cả buổi, anh mới thấp giọng nói: “Em không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì…”
“Nhưng khi chúng ta gặp sự cố, phản ứng đầu tiên của anh chính là cầu cứu anh Bác Hạo.” Hàn Duyệt một lời chỉ rõ, “Hiển nhiên, cho dù giữa hai anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này, anh Bác Hạo ở trong lòng anh đã trở thành người mà anh tin tưởng nhất. Một khi đã thế, tại sao không thể chấp nhận anh ấy kia chứ?”
Hàn Tư Triết không nghĩ kỹ mà khăng khăng nói: “Lúc đó tình huống khẩn cấp, anh ta là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất…”
Hàn Duyệt nói: “Trái lại em cho là anh nên suy nghĩ cẩn thận thêm chút nữa, nếu như để lỡ anh ấy, có phải rất có thể đời này anh cũng sẽ không gặp được người nào yêu anh như thế nữa hay không.”
Hàn Tư Triết nói vặc lại: “Anh ta không phải yêu anh…”
Hàn Duyệt nghiêng mắt nhìn anh.
Giọng Hàn Tư Triết càng lúc càng thấp: “Vả lại, anh đã có người anh yêu rồi…”
Anh nhìn vào Hàn Duyệt ở bên cạnh, hai mắt cậu nhóc dưới anh đèn lờ mờ trong căn phòng có vẻ rạng rỡ khác thường. Người trước mặt này đã từng giống như một đốm lửa rơi vào thảo nguyên cuối thu, chẳng hề hay biết mà dấy lên một vùng lửa lớn trong lòng anh, làm bỏng linh hồn anh, khiến anh sợ hãi tránh không kịp, mấy năm trời không dám cùng chung một nhà. Từ khi hiểu ra tấm lòng mình, mỗi một lần nhìn thấy ánh mắt của cậu, anh đều cảm thấy giống như có thứ gì đó va mạnh vào trái tim anh, đòi phải mang lục phủ ngũ tạng của anh đụng đến vỡ nát mới bằng lòng ngừng lại.
Nhưng giờ đây, ở ngay bên trong căn phòng bẩn thỉu này, khi cậu lần nữa chăm chú nhìn vào ánh mắt anh, đột nhiên anh nhận ra, hết thảy cảm xúc mà anh có thể cảm nhận được, chỉ là bình tĩnh mà thôi, không có máu huyết chảy nhanh, không có tim đập loạn nhịp khiến người ta khó chịu đựng nổi, đôi mắt này và tất cả ánh mắt của người khác hầu như không có gì khác biệt.
Hàn Tư Triết lập tức cảm thấy một trận sợ hãi, giống như một người cầm lấy bản đồ đi ở vùng hoang vu, mà khi ngẩng đầu, lại phát hiện mình đã đi vào trong phạm vi không thuộc hướng dẫn của bản đồ.
“Vấn đề này.” Hàn Tư Triết vội vàng chuyển tầm mắt đi, gắng gượng đưa ra một lời tổng kết cho câu hỏi này, “Vấn đề này để thảo luận sau đi. Giờ không đúng chỗ.”
Hàn Duyệt không phát hiện sự bối rối của anh, cho rằng anh chỉ là xấu hổ thôi, cho nên cũng không quấn quýt lấy câu hỏi này nữa, mà là bắt đầu nói tới cái khác. Cậu nói liên miên về những chuyện thú vị mà mấy hôm nay Chu Bác Nghị đi quay ở ngoài khi liên lạc với cậu kể cho cậu, nói tới việc trợ lý của Chu Bác Nghị bảo với cậu bên kia tổ quay phim có một người mới đang dùng hết sức ý định tạo mờ ám với Chu Bác Nghị, nói tới việc một nam minh tinh nhỏ vừa mới thành niên nào đó mà Tinh Hạo đang cật lực nâng đỡ làm thế nào ở trên một bữa cơm kiếm nhà tài trợ thuận lợi bò lên giường một ông chủ tịch giàu có nào đó, thành công chiếm chỗ đạp rơi vợ cả, vân vân một đống tin đồn. Hàn Tư Triết không có hứng thú với mấy chuyện này, nhưng anh vẫn chăm chú lắng nghe Hàn Duyệt nói chuyện, khiến thời gian trôi qua dễ chịu một chút.
Hàn Duyệt tự mình càng nói càng thả lỏng, bào cả ruột gan mà nghĩ về tất cả những tin đồn nghe nói trong khoảng thời gian này, cảm thấy thời gian trôi qua cũng trở nên nhanh hơn.
Chính ngay lúc này, di động của một tên trong đám trông coi bọn họ reo vang, gã dùng tiếng địa phương đối đáp mấy câu với đầu bên kia, sau đó nói với hai người bọn họ: “Tiền đã lấy được rồi, đại ca kêu bọn tao mang chúng mày đưa đi tới chỗ khác.”
Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt phối hợp mặc bọn chúng che kín ánh mắt của mình, mấy người này dường như cảm thấy bọn họ sẽ không kêu cứu, vì thế cũng không có bịt kín miệng của bọn họ, với lại lúc này họ không có bị nhét vào cốp xe, mà là ngồi ở ghế sau xe. Sau khi chạy được nửa tiếng, xe rốt cuộc dừng lại, ba tên cướp mang hai anh em họ từ trong xe kéo ra ngoài ném vào ven đường, rồi lập tức lái xe rời khỏi.
Hai anh em họ hai tay bị dây thừng trói ở sau lưng, trên mắt bịt vải, chân đất đứng ở trên mặt đất lạnh lẽo gồ ghề. Hàn Tư Triết có chút mờ mịt lắng nghe, định bắt lấy tiếng động nhỏ nhất trong hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng chưa tới mười mấy giây, bọn họ bèn nghe thấy tiếng của hơn mấy chiếc ô tô chạy truyền tới rõ ràng, càng lúc càng gần, sau cùng dừng ở trước mặt bọn họ.
“Tư Triết!” Chu Bác Hạo nhảy khỏi xe phóng qua, sau khi gỡ bỏ tấm vải che mắt của Hàn Tư Triết thì lập tức bế phốc anh lên, vọt trở lại xe, một mặt vô cùng khẩn trương hỏi: “Em có bị thương ở đâu không? Giờ anh lập tức đưa em đi bệnh viện ngay! Đừng lo lắng, mấy tên kia đã bị bắt rồi, anh đã sớm sai người đi theo sau bọn chúng, đợi đến khi bọn chúng thả em ra an toàn thì lập tức đem bọn chúng bắt lại… Đi thẳng tới Trường Vinh! Chạy nhanh lên!”
Hàn Duyệt bị Chu Bác Hạo nhìn thấy vợ thì quên mất em dâu bỏ rơi tại chỗ, cũng may Chu Bác Hạo mang theo không ít vệ sĩ tới đây, đem cậu ôm vào một chiếc xe khác, cậu mới không rơi vào hoàn cảnh bị vứt bỏ thảm thương.
“Trời ơi…. Trời ơi…….” Trong xe, Chu Bác Hạo ôm chặt lấy Hàn Tư Triết, không ngừng hôn lên trên mặt và trên cổ anh, đè anh xuống ghế, không ngừng sờ vuốt lung tung trên người anh, dường như thế mới có thể xác định được đối phương có bị thương hay là không, “Em thật sự đã hù chết anh… Anh còn tưởng rằng sắp mất đi em… anh tưởng chừng như sẽ điên mất…”
Hàn Tư Triết cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp bị đè gãy, quan trọng hơn là, trải qua dằn vặt như vừa rồi, anh cảm thấy thứ nhét ở phía sau kia dường như càng lúc càng sâu. Anh dùng sức giãy duạ, sau đó bị nước bọt làm sặc mà ho khan một cái, Chu Bác Hạo lập tức ngạc nhiên mà kêu vệ sĩ ngồi ở hàng ghế trước đưa nước cho anh.
Hàn Tư Triết mặt âm trầm uống hai ngụm nước, vẻ mặt vặn vẹo, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, em yêu?” Chu Bác Hạo thật sâu nhìn chăm chú vào mặt của Hàn Tư Triết, ôm lấy chân anh lên, cũng không quan tâm đôi chân kia rốt cuộc bẩn đến thế nào, kéo áo bỏ trong quần ra rồi mang đôi chân kia áp vào bụng mình.
Hàn Tư Triết định rút chân mình về, nhưng mà anh vừa dùng sức là có thể cảm nhận rõ rệt được vật lạ trong người, sắc mặt không khỏi càng ngày càng khó coi.
“Tư Triết? Em muốn nói gì?” Chu Bác Hạo dịu dàng hỏi, hình như nghĩ tới gì đó, lập tức nói với tài xế: “Kéo vách ngăn lên.”
Khi ghế trước và ghế sau cuối cùng bị chặn lại, Hàn Tư Triết dùng tay che mặt, đau khổ rên rỉ một tiếng, sau cùng bỏ tay xuống ra vẻ bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Tôi đem… tôi đem máy định vị anh cài ở trong xe, bỏ vào… bỏ vào phía sau… giờ nó dường như càng lúc càng sâu… có chút khó chịu….”
Lúc bỏ vào chẳng qua chừng mười mấy giây, nhưng mà đợi đến khi phải đem nó lấy ra, Hàn Tư Triết và Chu Bác Hạo lại tốn hơn nửa giờ đồng hồ. Hai người đều lăn lộn ra đầy người mồ hôi. Hàn Tư Triết bởi vì phải giữ vững một tư thế khá là xoắn xuýt, cảm thấy eo của mình cũng sắp bị chuột rút. Đày đọa người ta nhất chính là, không biết có phải Chu Bác Hạo cố ý hay là không, ngón tay anh ta cứ luôn có thể đụng vào điểm đó của mình. Hàn Tư Triết thề nếu như lặp lại lần nữa, anh thà là đi bệnh viện để bác sĩ lấy ra cho anh.
Thật vất vả móc máy định vị từ chỗ đó ra, Hàn Tư Triết thở ra một hơi thật dài, gần như chẳng còn sức lực kéo quần cho mình nữa. Chu Bác Hạo săn sóc mà mặc quần lại đàng hoàng cho anh, dùng khăn tay lau mồ hôi cho anh, sau đó ôm anh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em yêu, em chịu khổ rồi. Vất vả cho em. Về sau chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Đợi tôi lật đổ Hàn Tư Huy, lại tống Hàn Tư Mộng ra nước ngoài, chuyện này đương nhiên sẽ không thể nào xảy ra nữa. Hàn Tư Triết phỉ nhổ trong bụng, nhưng thực tế anh chẳng nói gì hết, chỉ là im lặng tùy ý Chu Bác Hạo ôm lấy mình. [Mình chỉ là quá mệt thôi.] Hàn Tư Triết nói với bản thân như thế.