Song Liêm Đoạt Mệnh

Chương 1: Chương 1: Đường Lang Biến Dị




Giữa cái trưa nắng gắt trên thành phố đầy hoa Đà Lạt. Một con bọ ngựa đang trợn tròn mắt nhìn lấy hai cái cánh tay như hai cái lưỡi liềm của nó. Biểu cảm rất nhân tính hóa.

Nó choáng váng đầu óc muốn thét lên: “Cái này là cái quỷ gì? Nhưng chỉ phát ra âm thanh “khè khè”.

Nó quay đầu nhìn lấy cái mông vển cao cùng bốn cái chân dài miên man với cả vòng eo thon gọn của mình.

Trong đầu nó liền biết mình bây giờ không còn là con người mà đã trở thành một con bọ ngựa rồi.

Nó ngồi bẹp xuống một nhánh cây, dùng một tay chống cằm suy nghĩ gì đó.

Thì ra trước đây nó là một nam thanh niên tên là Nguyễn Bảo Khanh. Lúc đó nó đang là sinh viên của một trường đại học ở thành phố Hồ Chí Minh. Nó đang cùng với ba người nữa cùng nhau đi lên Đà Lạt đi du lịch nhân dịp được nghỉ hè.

Ba người kia là người yêu của nó, bạn thân và người yêu của bạn thân.

Sau khi cả bốn đang chạy xe máy trên đường thì sảy ra tai nạn giao thông. Nó không nhớ rõ lắm đoạn kí ức này, nhưng mà hình như là bị xe khách Thánh Cam chạy ngược chiều vượt mặt xe tải rồi tông vào bốn người.

Sau đó nó không còn nhớ được gì nữa.

“Dù gì cũng đã chết một lần. Bây giờ dù chỉ là con bọ ngựa nhưng cũng phải sống cho thật tốt thôi”. Nó thầm nghĩ như vậy rồi đứng dậy bước đi nghênh ngang trên cành cây.



Nhưng mà trong đầu nó lại hiện ra một số thông tin về bọ ngựa mà nó từng đọc qua ở kiếp trước. Bọ ngựa đực sau khi giao phối sẽ thành thức ăn cho bọ ngựa cái để làm chất dinh dưỡng cho nó sinh con. Nghĩ đến đây nó té ngã từ trên cành cây cao hơn mười mét xuống mặt đất.

Cũng may trong lúc nguy hiểm nó chợt nhớ ra là mình có cánh. Sau một lúc khó khăn khống chế đôi cánh của mình nó cũng đã kiểm soát được và bay sang một cành cây khác.

Vì đang đói bụng nên nó đành gặm vài cái lá non. Mặc dù không thích nhưng vì sống tiếp nó đành cắn răn mà nuốt. Nhưng nó không ngờ càng ăn càng cảm thấy ngon miệng.

Trong lúc đang say sưa gặm lá non thì một con chích chòe từ xa bay đến ngay trên đầu nó, cái mỏ mở ra muốn ăn thịt nó.

Nó kinh hoàng nhảy lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào trong đám lá lẩn trốn mất.

Tìm kiếm một lúc không thấy được con mồi của mình thì con chích chòe cũng bay đi chỗ khác tìm thức ăn.

Mà giờ phút này thoát chết trong gang tất bọ ngựa đang trốn trong bụi cây từ từ đi ra.

“Má nó chứ, mém tí nữa thì chết lần nữa rồi”. Giờ nó mới biết cuộc sống của những sinh vật nhỏ bé khó khăn đến dường nào.

Bây giờ nó không dám ngang nhiên đi trên cành cây nữa mà lén lén lút lút di chuyển. Nó không muốn phải chết lần nữa cho nên nó phải hết sức cẩn thận.

Ngày qua ngày, nó bắt đầu học được cách khống chế hai cái liềm của mình đi bắt ong, bọ cánh. Còn ruồi và gián thì nó không dám nghĩ tới. Vì có kí ức con người cho nên nó cảm thấy buồn nôn khi phải ăn hai con kia.

Rồi một ngày nọ nó học được cách biến đổi màu sắc của mình để lẩn trốn khỏi mấy con chim khốn kiếp.

Nó cũng tự mình luyện tập để nâng cao sức lực của bản thân, nhất là hai cái liềm của nó. Càng ngày nó càng nhanh và mạnh mẽ hơn. Hai cái liềm cũng ngày càng sắc bén hơn.

Thức ăn của nó bây giờ đã rất phong phú rồi không còn chỉ là lá cây hoặc là ong, bọ như trước nữa.

Giờ đây nó đã có thể tự bắt mấy con chim sâu, thằn lằn và cả rắn nhỏ để ăn. Mới đầu cảm giác không quen có chút ơn ớn. Nhưng sau này bản năng sát thủ bên trong được bộc phát đi ra nên nó săn bắt và ăn thịt rất tự nhiên như mọi con bọ ngựa khác.

Khoảng hai tháng sau đó, nó đã thành thục tất cả kỹ năng sống của loài bọ ngựa. Ngụy trang, bay, chạy, tấn công chớp nhoáng bằng hai cái liềm siêu mạnh của mình.

Nó nhanh chóng chiếm được một khu vực của riêng mình trên ngọn đồi nhỏ này.

Rồi vào một buổi sáng, khi nó vừa tỉnh ngủ từ trong cái hốc cây ấm áp của mình. Thì nó cảm thấy rất không tự nhiên.

Trên bầu trời không phải là ánh nắng chói chang của mặt trời như mọi khi, cũng không phải do trời mưa mà là trên bầu trời vẫn là có một cái mặt trời. Nhưng mà bây giờ nó tỏa ra ánh sáng màu tím có chút quỷ dị.

Mà vào lúc này, tất cả mọi người trên thế giới cũng hết sức ồn ảo và hoảng hốt. Nhiều người thét lên kinh hoảng. Rất nhiều nhà khoa học lao vào điều tra hiện tượng kì lạ này.

Và còn rất nhiều nhà tiên tri dỏm đứng ra nói nào là tận thế, nào là Chúa cứu thế sắp sống lại,... Cũng có người nói đây là chuyện bình thường vài ngày là trở lại như bình thường. Cũng có nhiều nhà khoa học nổi tiếng đưa ra vô số nhận định của mình làm ầm ỉ khắp nơi.

Nhưng mà không ai có thể đưa ra một bằng chứng cụ thể nào để chứng minh suy đoán của mình.

Nhưng có một điều mà mọi người dần cảm nhận được đó là cơ thể mình như có luồng khí ấm áp đang di chuyển khắp cơ thể mình.

Và không khí mà mọi người hít thở vào cũng thoải mái hơn trước rất nhiều. Không phải chịu ảnh hưởng của ô nhiễm và biến đổi khí hậu nữa.

Cây cối, động vật cũng tràn đầy sức sống và mạnh mẽ hơn.

Những điều này làm cho mọi người vô cũng vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng họ đâu biết được là đằng sau những điều tốt đẹp đó là một trận máu tanh, một thời kì khủng hoảng đối với toàn nhân loại đang đến gần.

Mà lúc này nhân vật chính của chúng ta đã sảy ra dị biến. Cặp lưỡi liềm của nó bây giờ đã không còn giống với những con bọ ngựa khác. Chúng trở nên sắt bén và cứng rắn như dao thép. Nó có thể dùng chúng chặt đứt cả những nhánh cây nhỏ bằng ngón tay con người.

Bên trên hai cái liềm có xuất hiện hoa văn giống như một kiểu chữ mang theo khí tức xa xưa nguyên thủy. Nó vô cùng ngạc nhiên thầm suy đoánn “Thật không ngờ lại xuất hiện biến dị. Chẳng lẽ là do cái mặt trời màu tím kia ảnh hưởng sao?”

Nhìn nhìn lại bản thân ngoại trừ hai cái liềm biến hóa ra, còn lại cơ thể nó cũng không có gì khác biệt. Nhưng có được vũ khí mạnh mẽ hơn cũng làm cho nó sống tốt hơn nên cũng vui vẻ lắc lắc đầu không nghĩ thêm nữa.

Sau đó nó đụng phải một con kì nhông khá to. Sau khi cả hai cùng xông vào nhau thì nó lách mình né qua một bên rồi dùng một liềm chém đứt đầu con đối thủ trong nháy mắt trong sự khiếp sợ của con kì nhông.



Nó đưa cái liềm lên miệng liếm đi giọt máu còn đọng lại trên cái liềm vô cùng ngầu.

Ăn một phần thịt của con kì nhông xong thì nó liền rời đi để lại cái xác cho những loài khác.

Nó leo lên mỏm đá cao nhất trên đồi nhìn về phương xa. Nó không biết ở đây là đâu cho nên rất nhiều lần muốn đi ra tìm hiểu nhưng mà quá nguy hiểm nên vẫn trốn ở trong khu đồi này.

Hôm nay dị biến làm cho nó tự tin hơn nhiều nên quyết định đi tìm hiểu thế giới bên ngoài. Bây giờ ở khu đồi này không có loài vật nào là đối thủ của nó nữa cả. Nên nó hiên ngang đứng đó như chúa tể rừng xanh hiên ngang lẫm liệt.

Sau đó, nó rời khỏi khu đồi nhỏ tiến về hướng đường cái mà đi. Vì tiết kiệm năng lượng nên nó chỉ từng bước đi bộ đến.

Ra đến đường cái, nó cũng không biết đây là đường gì cho nên chọn đại một chiếc xe tải sau đó bay lên mui xe đi nhờ.

Vì bên trên mui xe gió khá to cho nên nó liền chui vào thùng xe nghỉ ngơi. Trong lúc nó loay hoay bên trong thì cái liềm của nó chạm phải vật gì đó, sau đó ánh sáng bắn ra bốn phía làm nó giật cả mình. Thì ra nó chui vào một cái va li mà bên trong này chứa đầy kim cương và đá quý. Lúc nãy nó chạm vào một viên kim cương thì viên kim cương dung nhập vào trong cái liềm của nó rồi cơ thể nó phát sáng lên. Mà nó cũng cảm giác cơ thể của nó cũng đang bắt đầu cứng rắn hơn rồi.

“Chẳng lẽ có thể dùng kim cương có thể nâng cao độ cứng rắn của bản thân hay sao”. Nghĩ như vậy nó liền dùng cái liềm của mình đi chạm vào những viên kim cương còn lại nhưng mà không có tác dụng.

“Chẳng lẽ chỉ có thể hấp thụ mỗi loại một viên hay sao”. Nó lại chạm vào một viên ruby nhưng vẫn không có tác dụng. Nó liền ngồi xuống gảy gảy đầu không hiểu.

Sau đó nó thử đem một viên kim cương đặt lên những chữ cổ trên cái liềm thì nó mừng rỡ phát hiện viên kim cương liền nhập vào bên trong. Sau đó nó cũng liền không cần biết đây là đồ của ai đều tất cả đem dung hợp vào hai tay của mình.

Lúc này không chỉ hai cái liềm mà toàn bộ cơ thể của nó cũng phát ra ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt. Toàn bộ cơ thể đã được nâng cấp lên vô cùng cứng rắn. Nó cảm giác bây giờ một liềm liền có thể chém đứt cả một thanh kiếm Nhật.

Không những cơ thể cứng rắn hơn, song liềm sắc bén hơn mà sức mạnh cũng được nâng cao rất nhiều.

Nó đứng dậy, hai cái liềm chém ngang một cái xé toang cái va li ra. Nhảy ra ngoài một cái, nhưng mà không ngờ sức lực có chút lớn làm nó không kiểm soát được toàn bộ thân thể bay vèo lên nóc thùng xe một phát làm nó lúng sâu vào nóc thùng phát ra âm thanh vô cùng lớn.

Tưởng là sẽ bị tài xế phát hiện nhưng mà dòm đến thì thấy tên đó đang đeo tai nghe và bật nhạc vô cùng lớn.

Vốn là bị chết do tai nạn giao thông nên nó vô cùng tức giận định một liềm chém chết tên khố nạn này. Nhưng mà trên đường bây giờ có nhiều xe cùng lưu thông nên cũng không xung động.

Ở trong xe nhảy tới nhảy lui kiểm soát lại sức lực của bản thân mình. Sau khi thử vài lần chém bay cả vỏ thùng xe thì nó đã chắc chắn là mình có thể hấp thụ đá quý để cường hóa cơ thể. “Như vậy mà nói nếu hấp thụ số lượng cực lớn mình có thể chống lại súng đạn sao?”

Nó âm thầm quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm thật nhiều đá quý để nâng cấp bản thân đến khi không còn phải sợ bị loài người uy hiếp.

Sau khi kiểm soát được sức mạnh của bản thân thì nó mới mở những cái thùng và vali khác. Bên trong thùng xe có ba cái rương lớn chứa đầy tiền, số tiền không rõ bao nhiêu. Và hai cái vali, một cái đã bị nó hấp thụ hết số đá quý. Cái còn lại này nó rất hi vọng cũng là một rương đá quý khác.

Nhưng mà không may cho nó rồi, bên trong va li là một khẩu súng lục và hơn chục viên đạn.

Nhìn thấy thứ này nó liền biết là tên tài xế này cũng không phải là người bình thường. Nên sát tâm liền tăng thêm.

“Để tao xem thử mày là loại người gì. Hừ hừ”. Nó thầm nghĩ muốn âm thầm đi theo tên này.

Bây giờ cơ thể nó đã cứng rắn như thép cho nên cũng không cần sợ hãi.

Một lúc lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự trên đường Phạm Thế Hiển ở quận 8. Nó liền tranh thủ nhảy lên nón của tên tài xế rồi biến đổi màu sắc trùng hợp với màu trắng của cái nón.

Tên tài xế là một trung niên chừng bốn mươi tuổi, cao một mét bảy, dáng người mập mạp. Hắn tên là Tài là một tên buôn lậu vũ khí.

Bước xuống xe, tên Tài liền tiến đến mở cửa thùng xe thì phát hiện bên trong bị mất hết số kim cương và đá quý bên trong làm hắn tức giận thở hồng hộc mắng chửi.

Nhưng không biết là ai làm nên cũng bó tay. Mà hắn càng không hiểu là nếu là trộm thì tại sao không lấy đi tiền và khẩu súng.

Hắn không cam tâm, nhưng cũng chịu. Dù sao ai có thể nghĩ ra là do một con bọ ngựa trộm kim cương cơ chứ.

Hắn chuyển hết số tiền và súng vào nhà mình. Đem tất cả sắp vào một căn hầm dưới nhà. Bên trong đã có một số lớn vũ khí nào là kiếm Nhật, mã tấu, dao bầu tự chế,... Và rất nhiều vũ khí nóng như súng đạn, bom, mìn,... Đủ các loại.

Còn về tiền thì hắn xếp từng cọc lớn trên một cái bàn chất cao lên cả nửa mét. Số tiền này cũng khoảng mấy chục tỷ đồng là ít.



Mà lúc này nhân vật chính đang hai mắt tỏa sáng nhìn vào một cái bồn tắm ở một bên suýt tí nữa là không kiểm soát được mà nhào đến.

Vì bên trong cái bồn tắm đó không chứa nước mà toàn bộ đều là kim cương và đá quý. Số lượng khổng lồ.

Tên Tài có sở thích kì lạ là nhảy vào trong bồn tắm chứa đầy kim cương và đá quý để xả stress cho nên mới có một cảnh tượng trước mắt.

Mà vui mừng nhất chính là bọ ngựa nhà ta rồi. Sau khi tên Tài rời khỏi căn hầm thì nó mới cởi bỏ ngụy trang nhanh chóng nhảy vào bồn tắm.

Dĩ nhiên là sau đó toàn bộ kim cương và đá quý đều bốc hơi ngay lâm tức rồi.

Mà hấp thụ một lượng lớn như vậy đá quý làm cho bọ ngựa cũng có chút không chịu nổi. Cơ thể nó phóng ra nhiệt độ làm cho nó vô cùng đau đớn.

Nó dùng hết sức nhảy ra khỏi bồn tắm lao ra lỗ thông gió nhảy ra ngoài sân. Bởi vì nhiệt độ nó tỏa ra đã nung chảy cái bồn bấm rồi. Nếu còn ở trong mày nữa nếu có chuyện gì thì trở tay không kịp. Dù sao ở đây cũng toàn bom, mìn nếu mà cháy mấy thứ này phát nổ thì nó cũng không dám chắc mình có thể chịu nổi hay không.

Bên ngoài sân, nó nhảy xuống hồ bơi ngoài sân cho bớt nóng. Nhưng mà nhiệt độ là từ bên trong tỏa ra nên cũng không giảm đi đau đớn bao nhiêu.

Mà nước hồ cũng bốc hơi khi tiếp xúc với nó. Cả buổi tối hôm đó,nó lăn lộn bên trong hồ. Bởi vì từng luyện tập qua bơi lội lúc còn ở trên khu đồi kia nên giờ này nó cũng không lo bị chết đuối.

Đến nửa đêm, cơ thể nó mới chậm rãi nguội lại không phát ra nhiệt lượng nữa. Dĩ nhiên là cơ thể nó cũng cứng rắn lên cả chục lần so với trước. Sức mạnh của nó cũng tăng rất nhiều. Bây giờ ước tính nó có thể nâng được khoảng năm trăm cân.

Đối với một người bình thường thì đã là một con số khủng huống chi đây lại là sức lực của một con bọ ngựa dài có một tấc.

Hết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.