Sáng sớm, trong không khí vẫn còn lưu lại chút tư vị của đàn ông khiến tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái. Cô đưa tay sờ thử, cái gối bên cạnh không lạnh, ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm bóng người quen thuộc.
Một bên giường vẫn còn vết lõm xuống, cô càng mông lung.
Tối hôm qua, Dạ Tiêu qua đêm ở đây.
Nhưng khi nhìn mười đầu ngón tay của mình, quả không ngoài dự đoán, cô thấy có vết thương đã được băng bó.
Chạng vạng tối hôm qua, cô thấy sắc trời tối sầm âm u, cô có dự cảm rằng đêm sẽ xuất hiện giông tố.
Mặc dù cô vẫn mặc bộ đồ trắng giống trước y hệt, nhưng hình như anh đã quên, trên đời này không có gì là hoàn toàn giống nhau.
Cô lại phát bệnh…
Chứng mộng du này đã mắc mấy năm nay.
Thật may, luôn có Dạ Tiêu.
Chứng mộng du của cô là một loại thay đổi trạng thái ý thức. khi cô phát bệnh, mọi liên lạc với thế giới xung quanh đều bị cắt đứt, cô sẽ co tròn vào trong thế giới của chính mình. Nghe nói bệnh nhân lúc phát bệnh có thể rất kích động, thậm chí còn nói sảng. bác sĩ tâm lý nói những hành động ấy là cách đểbệnh nhân tái hiện lại những khổ sợ trong suy nghĩ đã bị kìm nén lâu nay. Mỗi lần sau khi mộng du kếtthúc, cô sẽ không nhớ mình đã làm gì cả. thời điểm lúc cô bị mộng du, nhất định ánh mắt sẽ đờ đẫn,không thể nghe được thứ gì từ bên ngoài, thậm chí có thể có những hành động và lời nói không thể có khi cô đang có ý thức.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy móng tay mình bị cắt sửa trong một buổi sáng, cô đã nổi lên nghi ngờ, sau đó trong lúc vô tình nghe thấy tiếng người giúp việc bàn tán cô mới biết hành động của mình lúc phát bệnh, cũng biết nếu như cô bệnh, Dạ Tiêu cũng sẽ thức trắng đêm chăm sóc.
Thật ra thì cô sợ, sợ mình sẽ làm ra chuyện điên rồ nào đó.
Nhưng mấy năm nay, không hề có chuyện như vậy xảy ra, bởi cô biết có người luôn yên lặng bảo vệ cô.
Tại sao cô lại phát bệnh? Thống khổ khi mất đi người yêu, còn bị nỗi áy náy hành hạ không buông.
Cô luôn nghĩ, nếu như khi đó, cô không hùng hổ lấy chuyện chia tay để ép Kiều Thạch kết hôn, liệu bây giờ kết cục sẽ không như thế này?
Là không còn đau đớn như thế này, không còn oán hận…còn cả hai đứa bé…
Đúng vậy, đó là cốt nhục của Kiều Thạch.
Cô không có cách nào đối tốt với chúng, mọi người đều nghĩ hai đứa bé có được sau đêm cô bị Dạ Tiêucưỡng đoạt.
Nhưng trước khi kết hôn, cô đã có thai.
Cô không muốn bỏ hai đứa trẻ.
Vì vậy, cô dọa chia tay, ép Kiều Thạch cưới cô, còn vô lý đòi tổ chức lễ cưới chỉ trong vòng một tuần lễ, hơn nữa phải long trọng nhất có thể.
Kiều Thạch lúc ấy không muốn kết hôn, có mấy người đàn ông khi ở độ tuổi đó mà nguyện ý bước vàonấm mồ hôn nhân chứ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, ôm hạnh phúc, nở nụ cười, gắng gượng kiềm chế cuộc sống của tuổi trẻ để đón nhận hôn nhân, còn cười hề hề nói với cô rằng anh tình nguyện hi sinh.
Cô muốn trong đêm tân hôn sẽ cho anh một bất ngờ lớn. rằng anh đã thăng cấp làm ba rồi…
Cô không thương hai đứa con của mình? Nếu không thương thì sao có thể giữ được bọn trẻ, cô đã phảicầu xin bác sĩ gia đình chăm cô từ nhỏ đến lớn nói cái thai xấp xỉ ba tháng thành chưa đủ hai tháng.
Cô chỉ sợ…Dạ Tiêu không chấp nhận được, ép cô bỏ chúng.
Thật may, hai đứa bé cũng chẳng chịu thua kém, đủ chín tháng mới ra, tất cả mọi người đều cho rằng, sinh đôi tám tháng là chuyện quá đỗi bình thường.
Nghe nói sinh đôi cùng trứng có DNA giống nhau hoàn toàn, cho nên chỉ cần cô không nói, ngay cả ýhọc cũng không có cách nào giám định được hai đứa có phải con ruột của Dạ Tiêu hay không.
Cho hai đứa trẻ một mái nhà bình yên, như vậy là cô đã yêu hai đứa bé rồi. thật sao?
Bởi vì nếu như yêu, cô sẽ không chỉ vì nhìn thấy hai bé mà lòng đã tràn đầy oán giận, nếu như không có chúng…nếu như cô không ép Kiều Thạch kết hôn…Kiều Thạch sẽ không trốn khỏi đám cưới…nếu như biết kết cục như vậy, cô đã thản nhiên buông tay, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh còn sống.
Thu hồi lại tinh thần, cô chải đầu một chút rồi mở cửa phòng ra chuẩn bị xuống nhà ăn sáng.
Căn phòng cách vách cũng vừa vặn mở cửa ra.
“Chào buổi sáng.” Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy khẽ gật đầu với cô.
Cô ngước mắt lên, thấy trên mặt anh có mấy vết cào, tim bỗng nhiên căng thẳng…tối qua cô cào trầymá anh…
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, hôm nay cô dậy sớm, hai đứa bé chắc vẫn còn đang ăn sáng, “Xuống ăn sáng cùng hai con chứ?” không phải câu yêu cầu, mà là câu hỏi, anh rất ít khi ép buộc cô.
Bình thường cô hay lắc đầu.
“Ừ.” Cô nhẹ giọng trả lời, lần này cô đi sau anh.
Có chút ngoài ý muốn, ánh chăm chú nhìn cô một hồi, giống như vô ý, anh nắm lấy bàn tay đã để xuôibên người cô, lành lạnh cất lời, “Xuống lầu thôi.”
Trong lòng bàn tay anh, có nhiệt độ nhàn nhạt.
Cô hơi rụt tay lại, nhưng cuối cùng lại không kháng cự, trầm mặc để anh dắt cô xuống lầu.
Trên bàn ăn dưới lầu, hai đứa đáng ồn ào náo động.
“Hiên Hiên, em rửa tay chưa? Cô giáo Hoàng nói nhất định phải có thói quen rửa tay trước khi ăn.”Người đang giảng giải ấy đương nhiên là Cách Cách.
“Rửa rồi.” học sinh ngoan ngoãn đưa hai tay ra cho cô giáo nhỏ kiểm tra.
“Ừ” cô giáo nhỏ hài lòng gật đầu.
Học sinh ngoan cao hứng bắt đầu dùng cơm, dùng dao nĩa cắt quả trứng lấy lòng trắng, còn lòng đỏ đẩy qua một bên, nhanh nhanh chóng chóng bắt đầu ăn.
Cô giáo nhỏ lại có lời, “Hiên Hiên, ba nói là không được kén ăn!”
“Nhưng em ghét ăn lòng đỏ trứng!” học sinh ngoan cau mày ủy khuất nói.
Cô giáo nhỏ hình như còn muốn nói gì đó.
Nhưng bị một giọng nam trầm ổn ngăn lại, “Được rồi, Hiên Hiên giống mẹ, không thích ăn lòng đỏ.”
“Ba!” hai đứa bé hưng phấn đồng thanh gọi, Cách Cách lòn cao hứng rêu rao, “Vậy là Cách Cách giốngba vì Cách Cách không kén ăn.”
Nhưng khi nhìn rõ người đi sau ba, thanh âm của hai bé nhỏ dần đi, ngập ngừng chào, “Mẹ” nhưng nếu nghe cẩn thận, trong giọng nói đó còn có một niềm vui khó có thể hình dung.
Cô nhàn nhạt gật đầu, Dạ Tiêu dắt cô tới trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế, rồi lưu loát sắp xếp chén đĩa.
Cô ngước mắt, vốn muốn nói những việc như vậy để người làm làm là được, nhưng thấy khóe môi anh khẽ cong cong, cô thu lại lời muốn nói.
Tới bây giờ, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của anh, giống như mỉm cười khe khẽ, để lộ ra vài phần hạnh phúc.
“Ăn gì?” anh nhẹ giọng hỏi.
Dạ Tiêu nói chuyện với cô, thanh âm luôn thấp hơn bình thường mấy phần.
“Như cũ.” Cô thuận miệng trả lời, nhưng sau khi nói xong mới ý thức được việc số lần cô và anh ăn sáng chung với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm sao anh biết như cũ của cô là gì đâu.
Nhưng một lần nữa cô lại đoán sai.
Bữa sáng hôm nay có mấy loại sandwich, cá ngừ, gà nướng, anh lấy miếng sandwich phô mai, sau đó rót ly sữa nóng đưa cho cô.
Cô cũng yên tĩnh ăn sáng.
Chỉ có hai đứa bé, một đứa không chịu để cho cái mông được ngồi yên, một đứa không ngừng nhìn ba mẹ hòa thuận rồi cười ngây ngốc.
Rồi chủ nhân cái mông không chịu ngồi yên phá vỡ sự yên lặng, “Ba, má ba làm sao thế? Tối qua ba đánh nhau với ai sao?” nói xong, một đôi mắt tròn to quay sang quan sát mặt mẹ.
Ba và mẹ đánh nhau? Sao có thể?…
Kiều Linh vốn trầm ổn, nhưng sau khi nghe lời nói của con gái, cả người cứng đờ, có chút lúng túng.
Cái này… vấn đề này… trả lời sao đây?
Ngược lại anh vẫn tiếp tục đọc báo, không để ý mà mở miệng, “Không, ba bị con mèo nhỏ cào trúng.”
Nhà có mèo sao? Cách Cách và Hiên Hiên nghi ngờ nhìn nhau, cho tới nay mẹ vẫn không cho phép hai đứa nuôi động vật nhỏ trong nhà.
Bị mèo con cào trầy?
Nhận ra bản thân mình dùng từ không được hợp lý cho lắm, xung quanh lại im ắng lạ thường, anh ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt lại sợ đến ngây người, môi cô đang nở một nụ cười quá đỗi hiếm hoi.
Cô cười.Sáng sớm, trong không khí vẫn còn lưu lại chút tư vị của đàn ông khiến tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái. Cô đưa tay sờ thử, cái gối bên cạnh không lạnh, ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm bóng người quen thuộc.
Một bên giường vẫn còn vết lõm xuống, cô càng mông lung.
Tối hôm qua, Dạ Tiêu qua đêm ở đây.
Nhưng khi nhìn mười đầu ngón tay của mình, quả không ngoài dự đoán, cô thấy có vết thương đã được băng bó.
Chạng vạng tối hôm qua, cô thấy sắc trời tối sầm âm u, cô có dự cảm rằng đêm sẽ xuất hiện giông tố.
Mặc dù cô vẫn mặc bộ đồ trắng giống trước y hệt, nhưng hình như anh đã quên, trên đời này không có gì là hoàn toàn giống nhau.
Cô lại phát bệnh…
Chứng mộng du này đã mắc mấy năm nay.
Thật may, luôn có Dạ Tiêu.
Chứng mộng du của cô là một loại thay đổi trạng thái ý thức. khi cô phát bệnh, mọi liên lạc với thế giới xung quanh đều bị cắt đứt, cô sẽ co tròn vào trong thế giới của chính mình. Nghe nói bệnh nhân lúc phát bệnh có thể rất kích động, thậm chí còn nói sảng. bác sĩ tâm lý nói những hành động ấy là cách đểbệnh nhân tái hiện lại những khổ sợ trong suy nghĩ đã bị kìm nén lâu nay. Mỗi lần sau khi mộng du kếtthúc, cô sẽ không nhớ mình đã làm gì cả. thời điểm lúc cô bị mộng du, nhất định ánh mắt sẽ đờ đẫn,không thể nghe được thứ gì từ bên ngoài, thậm chí có thể có những hành động và lời nói không thể có khi cô đang có ý thức.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy móng tay mình bị cắt sửa trong một buổi sáng, cô đã nổi lên nghi ngờ, sau đó trong lúc vô tình nghe thấy tiếng người giúp việc bàn tán cô mới biết hành động của mình lúc phát bệnh, cũng biết nếu như cô bệnh, Dạ Tiêu cũng sẽ thức trắng đêm chăm sóc.
Thật ra thì cô sợ, sợ mình sẽ làm ra chuyện điên rồ nào đó.
Nhưng mấy năm nay, không hề có chuyện như vậy xảy ra, bởi cô biết có người luôn yên lặng bảo vệ cô.
Tại sao cô lại phát bệnh? Thống khổ khi mất đi người yêu, còn bị nỗi áy náy hành hạ không buông.
Cô luôn nghĩ, nếu như khi đó, cô không hùng hổ lấy chuyện chia tay để ép Kiều Thạch kết hôn, liệu bây giờ kết cục sẽ không như thế này?
Là không còn đau đớn như thế này, không còn oán hận…còn cả hai đứa bé…
Đúng vậy, đó là cốt nhục của Kiều Thạch.
Cô không có cách nào đối tốt với chúng, mọi người đều nghĩ hai đứa bé có được sau đêm cô bị Dạ Tiêucưỡng đoạt.
Nhưng trước khi kết hôn, cô đã có thai.
Cô không muốn bỏ hai đứa trẻ.
Vì vậy, cô dọa chia tay, ép Kiều Thạch cưới cô, còn vô lý đòi tổ chức lễ cưới chỉ trong vòng một tuần lễ, hơn nữa phải long trọng nhất có thể.
Kiều Thạch lúc ấy không muốn kết hôn, có mấy người đàn ông khi ở độ tuổi đó mà nguyện ý bước vàonấm mồ hôn nhân chứ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, ôm hạnh phúc, nở nụ cười, gắng gượng kiềm chế cuộc sống của tuổi trẻ để đón nhận hôn nhân, còn cười hề hề nói với cô rằng anh tình nguyện hi sinh.
Cô muốn trong đêm tân hôn sẽ cho anh một bất ngờ lớn. rằng anh đã thăng cấp làm ba rồi…
Cô không thương hai đứa con của mình? Nếu không thương thì sao có thể giữ được bọn trẻ, cô đã phảicầu xin bác sĩ gia đình chăm cô từ nhỏ đến lớn nói cái thai xấp xỉ ba tháng thành chưa đủ hai tháng.
Cô chỉ sợ…Dạ Tiêu không chấp nhận được, ép cô bỏ chúng.
Thật may, hai đứa bé cũng chẳng chịu thua kém, đủ chín tháng mới ra, tất cả mọi người đều cho rằng, sinh đôi tám tháng là chuyện quá đỗi bình thường.
Nghe nói sinh đôi cùng trứng có DNA giống nhau hoàn toàn, cho nên chỉ cần cô không nói, ngay cả ýhọc cũng không có cách nào giám định được hai đứa có phải con ruột của Dạ Tiêu hay không.
Cho hai đứa trẻ một mái nhà bình yên, như vậy là cô đã yêu hai đứa bé rồi. thật sao?
Bởi vì nếu như yêu, cô sẽ không chỉ vì nhìn thấy hai bé mà lòng đã tràn đầy oán giận, nếu như không có chúng…nếu như cô không ép Kiều Thạch kết hôn…Kiều Thạch sẽ không trốn khỏi đám cưới…nếu như biết kết cục như vậy, cô đã thản nhiên buông tay, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh còn sống.
Thu hồi lại tinh thần, cô chải đầu một chút rồi mở cửa phòng ra chuẩn bị xuống nhà ăn sáng.
Căn phòng cách vách cũng vừa vặn mở cửa ra.
“Chào buổi sáng.” Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy khẽ gật đầu với cô.
Cô ngước mắt lên, thấy trên mặt anh có mấy vết cào, tim bỗng nhiên căng thẳng…tối qua cô cào trầymá anh…
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, hôm nay cô dậy sớm, hai đứa bé chắc vẫn còn đang ăn sáng, “Xuống ăn sáng cùng hai con chứ?” không phải câu yêu cầu, mà là câu hỏi, anh rất ít khi ép buộc cô.
Bình thường cô hay lắc đầu.
“Ừ.” Cô nhẹ giọng trả lời, lần này cô đi sau anh.
Có chút ngoài ý muốn, ánh chăm chú nhìn cô một hồi, giống như vô ý, anh nắm lấy bàn tay đã để xuôibên người cô, lành lạnh cất lời, “Xuống lầu thôi.”
Trong lòng bàn tay anh, có nhiệt độ nhàn nhạt.
Cô hơi rụt tay lại, nhưng cuối cùng lại không kháng cự, trầm mặc để anh dắt cô xuống lầu.
Trên bàn ăn dưới lầu, hai đứa đáng ồn ào náo động.
“Hiên Hiên, em rửa tay chưa? Cô giáo Hoàng nói nhất định phải có thói quen rửa tay trước khi ăn.”Người đang giảng giải ấy đương nhiên là Cách Cách.
“Rửa rồi.” học sinh ngoan ngoãn đưa hai tay ra cho cô giáo nhỏ kiểm tra.
“Ừ” cô giáo nhỏ hài lòng gật đầu.
Học sinh ngoan cao hứng bắt đầu dùng cơm, dùng dao nĩa cắt quả trứng lấy lòng trắng, còn lòng đỏ đẩy qua một bên, nhanh nhanh chóng chóng bắt đầu ăn.
Cô giáo nhỏ lại có lời, “Hiên Hiên, ba nói là không được kén ăn!”
“Nhưng em ghét ăn lòng đỏ trứng!” học sinh ngoan cau mày ủy khuất nói.
Cô giáo nhỏ hình như còn muốn nói gì đó.
Nhưng bị một giọng nam trầm ổn ngăn lại, “Được rồi, Hiên Hiên giống mẹ, không thích ăn lòng đỏ.”
“Ba!” hai đứa bé hưng phấn đồng thanh gọi, Cách Cách lòn cao hứng rêu rao, “Vậy là Cách Cách giốngba vì Cách Cách không kén ăn.”
Nhưng khi nhìn rõ người đi sau ba, thanh âm của hai bé nhỏ dần đi, ngập ngừng chào, “Mẹ” nhưng nếu nghe cẩn thận, trong giọng nói đó còn có một niềm vui khó có thể hình dung.
Cô nhàn nhạt gật đầu, Dạ Tiêu dắt cô tới trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế, rồi lưu loát sắp xếp chén đĩa.
Cô ngước mắt, vốn muốn nói những việc như vậy để người làm làm là được, nhưng thấy khóe môi anh khẽ cong cong, cô thu lại lời muốn nói.
Tới bây giờ, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của anh, giống như mỉm cười khe khẽ, để lộ ra vài phần hạnh phúc.
“Ăn gì?” anh nhẹ giọng hỏi.
Dạ Tiêu nói chuyện với cô, thanh âm luôn thấp hơn bình thường mấy phần.
“Như cũ.” Cô thuận miệng trả lời, nhưng sau khi nói xong mới ý thức được việc số lần cô và anh ăn sáng chung với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm sao anh biết như cũ của cô là gì đâu.
Nhưng một lần nữa cô lại đoán sai.
Bữa sáng hôm nay có mấy loại sandwich, cá ngừ, gà nướng, anh lấy miếng sandwich phô mai, sau đó rót ly sữa nóng đưa cho cô.
Cô cũng yên tĩnh ăn sáng.
Chỉ có hai đứa bé, một đứa không chịu để cho cái mông được ngồi yên, một đứa không ngừng nhìn ba mẹ hòa thuận rồi cười ngây ngốc.
Rồi chủ nhân cái mông không chịu ngồi yên phá vỡ sự yên lặng, “Ba, má ba làm sao thế? Tối qua ba đánh nhau với ai sao?” nói xong, một đôi mắt tròn to quay sang quan sát mặt mẹ.
Ba và mẹ đánh nhau? Sao có thể?…
Kiều Linh vốn trầm ổn, nhưng sau khi nghe lời nói của con gái, cả người cứng đờ, có chút lúng túng.
Cái này… vấn đề này… trả lời sao đây?
Ngược lại anh vẫn tiếp tục đọc báo, không để ý mà mở miệng, “Không, ba bị con mèo nhỏ cào trúng.”
Nhà có mèo sao? Cách Cách và Hiên Hiên nghi ngờ nhìn nhau, cho tới nay mẹ vẫn không cho phép hai đứa nuôi động vật nhỏ trong nhà.
Bị mèo con cào trầy?
Nhận ra bản thân mình dùng từ không được hợp lý cho lắm, xung quanh lại im ắng lạ thường, anh ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt lại sợ đến ngây người, môi cô đang nở một nụ cười quá đỗi hiếm hoi.
Cô cười.