Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vừa lên tầng đã thấy Phương Thanh dẫn đội khẩn cấp hành động. Biết được nguyên do, cô chủ động lên tiếng: “Để chúng tôi đi với các anh.” Bạc Cận Ngôn cũng gật đầu đồng ý.
Lên xe cảnh sát, vẻ mặt Giản Dao cứ căng thẳng suốt. Bạc Cận Ngôn quan sát sắc mặt cô, hỏi dò: “Em đang lo lắng cho người cha kia à?”
“Vâng.” Giản Dao buồn bã đáp: “Ông ấy đã mất con trai rồi. Em hy vọng ông ấy không nhất thời kích động gây ra chuyện gì đáng tiếc.”
“Nhớ đến bố em sao?”
Giản Dao tựa đầu lên vai anh, không nói lời nào. Bạc Cận Ngôn nhẹ vuốt tóc cô an ủi: “Nhưng mà em có anh ở đây rồi.”
Giản Dao mỉm cười: “Anh đâu phải bố em.”
“Ý anh là...” Ánh mắt anh trong veo, ngời sáng. “Sau này, anh sẽ là người cha tốt.”
Giản Dao khẽ chớp mắt, lẳng lặng nhìn anh.
Quả nhiên, Diêu gia đang rối như mớ bòng bong. Chưa bàn đến việc khách sạn tạm ngừng kinh doanh do vụ án này mang lại, mà khi nhóm Phương Thanh xông vào, nhân viên trong khách sạn đều đang hết sức luống cuống. Khu viện phía sau lại xảy ra chuyện rồi.
Hóa ra sau khi xem sổ ghi chép của anh chàng cảnh sát hình sự kia, Phó Đại Phàm như nổi điên lên. Ông đau đớn tột độ vì con trai mình xui xẻo gặp kẻ tâm thần kia nên chết thảm. Cứ thế suy nghĩ miên man, cuối cùng ông chú ý đến phần ghi chép thông tin về Diêu gia.
Nếu không phải vì đám người bọn họ ngược đãi Đồng Mẫn thì bà ta đâu phải kìm nén đên mức điên cuồng rồi đi giết người kia chứ? Nếu Diêu Viễn Qua không có nhiều vợ như vậy thì mấy ả đàn bà không được yêu thương kia sẽ trút giận lên đầu người giúp việc hay sao? Con trai ông sẽ bị liên lụy hay sao?
Đúng là tai bay vạ gió! Bắt được Đồng Mẫn thì có ích gì? Phó Đại Phàm là người có hiểu biết. Ông biết rõ rất nhiều bệnh nhân tâm thần bị bắt về đều không bị phán quyết, chỉ nhốt vào bệnh viện tâm thần thôi. Mối thù của con trai ông biết đòi ai đây?
Nếu không phải mấy kẻ giàu có này kiêu căng phách lối, khinh thường người khác... Nếu không phải bọn họ...
Phó Đại Phàm im lặng rời khỏi Sở Cảnh sát, bám đuôi chiếc xe chở người của Diêu gia. Đi đầu đoàn xe là chiếc Audi A6 đen bóng đến lóa mắt của Minh Lan. Ông khóc rấm rứt trên xe taxi đến mức anh tài xế không dám lên tiếng khuyên nhủ. Tới trước cửa khách sạn Diêu gia, thấy mấy người kia đều vào trong, ông cầm con dao gọt trái cây mua mấy hôm trước bám đuôi theo họ.
Vì xảy ra án mạng mà giờ đây Diêu gia vô cùng nhốn nháo. Không ai để ý tới một người lạ mặt đi vào. Sau đó, ông gặp được đứa con trai độc nhất của Diêu Viễn Qua. Cậu bé năm tuổi mũm mĩm đang khóc ở góc sân, bên cạnh không có ai trông giữ. Hốc mắt Phó Đại Phàm nóng lên.
Sân vườn Diêu gia hoa cỏ xanh tươi, hành lang gấp khúc quanh co uốn lượn. Tiếng khóc la, tiếng bước chân, tiếng cầu khẩn, tiếng gào rống hỗn loạn cả lên. Nhóm cảnh sát xông vào vườn, gạt mấy người phụ nữ Diêu gia qua một bên, chỉ cho Diêu Viễn Qua và Minh Nguyệt - mẹ ruột của đứa bé - được ở lại. Phó Đại Phàm cầm dao uy hiếp cậu bé bị ép tới góc vườn hoa. Mặt ông đỏ gay, tay nắm con dao cũng run run, không biết vì kích động hay sợ hãi. Ánh mắt ông vừa điên cuồng vừa trống rỗng.
“Thả con trai tôi ra!” Diêu Viễn Qua giận dữ gầm lên: “Tên điên! Con trai ông bị giết liên quan gì đến chúng tôi? Ông dám động vào con trai tôi xem!”
Minh Nguyệt ôm chặt lấy Diêu Viễn Qua, gào khóc: “Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa! Ông à, có gì thì từ từ nói, ông thả con tôi ra, được không? Nó đủ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi!”
Cậu bé khiếp sợ tột độ, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Giọng Phó Đại Phàm run run: “Không liên quan đến bọn mày à? Nêu không phải bọn mày... Nếu không phải bọn mày thì sao con trai tao lại bị vạ lây? Con nhà giàu thì hay lắm sao, động chút chuyện là bọn mày đã lo cuông cuồng cả lên! Còn con trai tao thì sao? Nó chết rồi! Bọn mày đền con lại cho tao đi!”
Diêu Viễn Qua cực kỳ phẫn nộ, liên tục chửi rủa: “Đồ điên!” Minh Nguyệt khóc lóc ngã quỵ xuống đất. Hai người bị cảnh sát tiến lên ngăn lại.
Phương Thanh ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh, sau đó từ từ tách khỏi nhóm người, đi vòng ra vách tường phía sau.
Giản Dao bước đến khuyên nhủ: “Chú Phó, chú Phó, chú nghe cháu nói, đừng kích động. Chú làm vậy là phạm tội. Chúng cháu nhất định sẽ bắt được hung thủ đã giết chết Phó Vĩ. Nhưng nếu cậu ấy ở trên trời có linh thiêng, chắc chắn không muốn bố vì báo thù cho mình mà phải chịu cảnh tù tội nửa đời còn lại đâu! Còn cô nữa, nếu chú vào tù rồi thì ai chăm sóc cho cô đây? Lẽ nào Phó Vĩ hy vọng bố mẹ mình tuổi già phải cô độc mỗi người một nơi, không người nương tựa sao? Nào, chú bỏ dao xuống trước đi! Chúng cháu biết chú chỉ kích động nhất thời, không sao đâu, chú bỏ dao xuống đi.”
Lòi này như đâm thẳng vào tim Phó Đại Phàm, khiến ông có chút sững sờ. Nào ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt u ám đến đáng sợ của Diêu Viễn Qua, ông bỗng cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên não. Ông gào lên thất thanh: “Tôi mặc kệ! Đi tù thì đi tù. Con tôi chết rồi, mẹ Phó Vĩ cũng không sống nổi nữa. Để bà ấy chết cùng đi. Cả nhà chết chung với nhau, có thằng bé này chôn cùng nữa.”
Giản Dao sốt ruột nhưng không biết làm thế nào. Bạc Cận Ngôn lạnh lùng lên tiếng: “Ông cho rằng như vậy là anh hùng sao? Như vậy là trả thù cho con trai à? Hung thủ giết con trai ông bây giờ đang lẩn trốn. Ông là một người đàn ông lại tìm một đứa bé năm tuổi để trả thù, hành động này có khác gì hung thủ? Ông vì muốn xoa dịu nỗi đau của mình mà biến đứa bé này trở thành Phó Vĩ thứ hai sao?”
Phó Đại Phàm chấn động, cánh tay mất sức gục xuống. Lúc này, Phương Thanh đã đứng trên vách tường phía sau ông ta.
Anh canh đúng thời cơ, lặng lẽ nhảy xuống đẩy Phó Đại Phàm ngã sóng soài trên mặt đất. Nhanh nhẹn khóa chặt tay ông ta ra sau, anh đoạt lấy con dao rồi còng tay ông ta lại. Hành động vô cùng dứt khoát, gọn ghẽ.
Phó Đại Phàm cao to nhưng không có cơ hội phản kháng nào đã nhanh chóng bị chế ngự. Giản Dao vội vàng ôm lấy đứa bé. Minh Nguyệt gào khóc nhào đến đón con mình. Phương Thanh kéo Phó Đại Phàm ấn vào tường, nhất thời không biết nên nói gì với ông, chỉ gằn giọng: “Theo tôi về Sở Cảnh sát.”
Nước mắt Phó Đại Phàm rơi như mưa. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đứng một bên.
Đúng lúc này, Diêu Viễn Qua đột ngột xông đến, nắm lấy cổ áo Phó Đại Phàm, đấm manh một cú vào mặt ông: “Mẹ kiếp, mày dám hại con tao! Mẹ kiếp, mày không muốn sống nữa phải không? Mày có tin còn chưa ra khỏi thành phố này thì tao đã giết chết thằng hèn như mày không? Dám đụng đến con tao. Cho mày chết. Dám đụng đến con tao!”
“Dừng tay!” Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh cùng quát lên nhưng không ngăn được cú đấm đầu tiên. Phó Đại Phàm bị đánh sặc máu mũi. Khi Diêu Viễn Qua vung cú đấm thứ hai, Phương Thanh bắt ngay lấy tay ông ta, gầm lên: “Diêu Viễn Qua, ông dám đánh người trước mặt cảnh sát à?”
Diêu Viễn Qua trừng mắt nhìn Phương Thanh đầy hống hách: “Cảnh sát? Ha ha ha, cảnh sát là cái thá gì?”
Minh Lan vội xông tới kéo tay ông ta. Trong cái nhìn chằm chằm của đội cảnh sát hình sự, Diêu Viễn Qua mới ý thức được mình vừa luống cuống, bèn im lặng quay đi.
Thảm kịch thứ ba suýt xảy ra rốt cuộc đã bị ngăn chặn, Nhóm cảnh sát giải Phó Đại Phàm về Sở. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh liếc nhìn nhau, dường như thấy được điều gì đó lóe lên trong ánh mắt cả hai.
* * *
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quay lại Sở Cảnh sát. Vì khách sạn bị đóng cửa nên phân Cục sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở nhà khách gần đó.
Phòng nghỉ ở nhà khách thiết kế đơn giản và lịch sự. Bạc Cận Ngôn chống hai tay trên giường suy nghĩ. Giản Dao sắp xếp hành lý của cả hai rồi khẽ thở dài. Chuyến du lịch đang yên lành sao lại trở thành như vậy? Đẫm máu và thương cảm.
“Bắt được Đồng Mẫn thì vụ án chắc sẽ kết thúc nhỉ?” Giản Dao thở dài. “Chúng ta có thể trở về Bắc Kinh rồi.”
Bạc Cận Ngôn im lặng nhìn cô.
Giản Dao cúi đầu đứng trước cửa sổ: “Nhưng em luôn có cảm giác vụ án này có vài điểm khiến người ta khó chịu.”
Bạc Cận Ngôn bật cười, đứng dậy ôm eo cô từ phía sau. Anh đặt cằm lên hõm vai êm ái của cô, cọ cọ theo thói quen: “Không hổ là... bà Bạc.”
Giản Dao giật mình: “Ý anh là sao?”
Bạc Cận Ngôn và cô lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Lời nói của Đồng Mẫn đêm đó khiến anh cảm giác vụ án này còn có ẩn tình, không đơn giản chỉ là kẻ tâm thần giết người. Huống chi vụ án tối qua có ba điểm khả nghi rất rõ ràng.”
Giản Dao nghĩ ngợi một hồi: “Em chỉ nghĩ ra được một điểm.”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười.
Giản Dao cọ má vào gương mặt anh: “Dạy mãi không sửa, không được cười!”
Lúc này, có người gõ cửa. Giản Dao cất giọng: “Ai đấy?”
“Còn có thể là ai nữa? Nhất định là Phương Thanh đến tìm chúng ta bàn bạc về vụ án rổi.”
Giản Dao mở cửa nhìn người đứng bên ngoài, lại lườm Bạc Cận Ngôn đang đứng phía sau. Quả đúng thế thật, anh sắp trỏ thành thầy bói Bạc rồi.
Phương Thanh vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề: “Có hai tình huống mới. Một là trên chuôi dao hôm qua giết chết Triệu Hà không lấy được bất cứ dấu vân tay nào. Hai là thẻ căn cước của Đồng Mẫn là giả.”