Đó là một người giúp việc khoảng gần năm mươi tuổi, mặc quần áo đơn sơ, vóc dáng cao gầy. Bà ta cầm chổi đi qua, không chú ý đến Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng phía sau cửa bán nguyệt.
Tư duy của những người điều tra án thường rất nhạy bén và tinh tế. Họ lập tức chú ý tới một vết thương còn rất mới trên khuôn mặt bà ta. Cổ tay nạn nhân Phó Vĩ có vết bầm và vết tích xung đột. Tuy không tìm được vết máu và ADN của hung thủ ở hiện trường, nhưng có khả năng trên người hung thủ sẽ lưu lại vết thương.
Bà ta chậm chạp quét lá rơi trong sân rồi dọn dẹp hành lang. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Đúng lúc này, một cánh cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ xinh đẹp cao ráo nhưng mặt mày đanh đá xuất hiện. Cô ta mặc áo lụa và quẩn culottes lửng sành điệu. Giản Dao nhận ra đó chính là Trương Cúc Phương, cô em họ từng làm diễn viên trong đoàn kịch nói của Diêu Viễn Qua.
“Quét tước gì giờ này?” Trương Cúc Phương vươn tay ấn đầu người giúp việc. “Tôi đang ngon giấc. Bà cố tình gây ầm ĩ, không định cho tôi ngủ phải không?”
Người giúp việc gục đầu xuống. Nhưng cô ta vẫn chưa hả giận, lập tức giật lấy cây chổi phang thẳng vào mặt bà ta.
Giản Dao trợn tròn mắt. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra vết thương trên mặt người đàn bà kia. Trương Cúc Phương này hống hách thật! Có điều họ không thể xuất hiện bây giờ, chỉ có thể im lặng theo dõi mà thôi. Trương Cúc Phương mắng nhiếc một lúc mới quay về phòng, đóng sầm cửa lại. Từ xa, họ thoáng thấy phòng cô ta được trang trí khá thời thượng và tính xảo: bộ sô pha kiểu cách, giường gỗ cỡ lớn sơn phết nhẵn bóng, giá sắt kiểu Âu gần cửa treo vài bộ quần áo đàn ông và vài đôi dép da xếp ngay ngắn bên dưới.
Lúc này, một người giúp việc khác khoảng hơn bốn mươi tuổi ôm bó rau cải to băng qua sân. Bà ta liếc nhìn người giúp việc bị đánh khi nãy, nhưng cả hai đều không nói gì, như thể đây là chuyện xảy ra hằng ngày. Tuy tuổi tác và tướng mạo hai người có sự khác biệt, nhưng vẻ hiền lành và u uất của họ thì giống hệt nhau.
Cửa sổ căn phòng bên cạnh phòng Trương Cúc Phương đột ngột bị đẩy ra. Một người phụ nữ thon gầy với gương mặt thanh tú ló đầu ra. Cô ta là Trần Mai - trưởng ca nhà hàng, cũng sinh sống ở Diêu gia. Cô ta càu nhàu: “Ba ngày hai bữa lại nghe thấy tiếng chửi bới. Có chịu thôi đi không? Có bản lĩnh thì làm việc gì có ích cho cái nhà này đi, cố gắng nhiều một chút cũng được. Chỉ biết ăn hại mà miệng lúc nào cũng oang oang! Chị Đồng, mang cơm cho tôi. Sao còn không qua đây? Nói chị đấy, chị có nghe không? Sao người ta sai thì được còn tôi thì không, hả?”
Người giúp việc bị Trương Cúc Phương đánh khi nãy khẽ “vâng” một tiếng rồi quay người chạy đến phòng bếp. Ngược lại Trương Cúc Phương không dám đối nghịch trực diện với Trần Mai, một tiếng “xoảng” thật lớn của thứ gì đó trong phòng bị cô ta đập vỡ đột ngột vang lên.
Bạc Cận Ngôn nhíu mày, làu bàu khinh thường: “Ngu ngốc, hợm hĩnh, bẩn thỉu.”
Giản Dao không nói lời nào, ngước mắt trông ra xa. Trời bắt đầu nhá nhem, bóng tối lan dần trên những nhành liễu đang lặng lẽ buông rủ. Căn viện cổ xưa này dường như tỏa ra hương vị cũ kỹ, mốc meo đối lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, vẫn có người sống đấy thôi, không phải sao?
Màn đêm dần buông xuống, căn viện trở nên tĩnh lặng như tờ. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rón rén đi trên hành lang. Căn phòng to ở đầu trên nghe nói là phòng ngủ của Minh Lan, bà chủ đích thực của Diêu gia. Giờ phút này, đèn điện tối om, Minh Lan chủ yếu quản lý quán bar, chắc hẳn giờ này không có ở nhà. Nhìn qua cửa sổ, họ thấy nội thất đều làm bằng gỗ lim kiểu cổ, trong phòng còn có hai buồng nhỏ, là kiểu phòng kép vô cùng rộng rãi. Phía sau là bãi cỏ lớn, đựng thêm hai căn phòng nhỏ trông như nhà kho.
Còn lại chắc là phòng của Minh Nguyệt và Triệu Hà. Bên trong căn phòng thô sơ sáng đèn, ở góc có đặt vài chiếc giường tầng, chính là phòng của người giúp việc.
Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao đi thám thính xung quanh, chuẩn bị tinh thần sẵn dàng khi bị người ta bắt gặp. Có điều, bầu không khí bao trùng căn viện này dường như vắng lặng đến mức đáng sợ. Họ đã đi gần mười phút mà không bị ai phát hiện. Mãi tới lúc đến hồ cá ở sân sau, họ mới thấy người giúp việc bị đánh khi nãy đang đứng sau thân cây nói chuyện với một người phụ nữ thân hình đầy đặn. Người phụ nữ đó là Triệu Hà, trưởng ca còn lại của nhà hàng, cũng sống ở Diêu gia.
Dáng vẻ Triệu Hà trông ôn hòa hơn Trần Mai nhiều. Cô ta có gương mặt tròn trịa, ánh mắt nhuốm đầy vẻ bất lực: “Cô ta lại đánh chị hả? Hay là Trần Mai? Là bà cả sao?”
Người giúp việc cúi đầu lí nhí nói: “Bà Tư, tôi không sao.”
Triệu Hà thờ dài: “Nếu thật sự không làm nổi nữa thì nghỉ đi.”
Người gíup việc im lặng không đáp.
Triệu Hà nói tiếp: “Tối nay, chị làm xong việc thì đến phòng tôi. Chỗ tôi có thuốc trị thương.”
Người gíup việc trầm mặc một hồi mới dám mở lời: “Vậy sao được... Lỡ ông chủ nhìn thấy.”
“Ông chủ tối nay không đến phòng tôi. Yên tâm đi, ông ta sẽ không đánh chị nữa đâu.”
Người giúp việc cúi đầu rời đi theo lối khác. Triệu Hà vừa quay đầu liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. Cô ta giật lùi một bước, vừa cảnh giác vừa kinh ngạc: “Hai người là ai?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười đáp: “Chúng tôi ở dãy nhà phía trước.”
Giản Dao vội xen lời: “Xin lỗi, chúng tôi bị lạc đường. Chị cũng là khách trọ ở đây phải không?”
Vẻ mặt Triệu Hà thoáng dịu đi. Cô ta chỉ tay về lối đi phía trước: “Anh chị đi nhầm rồi. Nơi này không thuộc phạm vi khách sạn, là khu vực nhà riêng của chúng tôi. Mau rời khỏi đây đi. Ở cửa có chó, lúc ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng nói cảm ơn. Triệu Hà vẫn không yên tâm, dứt khoát đưa họ ra tận cửa. Quả nhiên con chó đen dữ tợn vừa định sủa inh ỏi đã được Triệu Hà trấn an. Cô ta mỉm cười, đứng nhìn họ rời đi.
Lúc đó, Phương Thanh đang cầm ống nhòm theo dõi từ hành lang trước phòng Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trên tầng hai khách sạn. Một nhân viên điều tra chạy đến bên cạnh: “”Sếp, cứ để mặc họ lần mò trong đó, chúng ta không giúp đỡ gì sao?”
“Không sao! Lẽ nào chỉ có mấy người đàn bà mà họ không xử lý được? Xem đi, không phải đang về rồi sao?”
“Tất cả đối tượng điều tra lúc trước giáo sư Bạc khoanh vùng đã đối chiếu vân tay xong rồi.”
Phương Thanh quay đầu nhìn cậu ta.
“Không có ai phù hợp cả.”
* * *
Trời đã tối hẳn, Phương Thanh đưa Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi ăn lẩu ở một quán ven đường. Rót đầy một cốc bia, Phương Thanh mời Bạc Cận Ngôn: “Làm một cốc không?”
Bạc Cận Ngôn thận trọng lắc đầu: “Tôi chỉ uống rượu vang thôi.”
Phương Thanh cười xòa, nói ra tên một loại rượu vang duy nhất ở quán. Kết quả, Bạc Cận Ngôn lịch sự từ chối: “Cảm ơn, tôi quyết định uống nước.”
Phương Thanh ngẩn người.
Giản Dao mỉm cười cầm cốc lên: “Đội trưởng Phương, tôi uống với anh. Khui hai chai đi.”
Phương Thanh ngạc nhiên nhướng mày, khóe môi Bạc Cận Ngôn nhếch lên một nụ cười tự hào.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều có chút trầm lắng. Phương Thanh kể: “Nghe nói mấy năm trước, Diêu Viễn Qua muốn cưới một cô sinh viên đại học, còn bày cả tiệc rượu mời bà con họ hàng. Cuối cùng, cô gái đó đã bỏ trốn.”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn đanh lại. “Tại sao mấy người phụ nữ đó lại chấp nhận kiểu quan hệ gia đình dị hợm bê bối như thế?”
Phương Thanh cười khẩy, không phát biểu ý kiến. Giản Dao biết trước đây Bạc Cận Ngôn sống ở nước ngoài nên không thể hiểu nổi chuyện này. Thật ra khi cô xem tư liệu về người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị ở chung nhà với cả đám phụ nữ thế này đã cảm thấy hơi quái lạ rồi. Không ngờ sự thật đúng là như vậy.
Giản Dao tiếp lời: “Nếu là nhà khác, dù vợ bé hay tình nhân đều không dám ngang nhiên như thế, vợ cả cũng sẽ không nhịn. Nhưng “cái nhà” này vạch áo cho người xem lưng, công khai chung sống hòa bình, có lẽ vì dục vọng mà thôi. Người đàn ông có tiền, có quyền, có địa vị như Diêu Viễn Qua có thể cho họ những thứ mà người đàn ông khác phấn đấu cả đời cũng không đạt được. Giữa được và mất, họ đã lựa chọn thứ mà bản thân muốn. Nhưng cuộc sống thế này...”
Phương Thanh lắc đầu. “Dân thường như chúng ta không hiểu được đâu.”
Bạc Cận Ngôn nhấp một ngụm nướe trong chiếc cốc nhựa với điệu bộ sang trọng như đang thưởng thức rượu vang, sau đó anh gõ ngón tay xuống mặt bàn. “Diêu Viễn Qua là một gã đàn ông cuồng vọng tự đại, cường thế, khôn khéo và quyết đoán. Gã có dục vọng khống chế và chiếm hữu cực lớn, luôn xem những người phụ nữ kia như vật sở hữu của mình, khống chế họ rất nghiêm ngặt và cũng rất thành công.”
“Biến thái!” Phương Thanh mắng. “Lúc trước, chúng tôi từng nghe qua tin đồn về gia đình họ. Nhưng Diêu Viễn Qua chỉ đăng ký kết hôn với bà vợ cả, mấy người phụ nữ kia đều tự nguyện sống ở đó, cho nên cảnh sát không thể nào xử lý họ.”
Bạc Cận Ngôn đăm chiêu. “Mấy người phụ nữ kia thật sự sống yên bình và vui vẻ sao?”
Trả lời anh là Giản Dao. Cô lắc đầu: “Không, không đâu. Trên thế giới này, không có bất cứ người phụ nữ nào bằng lòng chia sẻ người đàn ông của mình với người khác cả. Cho dù bề ngoài họ vẫn chung sống hòa bình, nhưng nội tâm chắc chắn vô cùng đau khổ, đè nén và oán giận.”
Bạc Cận Ngôn gật gù, ánh mắt thấp thoáng nét cười. Giản Dao chợt sửng sốt, nhìn sang Phương Thanh cũng đang trầm ngâm.
Đúng vậy! Đau khổ, đè nén, oán hận, tình yêu và dục vọng quái dị, chịu đựng từ năm này sang năm khác, không tài nào trốn thoát được. Hôm nay, họ nhìn thấy Trương Cúc Phương, Trần Mai, Triệu Hà đã như vậy, còn hai chị em Minh Lan và Minh Nguyệt ở bên cạnh Diêu Viễn Qua thời gian dài hơn nữa sẽ thế nào?
Phút chốc, trong đầu Giản Dao hiện lên những suy luận của Bạc Cận Ngôn trong lúc phác họa chân dung hung thủ:
Người địa phương, nắm rõ hoàn cảnh xung quanh, từng tiếp xúc với Phó Vĩ. Trong căn viện Diêu gia không có camera giám sát. Đêm vụ án xảy ra, muốn ra vào mà không để ai hay biết cũng rất đơn giản. Nếu họ muốn có bằng chứng ngoại phạm thì chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Tinh thần bị đè nén cực độ, có dấu hiện tâm thần phân liệt, nhưng trong công việc và cuộc sống thường ngày không để ai biết. Một sự việc nào đó gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc đời hung thủ tạo nên áp lực lâu dài. Có khả năng là phụ nữ, chỉ cần sức khỏe cực tốt là được.
Không thể làm những công việc phức tạp cần trình độ cao. Trong năm bà vợ của Diêu Viễn Qua, có một người suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, một người quản lý sổ sách, hai người làm trưởng ca nhà hàng, trình độ của tất cả bọn họ đều không cao. Thậm chí bà vợ cả Minh Lan tuy là bà chủ quán bar nhưng cũng chỉ trông coi thay chồng mình, bên dưới có cả đống tay sai, chuyện cần bà ta đích thân ra tay thì được bao nhiêu?
Qua xem xét có thể thấy tất cả bọn họ đều phù hợp với phác họa hung thủ. Hơn nữa, mức độ phù hợp còn cao hơn những người bị điều tra trước đó. Hung thủ giết chết Phó Vĩ có khi nào đang ẩn núp trong số họ? Giữa hung thủ và Phó Vĩ rốt cuộc đã che giấu khúc mắc gì không muốn cho ai biết?
Tuy nhiên, họ vẫn chưa tìm được mối liên hệ trực tiếp giữa mấy người phụ nữ ở Diêu gia và vụ hung án.
Phương Thanh lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, “Bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào, gọi họ về cục phối hợp điều tra thì quá manh động. Tôi sẽ nghĩ cách lấy dấu vân tay của họ tiến hành đối chiếu trước.”