Sông Ngầm

Chương 16: Chương 16: Ước Định Im Lặng






"Bịch!" Phương Mộc từ trên giường lập tức vục dậy, há miệng ra hít thở như cá thiếu nước.

Tiếng súng nặng nề vang lên trong giấc mơ tựa hồ còn quanh quẩn ở bên tai, ánh lửa trước mắt cũng vẫn còn đang nhảy múa.

Chừng nửa phút đồng hồ sau, Phương Mộc mới xác thực mình đã hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ, cố sức xoay người bước xuống giường, định xuống nhà bếp tìm một ly nước để uống. Vừa mới đi đến nhà chính, Phương Mộc đột nhiên phát hiện trong sân có ánh lửa loang loáng chớp động, cùng với tiếng người nói ồn ào.

Cậu đẩy cửa nhà chính ra, liền bị ánh sáng trước mắt làm cho đầu hoa mắt choáng. Chừng vài giây sau, cậu mới nhìn rõ là Lục Thiên Trường đang dẫn theo mấy người trong thôn tìm kiếm cái gì đó ở trong sân. Trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc và một cây gậy, bộ dạng giống như sắp đối đầu kẻ địch vậy. Thôi quả phụ cùng Lục Hải Yến đang đứng trên nền tuyết lạnh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng và đi dép lê mà thôi. Thế nhưng hai người họ dường như đều không cảm thấy lạnh, chỉ xót xa nhìn Lục Thiên Trường, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Phương Mộc vừa định đi qua đó, lập tức bị hai người dân trong thôn chặn ở trước trước mặt. Phương Mộc nhìn vẻ mặt hầm hầm không chút thân thiện của họ hướng Lục Thiên Trường hỏi: "Lục trưởng thôn à, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Thiên Trường không trả lời cậu, tiếp tục tập trung tinh thần tìm kiếm trên mặt đất. Thoáng chốc, ông ta ngẩng đầu lên, gọi mấy thôn dân ở trong sân rời đi.

"Đi thôi." Lục Thiên Trường chỉ chỉ núi Long Vĩ cách đó không xa: "Chắc chắn nó đã trở về, theo dấu vết tôi quan sát được thì có khả năng nó chạy về hướng kia."

Nhóm thôn dân liền lập tức rồng rắn đuổi theo, Phương Mộc vội chạy tới chụp lấy cánh tay Lục Thiên Trường: "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Thiên Trường gạt tay Phương Mộc ra, biểu cảm khách sáo trên mặt đã không còn sót lại chút gì, vẻ mặt trước cây đuốc sáng rừng rực vô cùng hung ác, tàn nhẫn: "Không phải chuyện của cậu! về ngủ đi." Giọng nói của ông ta lạnh như băng: "Sáng mai sẽ đưa cậu ra ngoài."Dứt lời, ông ta liền xoay người nhanh chóng rời đi.

Phương Mộc đang nghi hoặc, chợt nghe thấy sau lưng đột nhiên òa lên tiếng khóc nức nở. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thôi quả phụ cùng Lục Hải Yến đều co ro ngã vật xuống mặt tuyết lạnh. Cậu vội vàng tiến đến đỡ bọn họ dậy, khó khăn lắm mới đưa được họ vào trong nhà. Thôi quả phụ đã bất tỉnh nhân sự, Lục Hải Yến thì vô cùng hoảng loạn, vừa khóc vừa bồn chồn không yên.

Phương Mộc ấn cô ngồi xuống ghế, lại đỡ Thôi quả phụ nằm trên ghế sofa, bấm vào huyệt nhân trung mấy cái, Thôi quả phụ thở ra một hơi , lại khóc rống lên.

Phương Mộc quay đầu hỏi Lục Hải Yến: "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

"Em trai của em...." Lục Hải Yến khóc đến thở không ra hơi: "Em trai của em...Nó giết người."

"Cái gì?" Phương Mộc cau chặt mày: "Giết người?"

Hai từ này lại khiến Thôi quả phụ bị kích động mạnh, bà ta khóc thét lên một tiếng, rồi lại ngất lịm đi lần nữa.

Sau khi Thôi quả phụ tỉnh lại, thì toàn thân đã mất hết sức lực, chỉ thoi thóp thở khóc nức nở.

Phương Mộc lấy cho bà một chén nước, xoay người thấp giọng hỏi Lục Hải Yến: "Em nói rõ ràng một chút, chuyện thế nào?"

"Em traicủa em...Mấy ngày hôm trước vào thành phố, trưởng thôn dẫn người đi tìm nó khắp nơi..." Bởi vì không ngừng nức nở, lời nói của Lục Hải Yến cũng liên tục bị gián đoạn: "Vừa rồi, trưởng thôn tới đập cửa, nói em trai của em, em trai của em giết người..."

Phương Mộc nghe xong không hiểu gì cả, vào thành phố thôi mà, có cần thiết phải dẫn người đi bắt không? còn nữa, tại sao lại có giết người ở đây? Đột nhiên, hai mắt Phương Mộc trừng lớn, tựa hồ như có một tia chớp lóe lên ở trong đầu!

Cậu lập tức chụp lấy cánh tay Lục Hải Yến, vội vàng hỏi: "Em trai của em có phải tên là Lục Hải Đào hay không?"

"Đúng rồi." Ánh mắt Lục Hải Yến từ mê hoặc, lập tức trở nên điên cuồng: "Anh biết em trai của em sao? Anh đã gặp nó ở nơi nào đó rồi có đúng hay không?"

Phương Mộc không trả lời cô, mà liên tục trách mình ngu ngốc, Lục Hải Yến, Lục Hải Đào, tại sao mình lại không sớm nghĩ ra chứ?

Chuyện Lục Hải Đào giết người, nhất định là có liên quan tới bí mật của Lục gia thôn!

Phương Mộc chạy về phòng mình, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vừa bước ra khỏi cửa, liền bị Lục Hải Yến chắn ngay trước mặt.

"Anh định đi đâu?" Lục Hải Yến ánh mắt sáng rực.

"Anh đi tìm em trai của em." Phương Mộc không có lòng dạ nào đôi co với cô: "Em và bác gái ở nhà chờ anh."

"Em cùng đi với anh!"

"Không được!" Phương Mộc kiên quyết nói, đẩy cô ra, bước nhanh ra sân.

Vừa mới bước ra đường, Phương Mộc liền thấy ở góc Tây Nam của thôn có một quầng sáng, còn có tiếng người loáng thoáng truyền tới, cậu ngẫm nghĩ, rồi chạy nhanh tới đó.

Nơi đó có một cây cổ thụ, có mấy người đang đứng dưới tán cây, ánh đuốc trong tay phản xạ với lá cây tạo thành một thứ ánh sáng vàng huyền ảo, dưới chân bọn họ, thấp thoáng một dáng người nằm ngây đơ. Phương Mộc đã đoán được là chuyện gì, thế nhưng lúc chạy đến dưới tán cây, vẫn kinh hãi lắp lắp.

Người bị Lục Hải Đào giết chết, là Lục Tam Cường, xung quanh thi thể đầy những dấu chân cùng đầu mẩu thuốc lá, hiện trường đã bị phá hoại nghiêm trọng.

Phương Mộc vừa định ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra thi thể, liền có một thôn dân túm chặt cánh tay cậu.

Phương Mộc hất tay hắn ra, không chút khách sáo hỏi: "Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể? Thời gian phát hiện vào lúc nào?"

Thôn dân kia bị ngữ khí nghiêm khắc của Phương Mộc hù sợ, do dự một chút nói: "Chúng tôi cũng không biết, trưởng thôn kêu chúng tôi tới canh người chết, chúng tôi liền đến thôi."

Phương Mộc sờ thi thể Lục Tam Cường, tính toán trong lòng, rồi nhíu mày, lập tức cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên đầu người chết, lông mày càng nhíu chặt lại.

Cậu cầm lấy cây đuốc trong tay người thôn dân bên cạnh, rồi khua đuốc xem xét phạm vi mấy thước xung quanh thi thể một hồi, ngẩng đầu lên hỏi người thôn dân kia: "Nhóm của trưởng thôn đuổi theo hướng nào?"

Người thôn dân kia chỉ chỉ hướng núi Long Vĩ: "Phía kia kìa."

Phương Mộc tiện tay nhặt một nhánh cây lên, vẽ một cái vòng xung quanh thi thể, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt người thôn dân kia, gằn từng chữ nói: "Trước khi tôi trở về, bất kỳ người nào cũng không được đi vào cái vòng tròn này, không cho bất kỳ người nào đụng tới thi thể, anh hiểu không?"

Người thôn dân kia hoàn toàn bị khẩu khí của Phương Mộc trấn áp, liên tục gật đầu.

Phương Mộc nhìn về phía núi Long Vĩ cách đó không xa một màu đen kịt, cắn chặt răng, cầm cây đuốc giơ lên chạy tới.

Mấy ngày liền tuyết rơi dày đặc khiến cho mỗi bước tiến về phía trước của Phương Mộc đều tiêu tốn rất nhiều sức lực. Vốn tưởng có thể dễ dàng đi xuyên qua khu rừng rậm dưới chân núi, thế nhưng mới được nửa đường thì Phương Mộc đã hoàn toàn kiệt sức, cậu dựa lưng vào một thân cây há to miệng ra thở dốc, vừa lau mồ hôi, vừa để ý quan sát động tĩnh xung quanh.

Từ tình trạng đã lạnh cứng của thi thể có thể suy đoán, Lục Tam Cường chí ít cũng chết trên sáu tiếng đồng hồ rồi, có điều đêm nay trong thôn hội hè suốt đêm, nếu như Lục Hải Đào giết người ở dưới gốc cây kia, chắc chắn thi thể phải được phát hiện sớm mới phải, hơn nữa, từ miệng vết thương trên đầu Lục Tam Cường mà suy đoán, hung khí giết người hẳn phải là một cây búa. Lục Hải Đào trở về từ thành phố sau đó vẫn trốn tránh ở bên ngoài, không cần thiết phải lúc nào cũng mang theo một cây búa ở bên mình làm gì. Còn nữa, nếu như Lục Tam Cường đúng là do vật cứng đập vào đầu mà chết, vậy xung quanh thi thể tất phải có rất nhiều vết máu bắn tung tóe, thế nhưng tại hiện trường Phương Mộc cũng không phát hiện điều này.

Bởi vậy, góc Tây Nam của thôn chưa hẳn là hiện trường đầu tiên của vụ án. Dù cho Lục Tam Cường có đúng là bị Lục Hải Đào giết chết, thì thi thể cũng hẳn là đã được chuyển từ nơi khác tới chỗ này. Vấn đề là: ai đã chuyển thi thể đi? Mục đích làm như vậy để làm cái gì?

Bỗng nhiên, phía sau rừng cây truyền tới một tràng "lộp bộp lộp bộp" tiếng chân bước trên tuyết. Phương Mộc cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đang tập tễnh bước tới.

"Ai đó?" Phương Mộc quát một tiếng, cúi người nhặt một cành cây lên.

"Phương...anh Phương, là anh sao?" Lục Hải Yến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, nhìn thấy Phương Mộc cô dường như thoáng vui mừng.

"Em tới đây làm gì?" Phương Mộc rất kinh ngạc: "Không phải anh bảo em đợi ở trong nhà rồi sao?"

"Không." Lục Hải Yến ánh mắt cứng rắn: "Em phải đi cứu em trai em."

"Cứu cậu ta?" Phương Mộc nheo mắt lại: "Em trai của em giết người mà."

"Dù sao nó cũng là em trai của em!" Lẫn trong giọng nói của Lục Hải Yến là tiếng khóc nức nở: "Em sợ...em sợ bọn họ sẽ làm hại nó."

"Sẽ không có chuyện đó đâu, sự tình không phức tạp như em nghĩ đâu." Phương Mộc an ủi cô: "Sau khi trưởng thôn tìm được cậu ta, sẽ giao cho cơ quan pháp luật xử lý, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ được làm rõ thôi. Có điều..."

Phương Mộc ngẫm nghĩ: "Có một chuyện anh nghĩ không ra, em trai của em chẳng qua chỉ là ra ngoài chơi mà thôi, trưởng thôn có cần thiết dẫn người đi bắt cậu ta không?"

Lục Hải Yến toàn thân hơi run rẩy, cơ thể khẽ động nói: "Đi nhanh thôi, trời sắp sáng rồi."

Dứt lời, cô liền dẫm lên mặt tuyết hướng về núi Long Vĩ đi đến, Phương Mộc không tiếp tục hỏi nữa, giơ cây đuốc lên đi ở phía sau cô.

Sau hơn nửa tiếng vất vả khó nhọc, núi Long Vĩ cuối cùng hiện ra hoàn toàn trước mắt hai người. dưới màn trời xám đặc, núi Long Vĩ đứng sừng sững, hiểm trở, cao không thấy đỉnh. Phương Mộc vừa lau mồ hôi, vừa cố gắng mở to đôi mắt ngắm nhìn tòa núi lớn.

Bỗng nhiên cậu giật giật cánh tay Lục Hải Yến: "Em xem kìa." Cậu chỉ chỉ khu rừng ở sườn Đông ngọn núi, ở chỗ đó, có một dải sáng đang di động.

Lục Hải Yến vội lập tức xoay người chạy lên núi. "Em trai của em nhất định ở chỗ đó!"

Lời còn chưa dứt, bóng cô đã biến mất trong khu rừng ở phía trước. Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh đuổi theo.

Đường núi rất khó đi, ngoài việc đường đi bị che lấp, dưới lớp tuyết mềm, chỗ chỗ cũng đều là đá. Mới đi được mấy chục mét, liền nghe thấy Lục Hải Yến kêu ái một tiếng, Phương Mộc thầm kêu không ổn, vừa gia tăng tốc độ, vừa cố gắng giơ cây đuốc chiếu ánh sáng ra càng xa càng tốt.

Lục Hải Yến đứng ở phía trước cách vài mét, dáng người nghiêng nghiêng hơi kỳ quặc , đi đến gần, Phương Mộc mới thở phào một cái.

Vì cô chạy quá nhanh, lại không nhìn rõ đường, tóc vướng vào nhánh cây ở ven đường. Phương Mộc vội vàng cắm cây đuốc trên một thân cây ở bên cạnh, giúp cô gỡ mái tóc xuống. Bốn bàn tay cùng loay hoay một lúc, tóc ngược lại càng quấn chặt hơn. Lục Hải Yến vô cùng bực dọc, điên tiết nắm cành cây tùng kia bẻ gẫy luôn, không cần gỡ đoạn cây vướng ở tóc nữa, xoay người chạy đi, không ngờ vấp phải một hòn đá, "bụp" một tiếng ngã sóng xoài trên mặt đất.

Cú ngã này tựa hồ đã lấy đi toàn bộ sức lực của Lục Hải Yến, giãy dụa mấy lần vẫn không thể đứng lên nổi, lòng cô nóng như lửa đốt, bỗng bật khóc thành tiếng. Phương Mộc vội vàng bước tới dìu cô dậy, ngón tay vừa mới đụng tới bờ vai cô, Lục Hải Yến liền giống như chết đuối vớ được cọc, ra sức ôm chặt lấy Phương Mộc. Phương Mộc bỗng lúng túng, đẩy cô vài cái nhưng đẩy không ra, chỉ có thể nửa ngồi trên mặt đất để mặc cho cô ôm.

Lục Hải Yến khóc đến tê tâm liệt phổi, mơ hồ nói không thành tiếng: "Em phải làm sao đây...em trai em phải làm sao đây..."

Tận đáy lòng Phương Mộc phát ra một tiếng thở dài, đôi tay khép lại, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai cô.

Mấy phút đồng hồ sau, tiếng khóc của Lục Hải Yến dần dần vơi bớt, cô đẩy Phương Mộc ra, không nói một lời gỡ đoạn cây bị cuốn vào tóc. Sau khi gỡ xong, cô nhanh chóng đứng lên, lau mặt, nhỏ giọng nói: "Mình đi thôi."

"Em biết đường sao?" Phương Mộc hỏi, Lục Hải Yến gật gật đầu. Phương Mộc đưa cây đuốc cho cô: "Em đi trước đi." Nghĩ ngợi chốc lát, Phương Mộc lại nói thêm: "Chú ý nhìn đường nhé."

Lục Hải Yến mặt ửng hồng, im lặng nhận lấy cây đuốc.

Càng lên cao, núi rừng càng rậm rạp, lại thêm khắp nơi mênh mông một màu trắng xóa, Phương Mộc nhanh chóng mất phương hướng. Cũng may Lục Hải Yến vẫn ở phía trước dẫn đường, giữa đường núi quanh co, dần dần cũng tiếp cận được với sườn núi. Những vệt sáng kia cũng càng ngày càng hiện rõ, Phương Mộc để ý thấy bọn họ vẫn đang từ từ di chuyển lên trên động, điều này nói lên rằng nhóm người truy đuổi còn chưa bắt được Lục Hải Đào.

Lục Hải Yến cũng đoán biết điều này, vừa cố sức dán mắt vào những điểm sáng kia, vừa ở nhanh chóng chạy tới. Nhưng điều khiến Phương Mộc cảm thấy kỳ quái là, nhóm người truy đuổi kia rõ ràng ở sườn đông ngọn núi, Lục Hải Yến lựa chọn đường đi lại là hướng Tây.

"Đợi một chút!" Phương Mộc thở hồng hộc nói: "Không lầm hướng chứ?"

"Không sai đâu." Lục Hải Yến không quay đầu lại: "Ở đây có con đường tắt."

Đường tắt ư, Phương Mộc lại thấy bọn họ càng ngày càng xa nhóm người truy đuổi. Lục Hải Yến dường như chẳng hề muốn cản đường bọn người kia, mà là muốn nhanh tới một địa điểm khác.

Phương Mộc không nhịn được sinh lòng nghi ngờ, đang định hỏi rốt cục là chuyện gì, thì nghe thấy trong túi áo của mình truyền tới hai tiếng "tích tích".

Có tin nhắn. Phương Mộc theo quán tính mò điện thoại di động, vừa mới thò tay vào trong túi áo, cả người liền cứng đờ. Địa phương này không có tín hiệu điện thoại di động mà.

Ai gửi tin nhắn tới chứ?

Phương Mộc lấy điện thoại di động ra, lập tức phát hiện mình trước sau chưa hề tắt bluetooth. Đây chính là một tập tin gửi từ điện thoại di động Nokia, Phương Mộc liền chọn tiếp nhận, vài giây sau, một tấm hình xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của Phương Mộc.

Tấm hình này là một hình ảnh do điện thoại di động chụp lại, hình ảnh rất mờ, hơn nữa lại cực kỳ mơ hồ, căn bản là không thể nhìn rõ. Phương Mộc loay hoay hồi lâu cũng không nhận được là hình ảnh gì.

Bỗng nhiên, trước mắt Phương Mộc sáng rực, một tia sáng lóa lên trong đầu! Cậu liền biết ai đã gửi tin nhắn này tới!

Cậu soạn một dòng tin nhắn: Cậu đang ở đâu?

Sau đó dò sóng thiết bị bluetooth, quả nhiên, tìm thấy một biểu tượng điện thoại di động Nokia. Cậu gửi tin nhắn qua, đồng thời lưu ý lắng nghe xem gần đó có tiếng tin nhắn phát ra hay không.

Lục Hải Yến thấy Phương Mộc nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, cũng tiến đến xem thử: "Sao thế?"

"Có người gởi tin nhắn cho anh."

"Dùng điện thoại di động à?" Lục Hải Yến ngạc nhiên cầm lấy điện thoại di động của Phương Mộc: "Địa phương này đâu có tín hiệu điện thoại di dộng chứ."

"À. Cậu ta dùng bluetooth gởi tin tới." Phương Mộc nhìn thẳng vào mắt Lục Hải Yến: "Theo anh biết, ở trong núi này mang điện thoại di động, hơn nữa biết dùng bluetooth gởi tin, chỉ có một người."

"Ai?"

"Em trai của em, Lục Hải Đào."

Lục Hải Yến đôi mắt lập tức trợn tròn, cô chết lặng vài giây, sau đó điên cuồng ấn bừa phím điện thoại di đông: "Nó đã nói gì với anh? Nó ở nơi nào? Có an toàn không?"

Phương Mộc mở tấm hình vừa rồi, hỏi: "Em có biết chỗ này là chỗ nào không?"

Lục Hải Yến xem hồi lâu, lắc đầu. Lúc này, điện thoại di động của Phương Mộc lại kêu lên "tích tích", vài giây sau, một tấm hình lại được gửi tới. Lục Hải Yến giành trước mở ra xem, tuy rằng lần này Lục Hải Đào mở đèn flash ra, nhưng hình ảnh vẫn rất mơ hồ.

Phương Mộc nhìn chung quanh một chút, dặn bảo Lục Hải Yến cầm điện thoại di động đứng yên đó, sau đó đi sâu vào trong rừng tìm kiếm, nhỏ giọng hô: "Lục Hải Đào, Lục Hải Đào."

Trong rừng rậm không hề có tiếng đáp lại. Phương Mộc không bỏ cuộc, khom người đi về phía trước vài mét, cơ hồ ngồi xổm trên mặt đất kêu tên của Lục Hải Đào, bốn phía vẫn là một màn đêm yên tĩnh như trước. Phương Mộc nhíu mày, khoảng cách truyền tín hiệu của bluetooth cùng lắm chỉ hơn mười mét, thế nhưng vì sao ở gần như vậy mà lại không có tiếng trả lời?

Bỗng nhiên, Lục Hải Yến phía sau hét lên một tiếng nhỏ nhưng chói tai. Phương Mộc vội vàng quay đầu lại thấp giọng hỏi: "Sao thế?" Lục Hải Yến giơ điện thoại di động lên: "Điện thoại của anh không còn sáng nữa."

Phương Mộc bước nhanh tới, cầm lấy điện thoại di động nhìn xem, pin đã hết. Phương Mộc thầm rủa một tiếng, thấp giọng dặn: " Chúng ta chia hai hướng tìm xem, em trai của em chắc chỉ ở gần đây thôi."

"Đừng tìm nữa."

"Sao?" Phương Mộc đang định xoay người đi lại kinh ngạc dừng bước: "Sao lại không tìm?". Lục Hải Yến bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cô chỉ chỉ cây đuốc trong tay: "Cây đuốc này sẽ cháy hết rất nhanh thôi, gần đây chỗ nào cũng là vách núi dựng đứng và núi đá lởm chởm, chưa tìm được em trai của em, chúng ta đã ngã chết rồi."

Nhờ chút ánh sáng cuối cùng của cây đuốc, Lục Hải Yến dẫn Phương Mộc tìm đến một sơn động nhỏ, quyết định đợi tới hừng đông sẽ xuống núi.

Hai người đều không nói gì, yên lặng nhìn ngọn lửa nhỏ có thể bị tắt bất cứ lúc nào. Lục Hải Yến thu mình lại, vẻ mặt đau khổ. Ngọn lửa chiếu vào hai con mắt cô lóa lên hai điểm sáng, trong đôi mắt đang chuyển động, mơ hồ ngấn lệ.

Phương Mộc cũng đang có tâm sự trong lòng. Lục Hải Đào có biết mình đang ở gần đây hay không, mà dùng bluetooth gửi hình ảnh, có lẽ lúc đó đây là phương thức duy nhất mà cậu ta nghĩ đến để liên lạc. Là chuyện gì mà cậu lại vội vàng muốn cho người bên ngoài biết như vậy chứ? Lục Hải Đào nhất định là đã thấy chuyện gì đó khiến cho cậu ta vô cùng kinh sợ.

"Anh quen biết em trai của em như thế nào vậy?" Bỗng nhiên, Lục Hải Yến mở miệng.

Phương Mộc ngẫm nghĩ, đem chuyện cậu và Lục hải Đào gặp nhau ở trên xe lửa hai năm rõ mười nói cho Lục Hải Yến biết. Lục Hải Yến trầm tư một hồi, trong mắt lại lấp lánh ánh lệ: "Thằng quỷ ngốc này...Thằng quỷ ngốc này..."

Phương Mộc suy nghĩ một chút hỏi: "Em trai của em chỉ vào thành phố chơi một lần, vì sao mà lại dẫn đến nhiều phiền toái như vậy?"

"Trưởng thôn không cho bọn em vào thành phố, bình thường muốn mua sắm cái gì, đều do bọn Lục Đại Xuân phụ trách."

"Vì sao chứ?"

"Anh cũng thấy đó, đây là một ngôi làng nhỏ, chỉ có hơn chục hộ gia đình mà thôi. Trước đây nơi này cũng không nghiêm ngặt như vậy, vào khoảng mấy năm trước, trưởng thôn bỗng nhiên triệu tập mọi người lại mở một cuộc họp," Lục Hải Yến càng thu mình nhỏ lại: "Nói từ nay việc ăn uống, sinh hoạt của mọi người trong thôn, tất cả nhu cầu của mọi người đều có thể đáp ứng, nhưng có một điều kiện..."

"Tất cả mọi người không ai được ra ngoài?"

"Đúng vậy." Lục Hải Yến khẽ thở dài: "Lúc đó mọi người đều đồng ý. Quả thật, hàng hóa mới cũ các loại, không ngừng được đưa tới từng gia đình. Cuối cùng bọn em không cần ra đồng làm việc, lo ăn lo uống nữa. Nhưng mà, cái giá phải trả là bị ngăn cách với thế giới bên ngoài."

"Thời gian sau đó, ban đầu mọi việc còn tốt đẹp, mọi người đều an phận qua ngày. Thế nhưng, đối với một số người mà nói, ăn uống cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của họ."

"Ví như em trai của em phải không?"

"Đúng vậy." Lục Hải Yến đau đớn nhắm mắt lại: "Có một lần lúc Đại Xuân mang đồ tới, đánh rơi một quyển tạp chí mua trong thành phố. Lục Hải Đào liền đem giấu nó đi, xem nhiều lần, sau đó nói muốn vào trong thành phố xem thử một chút, để lại vài chữ rồi đi liền."

"Sau đó thì sao?"

"Buổi chiều ngày hôm sau trưởng thôn tới nhà, sau khi hỏi rõ hướng đi của em trai em, không nói gì thêm liền bỏ đi."

Phương Mộc thấp giọng hỏi: "Tiền ở trong thôn, rốt cục là từ đâu mà có?"

Lục Hải Yến ngẩng đầu, ngẩn người nhìn rừng già tối tăm, thật lâu sau, mới chậm rãi đáp: "Em không biết."

Cơ hồ cùng lúc, ngọn lửa nhỏ bé ra sức giãy dụa rồi cuối cùng cũng vụt tắt. Trước khi lửa tắt, trong con ngươi Lục Hải Yến vẫn còn hai điểm sáng cuối cùng.

Mọi thứ đều rơi vào bóng tối. Cảnh vật xung quanh giống như bức màn sân khấu ùn ùn kéo qua, Lục Hải Yến sợ hãi kêu lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng đưa tay ra.

"Anh ở chỗ nào?" cuối cùng, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy ống tay áo Phương Mộc, không chịu buông ra.

Phương Mộc dịch người qua, cố gắng tới gần cô, khoảng cách vừa đủ để cô không có cảm giác lo sợ. Thân thể cô gái không ngừng run rẩy, ban đầu còn hơi rón rén né tránh, vài giây sau, đã hoàn toàn kề sát vào cậu.

Phương Mộc vẫn cảnh giác nhìn chung quanh, mấy lần, cậu cơ hồ cảm giác Lục Hải Đào đang trốn ở trong một bụi cây nào đó cách không xa, nhưng mà, sau khi nhẹ giọng gọi tên cậu ta mấy lần, lại đều không hề có tiếng đáp lại.

Mỗi lần nghe đến tên em trai, Lục Hải Yến đều cảm thấy hổi hộp ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, mấy lần như thế, sau đó cô lại thu mình, nhẹ nhàng hướng Phương Mộc nói: "Anh đừng có tốn sức nữa, nó không có ở đây đâu."

Phương Mộc không tin lại nhìn xung quanh một lần nữa, cuối cùng hậm hực ngồi xuống. Trong bóng tối, cậu vẫn có thể cảm thấy Lục Hải Yến đang nhìn mình.

"Anh sao lại...Quan tâm em trai của em như thế?"

"Sao?" Phương Mộc bị hỏi bất ngờ ấp úng:" Tốt xấu gì cũng có duyên gặp mặt một lần mà."

"Phải thế không?" Lục Hải Yến hiển nhiên chẳng hề tin lời này của cậu: "Anh rốt cục là làm nghề gì?"

"Nhà nhiếp ảnh, anh không phải đã nói với em rồi sao?"

"Thực vậy không?" ánh mắt Lục Hải Yến đột nhiên trở nên hung dữ: "Vậy trong điện thoại của anh vì sao lại có tấm hình của Lục Lộ?"

"Hả?" Phương Mộc đột nhiên quay đầu lại: "Em biết nó sao?"

"Biết."

"Nó là người trong thôn em sao?" Phương Mộc lập tức chụp lấy cánh tay Lục Hải Yến: "Cha mẹ của nó ở đâu?"

"Đã từng là người trong thôn bọn em thôi...Ai da anh buông tay em ra!" Lục Hải Yến hết sức hoảng sợ lui ra sau, ra sức giãy rụa thoát ra khỏi tay Phương Mộc. Phương Mộc vội vàng an ủi nói: "Được, được rồi, em đừng sợ, em nói cho anh biết đi, người nhà Lục Lộ ở đâu?"

"Anh nói cho em biết chuyện về tấm hình trước đi!"

"Được." Phương Mộc đầu óc chợi linh động: "Anh biết Lục Lộ ở một viện cô nhi trong thành phố. Viện trưởng cho anh biết, Lục Lộ là do trạm cứu trợ đưa tới, nhờ bọn anh giúp đỡ tìm kiếm gia đình của nó. Cho nên anh giữ tấm hình của nó trong điện thoại, lúc đi công tác thì tìm kiếm thử xem."

"Ồ." Lục Hải Yến nửa tin nửa ngờ nhìn Phương Mộc một chút: "Thì ra là thế."

"Vậy em trả lời câu hỏi của anh đi."

"Anh đừng tìm cha mẹ của nó nữa." Lục Hải Yến xoa xoa cánh tay: "Cha mẹ Lục Lộ lúc nó còn rất nhỏ đã qua đời rồi. Nó sống cùng với ông nội, mấy năm trước ông nội nó cũng đi. Sau đó không ai thấy Lục Lộ đâu nữa, thì ra là nó chạy vào trong thành phố."

Bóng tối che dấu đi nét mặt của Phương Mộc. Cậu vừa phấn khởi vừa phẫn nộ. Lục gia thôn quả thật chẳng những có liên quan tới bọn buôn người, mà bọn họ ngay cả trẻ con trong thôn cũng không buông tha!

Lục Hải Yến cảm thấy cơ thể Phương Mộc đang run nhè nhẹ, hơi kinh ngạc hỏi: "Anh sao thế?"

"À," Phương Mộc cố sức ổn định tâm tình của mình: "Anh hơi lạnh chút thôi."

"Vậy à...." Lục Hải Yến cúi đầu: "Anh dựa qua đây một chút đi, sẽ ấm hơn đó."

Phương Mộc ngồi không nhúc nhích, vài giây sau, Lục Hải Yến nhẹ nhàng dựa sát vào: "Trời nhanh sáng thật." Cô nhìn chằm chằm về phương đông, hơi thở trắng xóa, thì thào nói: "Trời vừa sáng, chúng ta có thể trở về liền rồi."

Lục Hải Yến bỗng than nhẹ: "Về sau, anh có tới thăm em nữa không?" Không đợi Phương Mộc trả lời, cô lại vô cùng u oán đáp luôn: "Sẽ không đâu, chắc chắc là không rồi. Bọn họ không muốn cho người ngoài vào trong thôn mà."

"Không đâu." Phương Mộc chậm rãi đáp: "Anh nhất định sẽ trở lại."

Trở về Lục gia thôn, Phương Mộc bảo Lục Hải Yến trở về nhà trước, mình thì đi thẳng đến góc Tây Nam của thôn. Vừa mới đi đến gốc cây kia, Phương Mộc liền sửng sốt. Dưới gốc cây cổ thụ trống trơn không hề có gì cả, Phương Mộc vội vàng lướt nhìn bốn phía, không sai, chính là nơi này, nhưng mà, thi thể đã biến đâu mất rồi? Cậu ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát mặt đất, trên đất tuyết rõ ràng có vết tích đã có người dùng xẻng dọn dẹp qua. Phương Mộc cắn chặt răng, nhấc chân đi vào trong thôn.

Đi không được bao xa, thì nhìn thấy một thôn dân từ trong nhà đi ra. Phương Mộc nhận ra hắn chính là một trong những người trông coi thi thể tối hôm qua, không cần giải thích, lập tức tiến lên chụp cánh tay của hắn: "Thi thể đâu rồi?"

"Người thôn dân kia giật nảy mình, đột nhiên hất tay cậu ra: "Thi thể cái gì? Tôi không biết!"

"Anh không biết?" Phương Mộc bước tới một bước: "Tối hôm qua thi thể ở dưới tán cây, thi thể Lục Tam Cường!"

"Không có thi thể gì cả." Người thôn dân kia bỗng nhiên cười cười quái dị: "Căn bản là chẳng có người nào tên Lục Tam Cường."

Thừa dịp Phương Mộc đang trợn mắt há mồm, người thôn dân kia chạy trở vào trong sân, "ầm" một tiếng khóa cửa lại.

Phương Mộc đứng tại chỗ một hồi, đầu óc trống rỗng, sau khi phục hồi tinh thần lại xoay người đi về hướng nhà Lục Hải Yến.

Cậu vốn định đến nhà Lục Thiên Trường gọi điện thoại báo công an, nhưng mà, rõ ràng Lục Thiên Trường sai thôn dân phá hoại hoàn toàn hiện trường, hơn nữa ý đồ muốn triệt để che dấu chuyện này, làm cho cái tên Lục Tam Cường hoàn toàn biến mất trên cõi đời, đến nhà ông ta gọi điện thoại báo công an, không khác nào là bảo cáo tự lột da.(Trong nguyên tác thì gọi là "Dữ hồ mưu bì".Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thái bình ngự lãm".Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: "Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao".Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiêm túc bàn với chúng rằng: "Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?". Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về. Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: "Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?". Đàn dê nghe vậy kêu be be không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.)

Trong sân nhà Lục Hải Yến là một mớ hỗn độn, Phương Mộc chạy trở về gian phòng của mình, lấy sạc pin điện thọai di động ra, sau khi cắm điện, điện thoại di động vẫn không có phản ứng. Phương Mộc liền đổi mấy cái ổ điện khác, cũng đều như vậy. Phương Mộc ngẫm nghĩ, đứng dậy bật công tắc đèn điện, đèn cũng không sáng.

Phương Mộc bước nhanh ra khỏi phòng, ra ngoài nhà chính liền gặp Thôi quả phụ: "Bác gái à, trong nhà sao lại mất điện thế?". "Đừng nói là mất điện," Thôi quả phụ vẻ mặt đau khổ: "Ngay cả nước cũng không có."

Cắt nước, cắt điện, Phương Mộc đã hiểu rõ, Lục Thiên Trường không chỉ muốn "dạy dỗ" Lục Hải Đào, mà còn cả người nhà của cậu ta.

"Hải Yến đâu rồi bác?" Phương Mộc hỏi. "Ra ngoài rồi." Thôi quả phụ bỗng nhiên hạ giọng: "Nó bảo tôi nói với cậu, một lúc nữa đi đến từ đường gặp nó."

Từ đường nằm ở góc Đông Bắc của thôn, Phương Mộc đẩy cánh cửa gỗ ra, bụi bặm táp vào mặt. Cậu dùng tay bịt miệng, cẩn thận quan sát sảnh đường trước mặt, lập tức nhìn thấy từ trong đám tro bụi dày đặc một vài dấu chân. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước xem thử, phía bắc từ đường là một cái đài bằng gỗ giản dị, cuối cái đài gỗ là một bức tường kép, cửa ra vào treo một tấm rèm vải. Phương Mộc rón ra rón rén leo lên đài gỗ. Lập tức nghe thấy phía sau rèm có người đang nói chuyện.

"Chị ơi...chúng ta đang gây nghiệp chướng mà...em đã nhìn thấy...thảm lắm..." Phương Mộc nghe ra đó là tiếng của Lục Hải Đào, đang khóc nức nở, tựa hồ vô cùng sợ hãi.

Một thanh âm khác là Lục Hải Yến, cô cũng đang khóc, vừa khóc vừa nhỏ giọng khuyên giải Lục Hải Đào.

"Em mặc kệ...em không thể nhận tiền này nữa...Chị, em phải đi báo công an...chúng ta nhất định sẽ gặp báo ứng mà thôi..."

Đột nhiên, chân Phương Mộc giẫm phải một khúc gỗ phát ra một tiếng gãy giòn tan. Tiếng nói chuyện phía sau rèm vải ngừng lại im bặt, ngay sau đó, liền nghe thấy Lục Hải Yến run rẩy hỏi: "Ai?"

Phương Mộc bước tới, vén rèm vải lên, chui vào trong: "Là anh đây."

Lục Hải Yến khuôn mặt đang ngập tràn sợ hãi sững sờ nhìn Phương Mộc vài giây, thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Đại ca, đại ca, tôi biết ngay là anh mà." Lục Hải Đào kích động nói năng lộn xộn: "Tôi dùng cái răng gì đó...đại ca, tôi thấy, tôi nhất định phải báo cho anh biết! Mấy cô bé kia..."

"Lục Hải Đào!" Lục Hải Yến đột nhiên ra sức ôm đầu của em trai vào trong ngực, dùng tay cố gắng che miệng cậu ta lại: "Đừng nói, đừng nói, chị xin em mà..."

Phương Mộc vội vàng tách tay Lục Hải Yến ra: "Buông ra! Em để cậu ta nói, cậu ta rốt cục là đã thấy chuyện gì?"

Giữa lúc giằng co, Lục Hải Yến bỗng nhiên buông tay ra, đẩy mạnh ngực Phương Mộc một cái, Phương Mộc ngã ngửa trên mặt đất. Cậu quờ cả tay chân đứng lên, lại nhìn thấy Lục Hải Yến đờ người, quỳ ở trước mặt mình.

"Phương ca, em tin rằng anh là do ông trời phái xuống cứu chúng em." Lục Hải Yến lệ đã vương đầy mặt: "Em chỉ cầu xin anh một chuyện thôi, anh mang em trai của em đi đi, tìm giúp cho nó một công việc nào đó, đảm bảo nó có thể nuôi sống bản thân là được rồi." Lục Hải Yến vẫn quỳ ở trên mặt đất như trước: "Em chỉ có một nguyện vọng đó thôi, đừng nên hỏi nó gì cả, đừng hỏi gì nữa mà!"

"Ồ?" Phương Mộc chậm rãi đứng thẳng lên, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lục Hải Yến: "Nhưng em trai của em giết người."

"Tôi không có!" Lục Hải Đào vội vã đến độ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, "Tôi cùng chị tôi trước đây thường đi đến chỗ đó chơi, tôi liền nghĩ đi đến đó để trốn..."

"Hải Đào! đừng nói, đừng nói!" Lục Hải Yến lại bổ nhào qua che miệng Lục Hải Đào.

Lục Hải Đào liều mạng kéo tay chị gái ra, lớn tiếng nói: "Là Đại Xuân! lúc tôi chụp ảnh, bị Tam Cường cùng Đại Xuân nhìn thấy. Hai chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Tam Cường ngăn Đại Xuân lại, bảo tôi chạy đi, Đại Xuân liền quơ lấy cây búa đập Tam Cường một nhát..."

Lời của Lục Hải Đào không giống như nói dối. Phương Mộc cũng dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: Lục Thiên Trường vu cáo hãm hại Lục Hải Đào giết người vừa giúp cho Lục Đại Xuân thoát tội, lại đồng thời loại bỏ luôn Lục Hải Đào. Nếu như không nhanh chóng đem Lục Hải Đào đến nơi an toàn, cậu ta sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Còn nữa, Lục Hải Đào là nhân chứng rất quan trọng, có cậu ta, có thể vụ án sẽ tiến triển rất nhanh.

Phương Mộc quay đầu hướng Lục Hải Yến nói: "Em nhanh lên , anh đồng ý với yêu cầu của em." "Thật chứ?" Lục Hải Yến vẻ mặt vô cùng vui mừng, trở mình đứng lên: "Bọn anh trốn tạm ở đây, em về nhà lấy đồ cho hai người."

"Không cần." Phương Mộc ngăn cô lại: "Anh sẽ dẫn cậu ta đi bây giờ luôn."

Ba người đi tới ngưỡng cửa, Lục hải Yến bảo bọn đừng cử động, bản thân ra cửa quan sát động tĩnh một chút.

Vừa mới đẩy cánh cửa gỗ kia ra, Lục Hải Yến lập tức kinh hoảng. Trong lòng Phương Mộc biết không ổn, mở hé cánh cửa sổ bên cạnh ra một chút, vừa mới tập trung nhìn ra, đáy lòng liền cảm giác buốt lạnh. Trong sân của từ đường, chật ních thôn dân tay cầm đuốc, giáo mác cùng gậy gộc.

Phương Mộc cắn chặt răng, kéo Lục Hải Đào đi ra từ đường.

Lục Thiên Trường đứng ở phía trước tất cả thôn dân, nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn Phương Mộc, cảnh tượng giống như thợ săn đang nhìn con mồi vậy.

Một bà lão thất tha thất thểu xông tới, túm chặt Lục Hải Đào mà cào mà cắn: "Đồ vô lương tâm mà...Tam Cường với mày cùng cởi truồng tắm mưa cho tới lớn...Mày sao lại nhẫn tâm xuống tay chứ...."

Lục Thiên Trường phất phất tay, lập tức có mấy thôn dân đi lên đỡ bà lão, đồng thời kéo Phương Mộc cùng Lục Hải Đào ra ngoài sân.

Trong nháy mắt, đồ trên người Phương Mộc và Lục Hải Đào bị lột sạch, ném trong đống tuyết. Lục Thiên Trường lấy điện thoại di động của Lục Hải Đào ra, cười lạnh hắc hắc mấy tiếng: "Thằng nhóc kiến thức của mày thật rộng nha, còn biết dùng điện thoại chụp ảnh nữa chứ." Ông ta không nhanh không chậm đi đến trước mặt Lục Hải Đào, bỗng nhiên hạ giọng: "Nói đi?"

"Không...Không có." Lục Hải Đào sắc mặt đã trắng bệch, "Tôi không dám...Chú...Ông thả tôi ra..."

Lục Thiên Trường nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, rồi quay đầu nhìn về phía Phương Mộc: "Cậu vì sao lại ở đây?"

"Hải Yến bảo tôi dẫn em trai của cô ấy đi, chỉ đơn giản như vậy." Phương Mộc biết chuyện này căn bản giấu diếm cũng không xong: "Những cái khác thì tôi không biết."

Lục Thiên Trường xem xét Phương mộc một hồi, xoay người mặt ngó về phía thôn dân: "Còn nhớ ước định mà chúng ta đã hứa với nhau không?"

Đám thôn dân nhìn lẫn nhau: "Nhớ nhớ" tiếng trả lời trong đám người hết đợt này đến đợt khác vang lên.

"Muốn sống những ngày tốt đẹp, thì phải giữ ước định." Lục Thiên Trường giọng nói cất cao: "Nếu như có ai trái với ước định, chính là ép toàn bộ già trẻ trong thôn đến con đường chết."

Đám người có chút náo động, có thể nhìn thấy giáo sắt sắc bén lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Lục Thiên Trường xoay người nhìn Lục Hải Đào, cười mà như không cười nói: "Hải Đào, ngươi đã sai lầm khi hủy đi những ngày tốt đẹp của chúng ta." Lục Hải Đào chân mềm nhũn: "Chú, tôi không dám, không dám...nữa...Ông tha cho tôi đi..."

Lục Thiên Trường cười cười, cầm lấy một cái búa từ trong tay một thôn dân, đưa cho Lục Hải Đào, lại hướng hai cái điện thoại trên mặt đất bĩu môi.

Lục Hải Đào run rẩy nhận lấy búa, nhìn Lục Thiên Trường, lại nhìn Phương Mộc, từng bước một lết qua, quỳ ở trên mặt tuyết, giơ búa lên. "Binh!" trên màn hình điện thoại di động lập tức xuất hiện vết nứt.

"Mạnh tay lên một chút!" Lục Thiên Trường quát một tiếng. Lục Hải Đào run run, lại vun búa lên.

"Binh!" lần này, là Lục Hải Đào nhìn Phương Mộc.

Điện thoại di động đều tan tành xác pháo, linh kiện văng tứ tung. Lục Hải Đào dùng tay gom các mảnh điện thoại di động lại một chỗ, lại ra sức từng chút từng chút một đập xuống, cuối cùng một mảnh nhỏ cũng đã không còn.

Cho đến lúc mảnh vụn của hai chiếc điện thoại di động cơ hồ đều lún cả vào trong bùn đất, Lục Thiên Trường mới bảo Lục Hải Đào dừng tay. Ông ta cúi đầu nhìn Lục Hải Đào vẫn quỳ như trước: "Hừ, cuối cùng cũng sửa chữa được một chút lỗi lầm."

Lục Hải Đào hai mắt sáng lên, trong ánh mắt nửa cầu xin nửa là cảm kích, tựa hồ như cơ hội sống lại xuất hiện. Lục Hải Yến nức nở, đi qua muốn nâng em trai dậy, lại bị Lục Đại Xuân túm chặt.

"Thế nhưng, còn có một chuyện còn chưa xong." Lục Thiên Trường nheo mắt lại: "Mạng của Tam Cường."

Ánh sáng vừa mới thoáng hiện trong mắt Lục Hải Đào lại bị dập tắt, cậu ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị mấy thôn dân ấn ngã xuống đất. "Không phải tôi...Tôi không có!" Lục Hải Đào mặt vùi ở trong đống tuyết, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét mơ hồ không thành tiếng. Lục Thiên Trường giọng nói xa xa lấn át tiếng của cậu ta.

"Mọi người hãy nói đi, nên xử lý thế nào?" Ông ta xoay người đối mặt với đám thôn dân: "Mạng của Tam Cường, phải tính như thế nào?"

Cả đám người đều im lặng. Đột nhiên, tiếng của bà lão kia vang lên trên đỉnh đầu của mọi người : "Giết chết nó đi!"

Lập tức giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi cuồn cuộn, đám thôn dân liền náo động lên: "Thằng phá gia chi tử này, thiếu chút nữa khiến cho chúng ta không còn cuộc sống tốt đẹp như trước..." "Ai có thể cam đoan nó về sau không bỏ trốn, không giết người chứ?" "Giết chết nó đi..."

Lục Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Hải Đào đã co quắp thành một đống, cười cười: "Hải Đào à, hết cách rồi, đã làm chuyện xấu, thì phải trả giá thật nhiều..."

"Không!" Một tiếng gào thét thê lương, sau đó Thôi quả phụ thất tha thất thểu từ trong đám người chen ra, gục ở dưới chân Lục Thiên Trường, ra sức ôm lấy đùi ông ta, liên tục cầu xin: "Trưởng thôn, trưởng thôn, ông tha cho nó đi... Không phải ông đã nói, chỉ cần ta giao Hải Đào ra, ông chỉ chặt hai chân của nó thì xong chuyện sao..."

Lục Hải Yến đột nhiên mở to hai mắt, vài giây sau, thất thanh kêu lên: "Má ơi! Má vì sao lại bán đứng chúng con? Đó là con trai của má kia mà, đó là em trai của con mà!"

Thôi quả phụ đã khóc đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất: "Má hết cách rồi con à...Mạng sống của chúng ta a! Má không thể mất nốt cả con ..."

Lục Thiên Trường cẩn thận giúp Thôi quả phụ phủi bùn đất ở trên người: "Bà chị à, quy củ chính là quy củ, phá hủy quy củ, chúng ta sẽ không có những ngày tốt đẹp như trước kia. Các hương thân cũng phải sống, bà phải sống, Hải Yến cũng phải sống."

Hai câu cuối cùng khiến cho Thôi quả phụ toàn thân run lên, bà nhìn Lục Hải Đào bây giờ đã như khúc gỗ vậy, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Lục Thiên Trường ngẩng đầu, nhướng nhướng lông mày, đám thôn dân lập tức xúm tới.

Lục Hải Đào đã ý thức được vận mệnh của chính, vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng nói không ra lời, chỉ có thể há lớn miệng, dùng cả tay chân bò ngược về phía sau. Lục Hải Yến như bị điên vừa đá vừa cắn, nhưng bị Lục Đại Xuân ra sức ôm lấy, cũng không thể động đậy chút nào. Lục Thiên Trường hơi nhíu mày, dùng ngón tay chỉ Lục Hải Yến, chậm rãi nói: "Con muốn mẹ con còn sống, con còn sống, thì hợp tác một chút đi."

"Chú à, tôi cầu xin chú thả Hải Đào ra đi." Lục Hải Yến hai chân đã chổng lên khỏi mặt đất, khóc rống lên: "Tôi và Đại Xuân...chuyện gì tôi cũng đồng ý với ông mà..."

"Yến tử à! đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!" Lục thiên Trường quát lên một tiếng lớn: "Em trai của con đã phạm tử tội! nó mà không chết, toàn thôn chúng ta cũng xong đời!"

"Đúng đó! không thể vì một mình gia đình các ngươi, mà hại tất cả chúng tôi đựơc!" Một người thôn dân xách gậy gỗ la lớn.

Tiếng phụ họa lại nổi lên.

"Đại Giang, ngươi tới trước đi!" Lục Thiên Trường vung tay lên: "Sau này, phần của Lục Hải Đào sẽ chia cho ngươi!"

Người thôn dân tên là Đại Giang do dự bước tới. "Pháp luật không xử tội đông người đâu, ngươi sợ cái gì!" Lục Thiên Trường hét lớn: "Mọi người ai cũng phải đánh, ai đánh trước, thưởng 2000 tệ!"

Đại Giang mắt đỏ ngầu lên: "A a" kêu to giơ gậy lên đánh xuống. Lục Hải Đào bị đánh một gậy trúng đầu, cả người đều gục xuống. Máu tươi đột nhiên phun ra tung tóe.

Có lẽ là do máu, có lẽ là do 2000 tệ kia, cũng có thể là do câu "Pháp luật không xử tội đông người", tựa hồ thú tính của tất cả mọi người đều trong tích tắc đó đều nổi lên kích, ở phía sau Đại Giang, một rừng gậy gộc, giáo mác cùng cuốc xẻng giơ lên, tiến thẳng đến chỗ Lục Hải Đào đang nằm trên đất...

"Dừng tay!" Phương Mộc rốt cục nhịn không được, liều mạng giãy thoát khỏi hai thôn dân phía sau, vừa lăn vừa bò bổ nhào qua, túm Lục Hải Đào lên kéo về phía sau. Thôn dân vẫn đang tiến về phía trước vội vàng ngừng tay lại, trên mình Phương Mộc vẫn trúng mấy gậy.

"Các người điên rồi sao?" Phương Mộc khó mà tin vào tất thảy mọi chuyện trước mắt, cậu biết Lục thiên Trường vẫn muốn dồn Lục Hải Đào vào chỗ chết, nhưng cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ Lục Thiên Trường lại chọn cách giữa ban ngày ban mặt, bảo toàn thể thôn dân hành sự.

"Cậu chớ có nhiều chuyện!" Lục Thiên Trường sắc mặt âm trầm: "Đây là chuyện thôn của chúng tôi!"

Phương Mộc định vạch trần chân tướng việc Lục Đại Xuân giết chết Lục Tam Cường, nhưng mà bây giờ xem ra sẽ không có người nào tin tưởng cậu. Đám thôn dân muốn giết Lục Hải Đào, không phải vì thay Lục Tam Cường báo thù, mà là vì muốn duy trì cuộc sống không làm mà vẫn hưởng. Vật chất có thể khiến cho con người biến thành dã thú, bất luận ở phồn hoa đô thị, hay là thâm sơn cùng cốc, đều là chân lý không thể bàn cãi. Cùng dã thú nói chuyện đạo lý, tuyệt không phải là phương pháp hay, thế nhưng Phương Mộc cũng chỉ có thể thử một lần.

"Mọi người tỉnh táo một chút đi, cho dù giữa các người có giao ước gì đi chăng nữa, cũng không thể giết người." Phương Mộc vừa ra sức bảo vệ Lục Hải Đào, vừa giang hai tay ra, chứng tỏ mình không có ác ý: "Tam Cường đã chết, chuyện này rốt cuộc cũng không cáo cách nào cứu vãn được nữa, các người phải...Ai da!" Phương Mộc đột nhiên cảm thấy bắp chân đau nhói một hồi, cúi đầu xem thử, thấy đôi tay của Lục Hải Đào đã thò vào trong ống quần của mình, móng tay bấu thật sâu vào trong bắp chân.

"A---------" đầy mặt Lục Hải Đào đều là máu, cậu ta không hề để ý mọi việc xung quanh kẽ kêu một tiếng, dưới vết máu, một đôi mắt phóng ra thứ ánh sáng từ trước tới giờ chưa từng có, ra sức nhìn chằm chằm Phương Mộc.

Phương Mộc chân đau đến mềm nhũn, cơ hồ ngã trên mắt đất.

"Hắn điên rồi! Đánh chết hắn, đánh chết hắn!" Trong đám người truyền ra một tiếng thét, đám thôn dân vừa mới lui về phía sau lại một lần nữa tiến tới.

"Mọi người đừng kích động!" Phương Mộc vội vàng trụ vững gót chân: "Giết người thì phải đền mạng! Các người giết Lục Hải Đào, ai cũng đều không thoát tội đâu!"

"Đánh rắm, có thể bắt toàn bộ chúng ta sao?"Có người la lớn.

"Các người phải tin tôi!" Phương Mộc đầu đầy mồ hôi: "Ngàn vạn lần tỉnh táo một chút, xã hội bây phải thuân theo pháp luật..."

"Cái gì mà pháp luật,pháp luật có thể cho chúng ta cái ăn cái uống hay sao, có thể cho chúng ta tiền tiêu hay sao?"

"Tiền và mạng thì cái nào là quan trọng hơn?" Phương Mộc rống lên: "Vì bản thân các người để có ăn có ở, có tiền tiêu, thì sẵn sàng giết người hay sao?"

"Nó không chết, chúng ta cũng phải chết!" Lục Thiên Trường hô to: "Đừng nghe cậu ta, đánh, đánh cho ta!"

Câu nói này kích thích tất cả thôn dân, vô số gậy gộc cùng giáo mác vung lên trước mặt Phương Mộc. Rất nhanh, trên đầu trên người Phương Mộc cũng bị đánh mấy gậy rất nặng.

Sau cơn đau nhức đó là chết lặng. Trong hốt hoảng, Phương Mộc ý thức được, trước mặt đã không phải là khuôn mặt của con người, bọn họ không có mắt, trên gương mặt đáng ra nên lấp loáng ánh sáng, nhưng bây giờ chỉ quanh quẩn một màu đen tối. Cá mù, Phương Mộc bỗng nhiên nghĩ đến những con cá kia vì không thấy ánh sáng mặt trời nên mất đi thị giác. Trong khi đó tâm hồn của con người bị dục vọng hoàn toàn che đậy, so với những con cá mù kia có khác nhau gì đâu chứ?

Từ trong đáy lòng Phương Mộc đột nhiên cảm thấy tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng này lại được thôi thúc bởi sự phẫn nộ khôn cùng!

Đột nhiên, một cây gậy đánh lên bờ vai Phương Mộc, Phương Mộc tiện tay bắt lấy nó, đoạt lấy, lập tức vung tới trước mặt mọi người. Máu từ trên đầu chảy xuống, chảy vào trong mắt của cậu. Phương Mộc vừa dùng tay lau, vừa giơ gậy lên chỉ vào những thôn dân rục rịch cử động.

"Tất cả đứng im cho tôi!" Bất luận ra sao cũng phải đem Lục Hải Đào ra ngoài, Phương Mộc đã hạ quyết tâm, "Tôi phải..."

"Bình!" Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng trầm đục, những thôn dân trước mặt Phương Mộc cùng phát ra tiếng hét kinh hãi, cậu vô thức quay đầu lại, lập tức cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng.

Lục Hải Đào nửa ngồi đang mềm nhũn ngã xuống, hỗn hợp óc cùng máu từ một lỗ thủng trên đỉnh đầu òng ọc chảy xuống. Miệng cậu ta mở to, hai mắt trợn lên, tựa hồ đầy ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Người đó, là Lục Hải Yến đang cầm một cái búa, Lục Hải Yến cắn chặt hàm răng, hai mắt nhìn chằm chằm em trai còn đang co giật.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cho đến khi Lục Hải Đào trút hơi thở cuối cùng, Lục Hải Yến cơ thể mới lảo đảo, cúi đầu chậm rãi đi đến trước mặt Lục Thiên Trường. Lục Thiên Trường hiển nhiên cũng vô cùng kinh hãi, thấy Lục Hải Yến đi tới, tư thế lại có vẻ như muốn chạy trốn.

Lục Hải Yến lại vô cùng ngoan ngoãn giao cây búa cho Lục Thiên Trường, Lục Thiên Trường vô thức nhận lấy, làn môi mấp máy vài cái, nhất thời không biết nói cái gì, ngoài mấy chữ: "Ngoan...đứa nhỏ ngoan."

Lục Hải Yến ngẩng mạnh đầu lên, phía sau mái tóc dài che khuôn mặt, đột nhiên bắn ra hai ánh mắt sắc lạnh. Ngay sau đó, làn môi của cô liền giống như dã thú tru lên, lộ ra một hàm răng trắng nhởn.

"A------"cô hét lên. Tiếng hét này phảng phất như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào màng nhĩ của mỗi người.

Cô cúi đầu, cúi người cõng Thôi quả phụ đã chết ngất, ngó cũng không thèm ngó Phương Mộc một cái, từ từ bỏ đi.

Mãi cho đến khi cô biến mất, đám người mới bắt đầu lục tục bỏ đi. Rất nhanh, trong sân chỉ còn lại Lục Thiên Trường, Lục Đại Xuân, Phương Mộc cùng một vài thôn dân.

Lục Thiên Trường hướng Lục Đại Xuân thì thầm mấy câu, lập tức, Lục Đại Xuân liền chỉ huy hai thôn dân kéo thi thể Lục Hải Đào đi. Mặt khác một vài người theo lệnh đi tới vây quanh Phương Mộc.

Từ trong kinh hoàng cực độ Phương Mộc dần dần phục hồi tinh thần lại, cậu thở ra một hơi, nhìn Lục Thiên Trường, cười cười: "Đến phiên tôi, phải không?"

"Không." Lục Thiên Trường lắc đầu: "Tôi không muốn giết cậu, cậu đi đi."

"Sao?" Phương Mộc mở to hai mắt: " Ông vì sao lại không giết tôi?"

"Đúng vậy, tôi vì sao không giết cậu nhỉ?" Lục Thiên Trường vẻ mặt sảng khoái châm một điếu thuốc: "Nếu như cậu đem chuyện xảy ra hôm nay kể ra, người khác cũng sẽ hỏi như vậy đó."

"À." Phương Mộc nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Sẽ không có ai tin tôi đúng không?"

"Tôi có thể bảo trong thôn này từ trước đến giờ không có hai người tên là Lục Hải Đào và Lục Tam Cường." Lục Thiên Trường phun ra một ngụm khói thuốc: "Nhưng mà cậu thì không được, nếu nh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.