Song Ngọc Thành Thư

Chương 5: Chương 5: Nhiên mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi




Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ

Tới Song Hòe Trấn, Tuyên Cảnh và An Tuyệt lập tức vào một ngôi nhà cũng không tính là rộng, nhìn qua còn hơi có chút cổ xưa, nhưng bên trong cũng khá đầy đủ.

"Hiện tại ngươi có thể nói được rồi." An Tuyệt ngồi ở sảnh chính, mặt không biểu tình nói.

"Kỳ thật cũng cũng không có nguyên nhân khác hay gì" Tuyên Cảnh vẫy nha hoàn đưa nước trà và điểm tâm lui xuống, nhìn y ngồi đối diện, than nhẹ: "Chỉ là cảm thấy tướng quân đồng bệnh tương liên với ta thôi."

An Tuyệt không hiểu nhìn về phía hắn: "Đồng bệnh tương liên?"

"An tướng quân tuổi trẻ tài cao, đi chinh chiến khắp nơi, có thể nói Kỳ Quan Mục được như hôm nay, hơn phân nửa đều là dựa vào công lao của tướng quân. Nhiên mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi(*), nói vậy tướng quân ở Kỳ Diệu cũng không được như ý lắm nhỉ, bằng không cũng không đến nỗi nháo đến quân thần bất hoà, lấy chết minh oan."

(*) câu này nghĩa là cây cao trong rừng sẽ bị gió bẻ gãy, đồng nghĩa với việc người giỏi giang sẽ dễ bị ghen tỵ, nói xấu, làm hại.

Tuyên Cảnh đứng dậy tự mình rót một tách trà đưa cho An Tuyệt, cũng tự rót một tách cho bản thân, không chút để ý nói tiếp:

"Mà ta ở trong cung, được phụ hoàng sủng ái, sớm được phong vương, những năm gần đây bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, càng có vô số người ngóng trông ta chết sớm, để tránh chắn đường người khác thăng chức. Lần này xuất chinh...... Tướng quân hẳn là đã nghe qua rất nhiều về ta đồn đãi nhỉ?"

Nhìn về phía An Tuyệt, cười một chút, đem nước trà trong tách uống một hơi cạn sạch, hờ hững nói: "Cũng không phải tất cả lời đồn đãi đều không thể tin, ta vốn chính là một kẻ vô dụng ăn chơi trác táng, cả ngày chỉ biết tìm người mua vui, nào phải tướng soái tài giỏi gì đâu, nhưng những người đó vẫn muốn tiến cử ta tới sa trường để chịu chết."

An Tuyệt cũng nhấp một ngụm, nhìn lá trà trong tách nhẹ nhàng chìm nổi không chút để ý nói: "Ta thấy những lời đồn đãi này vẫn không thể tin, từ ngày ta tỉnh lại đến nay, những lời nói việc làm của Vương gia, làm gì giống như một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng trong lời đồn."

Tuyên Cảnh cười, thản nhiên nói: "Tất nhiên không phải kẻ vô dụng thật sự, bằng không mấy năm nay chẳng phải đã bị hại chết trăm lần trong nơi ngói đỏ tường cao kia à? Chỉ là từ trước tới giờ ta không có chí lớn, lười tranh đoạt, cho nên muốn an tâm làm cái kẻ vô dụng ăn chơi trác táng trong lời đồn thôi...... Nhưng cố tình vẫn có người không vừa mắt ta, muốn ta rơi vào bẫy chết."

Nói đến đây, trong mắt đã chỉ còn sự lạnh lẽo.

"Vô tình nhất là nhà đế vương, Vương gia thế vẫn là tốt rồi." An Tuyệt cũng có chút cảm khái, được đáp án, không muốn nói nhiều nữa, xách theo kiếm đứng dậy đi ra ngoài.

"Chậm đã." Tuyên Cảnh buông chén trà, gọi y lại từ phía sau.

"Vương gia còn có chuyện gì?" An Tuyệt đẩy chuôi kiếm ra một chút, cũng không quay đầu lại hỏi, thầm nghĩ nếu Tuyên Cảnh nhất quyết cản đường y, thì cùng đánh một trận.

"Tuyên mỗ muốn hỏi tướng quân một vấn đề," Tuyên Cảnh không động, ngữ khí cũng bình đạm như nước: "Nếu hôm nay ta cho ngươi rời đi, tướng quân định đi chỗ nào?"

An Tuyệt không nghĩ nhiều, tùy ý trả lời: "Thiên hạ to lớn, tự nhiên sẽ có chỗ để đi."

"Lại về Kỳ Diệu à?" Tuyên Cảnh lại hỏi.

Cả người An Tuyệt cứng đờ, rũ mắt nhìn chăm chú thanh kiếm "Tuyệt Hưởng" trong tay, nhớ tới lời Kỳ Quan Mục nói trước khi xuất chinh, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Sẽ không."

"Xem ra An tướng quân cũng không phải là một kẻ ngu trung(*) ngoan cố," Tuyên Cảnh gật gật đầu, tựa hồ rất vừa ý với câu trả lời này, nói thẳng ra: "Bổn vương cũng không định hồi cung, bây giờ chúng ta cũng không xem túc địch, bởi vì ân cứu mạng, hiện giờ tuyên mỗ cũng tưởng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của một hồi, dục mời tướng quân tại đây tuyên phủ trụ hạ, không biết ý của ngươi như thế nào?"

(*) trung thành một cách ngu ngốc.

An Tuyệt thu kiếm vào vỏ, quay lại thân đi nhìn hắn, thần sắc thập phần phức tạp: "Vương gia vì sao nhất định phải dây dưa không thôi với An mỗ."

Tuyên Cảnh theo bản năng đè cổ tay trái của mình lại, trầm ngâm một lát, từ trong tay áo móc ra kia đem phá quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, mặt giãn ra nói: "Ước chừng là khuynh đảo vì tướng quân lòng son dạ sắt và phong tư vô song đi."

Lúc hắn đang nói lời này ý cười phá lệ trong sáng, một đôi phượng nhãn mang ánh sáng nhạt, trong tròng mắt màu nâu nhạt phản chiếu rõ ràng dáng người An Tuỵet, khóe mắt đuôi lông mày toàn là thái độ hết sức phong lưu.

An Tuyệt: "......"

Lặng im một lát, An Tuyệt đè áp xuống xúc động muốn rút kiếm, tránh đi ánh mắt nóng rực kia, không tự nhiên đổi đề tài: "Vương gia vì sao không muốn hồi cung?"

Tuyên Cảnh thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Ta ngày hôm trước đã hỏi thăm qua, mấy ngày trước, trong cung và Kỳ Diệu đồng thời đưa ra tin tức, Lâm An vương và Định Viễn tướng quân đã táng thân nơi Vãng Sinh Nhai, đồng quy vu tận. Ta là một người chết, trở về làm chi?"

Rũ mắt sửa sửa vạt áo, lại nói tiếp: "Trong nơi tường cao đều là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, thật sự phiền chán, không bằng ở hương trấn xa xôi này làm người thường, có khi còn sống vui sướng hơn."

An Tuyệt hạ mắt suy tư một lát, như là bị lời này của y thuyết phục, nhấc chân đi đến phía trước vị trí ngồi xuống, nói: "Người thường cũng có phiền não của người thường, ăn, mặc, ở, đi lại, củi gạo mắm muối, đều là vấn đề."

Mọi nơi nhìn quanh một vòng, lại ngữ khí không rõ nói: "Cũng không phải mỗi người đều có thể giống Vương gia như vậy, ở nơi thị trấn xa xôi như vậy cũng có ruộng đất."

"Nói đến việc này", Tuyên Cảnh hơi trầm ngâm một chút: "Ta mời tướng quân ở lại cũng có một nguyên nhân khác."

An Tuyệt ngước mắt nhìn hắn.

"Này nhà cửa......" Tuyên Cảnh làm như có chút khó có thể mở miệng, hơn nửa ngày mới hơi xấu hổ nói tiếp: "Tiền mua nhà cửa, một nửa từ tướng quân."

"?" Trong mắt An Tuyệt toàn là khó hiểu.

"Không biết tướng quân có từng phát hiện," Tuyên Cảnh thần sắc cổ quái nhìn y một cái, ngay sau đó có chút không quá tự nhiên dời đi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Trừ bỏ bội kiếm, trên người ta và ngươi chẳng còn cái gì có giá trị."

"......"

An Tuyệt sờ trên người mình theo bản năng--

Sau khi y tỉnh lại suy nghĩ vẫn luôn hỗn loạn, chỉ lo tự hỏi dụng ý của Tuyên Cảnh khi cứu y, căn bản là không rảnh đi để ý những cái vật ngoài thân đó. Lúc này mới phát hiện trên người trừ chuỷ thủ và bội kiếm Tuyên Cảnh ném cho y, cơ hồ là không còn thứ gì.

Y sờ soạng ngực mình một lát, vẫn chưa sờ được vật kia, sắc mặt biến đổi, tiến lên cầm cổ áo Tuyên Cảnh, đem hắn từ trên ghế nhất lên: "Ngọc bội của ta đâu?"

Tuyên Cảnh trong mắt chợt hiện lên một tia cảm xúc không rõ, thần sắc bất biến, bình tĩnh nói: "Bán rồi."

Như là chưa thấy sắc mặt An Tuyệt càng ngày càng trầm, không sợ chết lại bồi thêm một câu: "Ta bán."

"Ngươi!" An Tuyệt cầm cổ áo hắn trực tiếp chuyển hướng về phía cổ tuyết trắng kia, mang theo vài phần tàn nhẫn chế trụ cổ hắn, như là hạ quyết tâm muốn đem hắn bóp chết ở trong tay, trong mắt càng là toả ra lạnh lẽo: "Ai cho ngươi tùy ý chạm vào vật trên người ta?"

Tuyên Cảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn gắt gao bóp chặt yết hầu, sắc mặt theo phản ứng của thân thể tự nhiên nhanh chóng đỏ bừng, thậm chí dần dần có dấu hiệu phát tím, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ là, ánh mắt cũng vẫn trầm tĩnh bình thản, hoàn toàn không có thái độ của người gần chết, nhìn qua ngược lại hơi nhàn nhã, phảng phất như chắc chắn An Tuyệt sẽ không thật sự giết mình.

Sự thật chứng minh, hắn đoán đúng rồi.

Lúc sắc mặt của hắn bởi vì thiếu oxy mà sắp từ tím chuyển sang trắng, An Tuyệt buông lỏng tay ra.

Tuyên Cảnh bản năng che miệng khom lưng ho sặc sụa một trận, đợi khi đã thở thông, mới lại nhẹ giọng nói: "Nếu không đem cầm những vật ngoài thân đó đổi chút tiền bạc, tướng quân chỉ sợ cũng không thể khoẻ mạnh giống hiện tại đứng ở chỗ này cùng ta nói chuyện."

Ý ngoài lời, ta là vì cứu tánh mạng của ngươi, mới bất đắc dĩ mà làm vậy.

An Tuyệt trầm mặc.

Sau một lúc lâu, mới thu lại ngữ điệu tức giận, hỏi: "Cửa hàng cầm đồ kia ở đâu?"

"Ta cũng không biết." Tuyên Cảnh giơ tay vuốt phẳng vạt áo bị nhéo nhăn, ngồi lại trên ghế, thanh âm vẫn nhẹ nhàng chậm chạp bình đạm: "Ngày đó là nhờ Thúy Nhi cô nương, cũng không hỏi nhiều...... Từ từ."

Thấy An Tuyệt rút kiếm xoay người đi, không khỏi cất cao âm điệu gọi lại y.

An tuyệt bước chân chưa đình, đi nhanh bước ra chính sảnh.

"Không nói đến ngày đó liền nói tốt là chết đương, chủ tiệm có chịu hay không làm ngươi chuộc lại, liền nói này tiền chuộc, tướng quân trên người nhưng có phần văn?" Tuyên Cảnh dẫn theo ấm trà hướng ly trung khuynh đảo, vẫn là cực đạm ngữ khí, nhưng nói chuyện tốc độ rõ ràng nhanh hơn chút.

An tuyệt bước chân quả nhiên nhân hắn lời này dừng lại.

Tuyên Cảnh buông ấm trà, lại nói: "Thấy ngươi quý trọng như thế, khối ngọc bội kia, hẳn là do Kỳ Quan Mục tặng ngươi đi."

Ngữ khí chắc chắn, không hề có nghi ngờ.

Không đợi An Tuyệt nói, lại nói tiếp: "Ta nghe nói Kỳ Quan Mục từ khi bước lên đế vị, sau khi ổn định triều cục, có rất nhiều đại thần toàn trong tối ngoài sáng dâng tấu thư buộc tội quá ngươi, từ đó về sau, hắn liền từ từ xa cách tướng quân, ngay cả binh phù và quân quyền cũng thu trở về, còn nói rằng là bởi vì ngươi năm xưa đánh giặc vất vả, lưu lại ngươi ở kinh thành nghỉ ngơi lấy lại sức."

"Nếu không có lần đoạt bảy thành này, sợ là cũng sẽ không nhớ tới còn có tướng quân trung thần như vậy tồn tại đi...... Nhưng mà dù vậy, hắn vẫn rất kiêng kị ngươi, một bên phòng bị, một bên phái ngươi xuất chiến, một bên lại cản tay ngươi."

Nâng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm: "Hắn nghe lời nói của một phía như thế, nghi ngờ ngươi cố kỵ ngươi, nhưng ngươi lại vẫn cứ một lòng với hắn như cũ, có khi hắn cũng đã không nhớ từng đưa cho ngươi ngọc bội mà ngươi trân trọng, là vì sao?"

Lời này vừa lúc chọc trúng nỗi đau trong lòng An Tuyệt.

Y đứng im tại chỗ, một bên tay một nắm chặt thành quyền rũ xuống, một bên khác gắt gao cầm vỏ kiếm, cả người căng chặt, trong ánh mắt tràn đầy đau kịch liệt cùng bi ai.

Tuyên Cảnh ánh mắt càng sâu, khóe miệng nhếch lên, như suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Tại hạ bất tài, khi ở Dục Kinh ăn chơi trác táng cũng từng nghe người ta nói qua trên đời này có một loại tình yêu, gọi là đoạn tụ, chỉ hai nam tử yêu nhau say đắm."

Mang theo thâm ý nhìn thoáng qua An Tuyệt cứng còng căng chặt sống lưng, nói tiếp: "Nhưng bởi vậy mới nói nó nghịch thiên lý luân thường, là tình yêu cấm kỵ, cho nên từ trước đến nay thế nhân làm gì có ai dám công khai, ngay cả những nơi nam kỹ kia ở Xích Minh cũng chỉ dám lén hành sự...... Không biết tướng quân đối với quân chủ Kỳ Diệu kia, có phải có ý nghĩ xằng bậy như vậy hay không?"

An Tuyệt cứng còng căng chặt thân mình khẽ run lên.

Thật lâu sau, y mới nhắm chặt hai mắt, ổn định tâm trạng, cũng không quay đầu lại thấp giọng phun ra bốn chữ: "Liên quan tới ngươi à?"

Lại là những lời này.

Ánh mắt Tuyên Cảnh tối sầm lại, chỉ cảm thấy trong lòng lập tức bị thứ gì một đổ, có chút tích tụ khó trừ.

Tác giả có lời muốn nói & Tuyên Cảnh: "Ngươi có phải thích Kỳ Quan Mục hay không?!" . Ngôn Tình Sủng

An Giác: "Hỏi cái rắm!"

Nội tâm Tuyên Cảnh: Tức giận à, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.