Sống Như Tiểu Cường

Chương 59: Chương 59




Sắc mặt của Tiểu Bảo bắt đầu tối sầm lại. Tôi tiếp tục nói: "Sau khi anh ấy thất nghiệp, bạn gái của anh ấy cũng bỏ anh ấy luôn, đến bây giờ cơm ăn cũng không đủ no, đến nhà bạn bè khắp nơi ăn ké nên họ cũng chẳng coi anh ta ra rơm ra rác gì nữa."

Sắc mặt Tiểu Bảo càng lúc càng khó coi, tôi sợ mình không kìm chế được lại phá lên cười nên vờ ôm mặt khóc nức nở.

Tiểu Nguyệt không nhịn được đã bật cười, tôi vội đạp chân nó dưới gầm bàn, nó vội mắm môi nhịn cười.

Tôi tiếp tục nói: "Ông chủ của anh ấy còn có thế lực xã hội đen đứng đằng sau, đã sai một thằng lưu manh đánh gãy chân anh ấy, giờ anh ấy đáng thương lắm, toàn lê lết ngoài phố ăn xin, mà còn thường xuyên bị đói phải xin nước gạo thừa ở các nhà hàng để ăn."

Tôi vừa gào vừa đập bàn hét lớn: "Thật đáng thương quá!"

Phía Tiểu Bảo dường như không có động tĩnh gì, một lát sau tôi nghe anh ta rít lên khô khốc: "Tiểu Cường!"

Tôi ngẩng lên nhìn, mặt anh ta nhợt nhạt như một xác chết, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lã chã rơi. Cuối cùng anh ta thốt lên: "Tiểu Cường! Làm người phải thành thật."

Chú Hai vẫn nói, khi ép người lấy tiền, chúng ta thường tìm ra một đống lí do để ép anh ta, rồi tóm cổ anh ta, lôi anh ta ra cửa sổ, làm như sắp đẩy anh ta xuống đến nơi rồi. Lúc này đừng ra điều kiện cho anh ta, hãy để thời gian run sợ của anh ra dài ra một chút, đợi anh ta sợ khiếp đảm rồi thì lôi anh ta quay lại phòng. Lúc này hãy đòi tiền anh ta, thường thì anh ta sẽ phải ngoan ngoãn mà nghe lời.

Vì vậy uy hiếp người khác cũng là một trong hoạt động mang tính nghệ thuật cao, nhu cương kết hợp, đàn hồi có độ.

Tôi bắt đầu an ủi Tiểu Bảo: "Hôm nay cũng may ở đây toàn bạn tốt của anh, vì thế anh đừng lo lắng có người bán rẻ anh."

Tiểu Bảo bắt đầu yên tâm thở phào, tôi tiếp tục hỏi anh ta: "Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không anh Tiểu Bảo?"

Anh ta đau khổ gật đầu.

Tôi vui vẻ vỗ vai Tiểu Bảo: "Anh Tiểu Bảo, vậy bây giờ chúng ta hãy ca tụng tình bạn đi!"

Tiểu Bảo đã không còn biết nên cười hay nên khóc.

Tôi nói với anh ta: "Anh Tiểu Bảo, anh giúp em nghe ngóng tình hình xem sếp anh biết những gì về ông Trưởng phòng."

Anh ta có chút khó nghĩ: "Nhưng Tiểu Cường này, tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh quèn rất khó thăm dò được."

Tôi cười đáp: "Hà hà, vậy là phải chờ vào sức hấp dẫn của anh Tiểu Bảo rồi, có thể nghe ngóng từ thư ký, em cũng không cần những tin tức chi tiết quá, chủ yếu là nghe ngóng xem Trưởng phòng Lưu có những họ hàng nào."

Tiểu Bảo hơi nghi hoặc, không biết là tôi định làm cái quái gì.

Tôi kéo Tiểu Nguyệt đi và tạm biệt anh ta, từ nay về sau có người làm nội ứng thì công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.

Đến tối Tiểu Bảo gọi điện lại, anh ta bảo Trưởng phòng Lưu có vài người họ hàng xa trong thành phố này, ông ta còn có một cô con gái duy nhất cũng đang làm việc trong thành phố, khoảng 20 tuổi, nghe nói là viên chức nhà nước.

Trong đầu tôi lại lóe lên ý tưởng, đã là giả mạo, nếu là họ hàng xa có lẽ tác dụng không lớn. Nếu liều một ván để Tiểu Thúy giả làm con gái ông Trưởng phòng, nếu bà ta biết mặt con gái ông ta thì chúng tôi sẽ bị phát hiện ngay từ đầu, bà ta cũng không bị tổn thất, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm, và chúng tôi sẽ nghĩ cách khác. Nhưng nếu Lý Dương chưa bao giờ gặp con gái ông ta, chúng tôi có thể hứa giúp bà ta thắng thầu để đòi tiền bà ta. Chỉ có điều sau khi lấy được tiền xong chúng tôi phải cẩn thận với đám xã hội đen phía sau bà ta, phải tính đến đường lùi, ví dụ như dạt sang tỉnh khác trốn một thời gian chẳng hạn. Món tiền này đối với Lý Dương không to tát gì, chắc bà ta sẽ không rung cây động rừng mà tình chúng tôi tính sổ.

Tôi đem phương án mới tóm tắt cho Tiểu Nguyệt, Tứ Mao và Tiểu Thúy nghe.

Tiểu Thúy cúi đầu im lặng, tôi hỏi nó: "Tiểu Thúy, em thấy thế nào?"

Tiểu Thúy nói: "Anh Tiểu Cường, em đã đóng không ít vai, có vai nữ sinh gia đình khó khăn, có vai cô bé bỏ nhà đi, còn có vai người phụ nữ bị chồng ruồng rẫy, nhưng làm con của một cán bộ em chưa thử bao giờ, em sợ mình diễn không đạt!"

Tôi cười đáp: "Cái này thì em khỏi lo, các vai diễn khác khó như thế mà em còn làm tốt được, con cán bộ thì quá đơn giản rồi. Em chỉ cần nhớ làm được mấy bước dưới đây là thành công rồi. Thứ nhất: Dáng vẻ cao ngạo, tỏ ra thật lạnh nhạt, khi nhìn người ta không nên nhìn thẳng vào mặt mà chỉ liếc ánh mắt quét nhanh qua mặt họ là được. Thứ hai: Người ta nói chuyện với em, em không được ôn tồn vồn vã mà người ta hỏi 10 câu nhiều nhấtem chỉ nên trả lời 3 câu, trong đó hai câu chỉ nên dùng mũi "ừ" một tiếng là đủ. Thứ ba: Khi người khác nói chuyện vừa được nửa câu, em liên tục ngắt lời người ta dù họ nói đúng hay sai cũng đều phải tìm ra chút ít sai sót để vặn họ lại. Làm được ba điều này, người ta muốn tin em không có quyền có thế cũng khó đấy!"

Trong đó điều thứ hai là cực kỳ quan trọng, bởi vì chúng ta cũng không thật hiểu vai vế của Trưởng phòng Lưu. Tiểu Thúy nói càng ít với Lý Dương thì càng khó bị phát hiện.

Tiểu Thúy lo ngại hỏi: "Đơn giản thế thôi à?"

Tôi cười đáp: "Tất nhiên là không đơn giản như thế, nhưng phải nhớ là Lý Dương đang cầu cạnh bố em giúp, vì thế nên lúc nào cũng đối xử với bà ta với bộ mặt bà cô khó tính là được. Về việc phải làm thế nào khi gặp lãnh đạo lớn thì càng khó hơn, lúc này chunbgs ta chưa cần dùng đến."

Những lo lắng của Tiểu Thúy cuối cùng cũng đã được xua tan, nó cười nói: "Thế thì em đủ tự tin rồi."

"Tuy nhiên", tôi lại nhớ đến một số chuyện liền vội vàng nhắc nhở nó, "Cho dù Lý Dương có nhờ cậy em làm việc gì khuất tất thì em nhớ phải trả lời bà ta "Cái này không có gì là khó cả" là được."

Tiểu Thúy lĩnh hội và cười, đương nhiên là chỉ hiểu mấy cái nội tại đơn giản ấy là chưa đủ, tôi còn phải bảo Tiểu Nguyệt cho Tiểu Thúy mượn mấy bộ cánh sang trọng. Có như vậy chúng ta mới giống bọn họ cả về hình thức lẫn tính cách được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.