Khi Thanh Hề đang thương lượng với Phong Lưu, Thái phu
nhân vẫn đang trằn trọc không ngủ.
Những lời Phong Lưu nói với bà, vẫn như đang vang lên
rõ ràng.
“Con không thể đồng ý. Ngay như người bình thường, dù
không có con cũng phải đến bốn mươi tuổi mới nạp thiếp.” Phong Lưu tỏ thái độ
rất kiên quyết.
Dù Thái phu nhân có khuyên bảo như thế nào, hắn đều
không đồng ý.
“Thương cô nương cũng là cô gái đàng hoàng, lại sống
nhờ ở phủ ta, nếu giờ để cô ấy làm thiếp, người khác sẽ đánh giá nhà ta dùng
cường quyền cưỡng ép dân nữ. Mà đâu phải chỉ có chuyện đó, mẹ cũng biết tính
tình Thanh Hề thế nào, chỉ nói đơn giản, Thương cô nương mới đến phủ ta không
lâu, từ trên xuống dưới đều khen cô ấy không ngớt lời, nếu cưới người như thế
vào nhà, chỉ sợ Thanh Hề không phải đối thủ, tuyệt đối không phù hợp để cưới về
làm thiếp.” Khả năng đánh giá của Phong Lưu rõ ràng là rất sắc bén.
Thái phu nhân có chút kinh ngạc, bà biết Phong Lưu yêu
thương Thanh Hề, nhưng không hề ngờ rằng Phong Lưu lại nghĩ cho Thanh Hề đến
mức đấy, về chuyện Thanh Hề vô sinh, Thái phu nhân không nói được, trằn trọc
suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi Thanh Hề đến chỗ Thái phu nhân
thỉnh an, quả thực không dám nhìn vào mắt Thái phu nhân, chỉ cảm thấy rất áy
náy tội lỗi.
Khi Phong Lưu rời khỏi Lan Huân Viện lúc sáng, hắn đã
ôm chặt nàng nói, nếu Thanh Hề thật sự không sinh con, hắn sẽ xin một đứa con
của Phong Cẩm hoặc Nhị đệ Tam đệ mang về làm con thừa tự, đối xử như con ruột,
không cần phải làm chuyện chia lìa gia đình người khác, nuôi cháu ruột làm con
thừa tự vốn là chuyện rất bình thường.
Hắn nói con ai cũng là huyết mạch nhà họ Phong, không
có gì khác biệt.
Thanh Hề không hề dự đoán được rằng Phong Lưu sẽ nói
như vậy, nàng nghe xong mà khó chịu vô cùng, hối hận bản thân trước kia ma xui
quỷ khiến thế nào lại hại Thương Nhược Văn, giờ thành hại người hại mình.
Đối với Thanh Hề, Thái phu nhân thật sự là có chút
giận cá chém thớt, Phong Lưu không đồng ý cho Thương Nhược Lan vào cửa, cũng
không chịu để mắt tới ai khác, Thái phu nhân giận Thanh Hề biết rõ tình hình mà
không khuyên Phong Lưu, thành ra đánh giá nàng không biết chú ý tới đại cục.
Thanh Hề cũng rất khổ tâm mà không giải thích được,
nhưng trực giác nàng mách bảo, nói cho Thái phu nhân rằng Phong Lưu đã biết
nàng không thể có con nhưng vẫn kiên quyết không chịu nạp thiếp nhất định không
phải chuyện tốt.
Bữa điểm tâm ngày hôm đó, là bữa điểm tâm lạnh lùng
nhất mà Thanh Hề từng ăn ở Quốc công phủ, Thái phu nhân không nói câu nào, Thanh
Hề cũng cúi đầu không nói, ngẫu nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân xin
giúp đỡ, Thái phu nhân cũng làm như không thấy.
Thêm mấy ngày trôi đi, ngày nào Phong Lưu cũng về phủ
rất muộn, cũng không đến Lan Huân Viện, chỉ ngủ lại Tứ Tịnh Cư, chuyện chuyển
về Lan Huân Viện không hề đề cập lại, như thể chưa từng có dự định gì.
Thanh Hề ngày ngày ân cần hầu hạ Thái phu nhân, nhưng
Thái phu nhân chưa từng nguôi giận, đối với Thanh Hề cũng không quan tâm, Thanh
Hề tất nhiên biết Thái phu nhân là lần này rất giận, lại càng cẩn thận hơn, chỉ
sợ đi sai bước nhầm.
Một tháng sau, quan hệ giữa Thanh Hề và Thái phu vẫn
chẳng khá hơn chút nào, bữa điểm tâm mỗi sáng chẳng khác nào ăn sáp, ngày hôm
đó Thanh Hề không ăn nổi thứ gì, chỉ ăn tạm một chén cháo nhỏ rồi buông bát.
Thái phu nhân cau mày, “Nếu ở chỗ ta không nuốt được
thứ gì thì mai đừng đến nữa.”
Thanh Hề quay đầu nhìn Thái phu nhân, tủi thân nói:
“Mẹ thật sự ghét bỏ Thanh Hề đến mức đấy, ngay cả đầu bếp cũng thay đổi?”
“Con nói cái gì?”
Thanh Hề chỉ đĩa bánh trên bàn, “Mẹ biết con thích ăn
bánh nhân cam, nhưng đã bao nhiêu ngày chỉ có bánh nhân hạt dẻ.”
Thái phu nhân không tin, gắp một miếng, đúng thật là
nhân hạt dẻ mà Thanh Hề vốn không thích, món bánh này xưa nay là dọn lên vì
Thanh Hề thích ăn, Thái phu nhân bình thường không ăn bao giờ.
Thái phu nhân từng trải nhiều, chỉ chốc lát liền hiểu,
đại khái là có kẻ thử dò tâm tư bà.
“Đến nhà bếp gọi Mạnh mama qua đây.”
Mạnh mama to cao vội vã tới, mồ hôi vẫn còn rỏ tong
tỏng, “Không biết lão phu nhân có gì sai bảo?”
“Món bánh này ở chỗ ta bình thường không phải đều là
nhân cam sao, sao lúc này lại đổi thành nhân hạt dẻ?” Đĩa bánh nhân cam đã là
quy củ nhiều năm không đổi.
Mạnh mama thấy tim như nặng trịch, vốn tưởng rằng
nhiều ngày thế thì qua chuyện rồi, không ngờ hôm nay lại bị phát hiện, “Hồi lão
phu nhân, hôm kia vừa mới hết nhân cam chế biến sẵn, cam tươi thì chưa chế biến
kịp, lão nô nghĩ lão phu nhân thích ăn hạt dẻ, vì vậy mới tự quyết định đổi
thành nhân hạt dẻ.”
“Ai cho ngươi tự tiện như thế, ngươi ở trong phủ này
đã lâu, nếu thấy nhân cam sắp hết, tại sao không chế biến bổ sung luôn, càng
sống càng hồ đồ, lui xuống, nhanh chóng chuẩn bị nhân cam đi, Hà Ngôn, ngươi
nhớ báo lại với vợ lão Tứ, bảo nó phạt Mạnh mama trừ lương ba tháng.”
Xử lý Mạnh mama xong, Thái phu nhân mới ngồi xuống nói
chuyện với Thanh Hề.
“Con đã khuyên Đình Trực ca ca, nhưng ngài ấy…” Thanh
Hề thấp giọng mở miệng.
Thái phu nhân cũng đã suy nghĩ cẩn thận suốt mấy ngày,
Phong Lưu đã quyết định, khó ai lay chuyển được, năm đó hắn mười bốn tuổi liền
quyết định tòng quân, dù là Thái phu nhân khóc sưng hai mắt, đánh gãy chân hắn
cũng không thể ngăn cản hắn.
“Lão Đại… nó có biết chuyện con không thể có con
không?” Thái phu nhân nhìn thẳng vào Thanh Hề một cách gay gắt.
Thanh Hề ngạc nhiên ngẩng đầu, cuối cùng gật đầu.
Thái phu nhân cuối cùng cũng tha thứ cho Thanh Hề,
biết nàng cũng đã làm hết khả năng, ngay cả chuyện không thể có con cũng thú
nhận với Phong Lưu, chỉ không nói lý do tại sao lại không thể. Chẳng trách gần
đây Phong Lưu thường xuyên về trễ, hôm nào về sớm cũng nhốt mình trong Tứ Tịnh
Cư.
Thái phu nhân vỗ vỗ lên tay Thanh Hề, “Như vậy cũng
tốt, con cũng đừng lo lắng, lão Đại nhất định sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện,
con không cần oán giận nó vì bị lạnh nhạt.”
“Con không hề oán Đình Trực ca ca.” Thanh Hề vội lắc
đầu, đối với Phong Lưu tựa như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi thời gian
gần đây, Thanh Hề và Thái phu nhân đều hiểu lầm.
Chuyện của Thương Nhược Lan đâm vào ngõ cụt, may là
vẫn chưa rêu rao ra ngoài, thế nên không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng Thương
Nhược Lan như ngại ngần tránh mặt ít tới chỗ Thái phu nhân, Thái phu nhân cũng
biết chuyện này không còn khả năng, chỉ có thể bảo người hầu hầu hạ thật tốt,
không được để cô ta cảm thấy tủi thân, sau này tính thế nào, còn phụ thuộc vào
bản thân Thương Nhược Lan.
Chẳng mấy chốc lại đến cuối năm, nha môn phong ấn,
những người cao sang quyền quý trong kinh thành bắt đầu tụ tập bằng hữu, gánh
hát kỹ viện nhộn nhịp kẻ vào người ra, thị phi cũng nhiều đột biến.
Lúc đầu Thái phu nhân vẫn chưa tin, nhưng một đồn
mười, mười đồn trăm, bất giác cảm thấy tin dần dần. Hiện tại, kép hát nổi tiếng
kinh thành là Liễu Hồng Ngọc, ngoại hình môi hồng răng trắng, giọng hát tuyệt
vời, mỗi khi biểu diễn không thể nhìn ra là nam giới, khiến bao nhiêu vương tôn
công tử bỏ công theo đuổi. Nhưng người bình thường đều không dám chạm vào, vì
ai cũng nói, chống lưng cho hắn là … Tề Quốc công Phong Lưu.
Thái phu nhân đánh giá lại Phong Lưu, mười bốn tuổi
tòng quân, xung quanh chỉ toàn đực rựa, nghe nói môi trường quân đội là nơi hay
có hiện tượng đồng tính nhất, đều là thanh niên trai tráng, lại không có chỗ
giải tỏa, có xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Thái phu nhân lại nghĩ tiếp, Phong Lưu thành thân cùng
Thanh Hề chưa được một tháng đã chuyển đến Tứ Tịnh Cư, môn khách của hắn lại
toàn kẻ tuấn tú tài năng.
Mấy năm nay, số lần Phong Lưu cùng phòng với Thanh Hề
có thể đếm trên đầu ngón tay, Lương Thần Mỹ Cảnh đều xinh đẹp hơn người, đã cởi
hết quần áo trèo lên giường hắn, vậy mà hắn đá xuống được, nếu không phải Thái
phu nhân vẫn đem chuyện con nối dõi ra ép buộc, có lẽ cả Thanh Hề hắn cũng
chẳng thiết chạm vào.
Thái phu nhân càng cân nhắc càng cảm thấy lời đồn là
sự thật, vì vậy lại càng lo âu.
Chờ một hôm Phong Lưu về sớm, Thái phu nhân giữ hắn lại
nói chuyện.
“Con không phải người háo sắc, có nhà nào nhiều vợ lẽ
nàng hầu mà được yên ấm hòa thuận, có Thanh Hề là được rồi, hơn nữa con từng bị
thương nặng, Thái y đã nói không thể sa đà tửu sắc nhiều, hại thân.”
Câu nào cũng thoái thác rất hợp tình hợp lý, Thái phu
nhân đỏ mắt, “Nếu đã vì lời dặn của Thái y, vậy Liễu Hồng Ngọc kia là như thế
nào?”
Phong Lưu không hoảng hốt bối rối chút gì, ngược lại
còn cười cười, “Chỉ là lời đồn nhảm, mẹ tin làm gì, chẳng lẽ mẹ lại không biết
con là người thế nào?”
Phong Lưu càng lấp liếm, Thái phu nhân lại càng hoài
nghi, chờ Phong Lưu rời đi, Thanh Hề đến ăn tối, mẹ chồng nàng dâu chỉ biết
nhìn nhau ngao ngán.
Thái phu nhân kéo tay Thanh Hề, thở dài chán nản, chỉ
cảm thấy Thanh Hề mệnh khổ, mặc dù Phong Lưu yêu thương nàng, nhưng tình yêu
của một người anh trai khác hẳn tình yêu của người chồng. Vào lúc này, Thái phu
nhân lại cảm thấy rất thương Thanh Hề.
Đối với lời đồn, Thanh Hề bán tín bán nghi, đáy lòng
nàng tất nhiên biết Phong Lưu không bị đồng tính, nhưng lời đồn lại rất bài bản
chi tiết, kinh thành cũng không thiếu những vị lão gia trong nhà cơ thiếp một
đàn mà vẫn thích nam thanh niên trẻ đẹp, vì vậy Thanh Hề có chút hoang mang
không xác định.
Ngày hôm đó nàng đến Tứ Tịnh Cư trả sách, ngẫu nhiên
gặp Phong Lưu ở đó, đang dặn dò hay sai bảo Thính Tuyền chuyện gì đó, Thanh Hề
quan sát hai người một lúc lâu, ánh mắt đảo từ Phong Lưu sang Thính Tuyền rồi
lại đảo từ Thính Tuyền sang Phong Lưu. Thính Tuyền quả nhiên là người cũng như
tên, ngoại hình thanh tú tuấn lãng, thanh mát như sơn tuyền.
Thính Tuyền nhanh chóng lui xuống, Phong Lưu vỗ lên
mông Thanh Hề, “Tiểu nha đầu, lại nghĩ linh tinh gì?”
“Sao Đình Trực ca ca biết thiếp đang nghĩ linh tinh?”
Thanh Hề xoa mông, cãi lại.
Phong Lưu vỗ nhẹ lên trán, hắn lao tâm khổ tứ không
tiếc hy sinh thanh danh bản thân tung tin đồn kia, còn không phải là vì nha đầu
ngốc này, thế mà nàng lại dám hoài nghi.
“Nàng bớt tưởng tượng một chút đi, mấy ngày nay thái
độ của mẹ đối với nàng có tốt không?” Phong Lưu kéo Thanh Hề ngồi lên lòng.
Thanh Hề gật gật đầu, “Thiếp…” Thanh Hề mơ hồ cảm nhận
được ý tứ của Phong Lưu, cảm kích không biết nói gì
Nhưng Phong Lưu không có tâm tình nói chuyện phiếm, vì
giả vờ cho thật, hắn đã ngủ chay rất lâu, thân hình mềm mại của Thanh Hề ngồi
gọn trong lòng, phảng phất hương hoa quả ngọt ngào, khiến người ta hận không
thể cắn nuốt ngấu nghiến vào bụng.
Thanh Hề bị Phong Lưu đặt xuống ghế dài, lớp ngoài
xiêm y nhìn qua có vẻ vẫn chỉnh tề, nhưng bên trong đã vườn không nhà trống từ
lúc nào, Phong Lưu cúi đầu nhìn nàng, gò má đỏ bừng e thẹn, mắt khép hờ mơ
màng, ngay cả ngón chân đang cong lại cũng đỏ lên, như mời mọc Phong Lưu, càng
khiến người ta muốn dày vò chà đạp.
Xong việc, Thanh Hề vội vàng đứng dậy, nàng đến chỉ vì
muốn trả sách, nào ngờ dây dưa từ trưa đến tối.
Phong Lưu cầm áo lót của Thanh Hề, tự tay mặc cho
nàng, khẽ cắn lên đầu vai nàng: “Sau này cứ năm ngày ta lại ở Tứ Tịnh Cư từ
sáng, nàng có thể mang sách đến trả, giờ đi về chọn lấy hai bộ sách mang theo.
Còn nữa, cửa ngách ở chỗ nàng dặn người hầu buối tối chỉ cài thôi, đừng khóa.”
Phong Lưu dặn dò tỉ mỉ.
Thanh Hề càng nghe càng xấu hổ, làm thế không phải mời
“trộm” vào nhà sao, “Thiếp không làm.” Thanh Hề giận gắt Phong Lưu một câu.
Phong Lưu chỉnh xiêm y cho Thanh Hề, hôn sâu thật dài,
“Chờ Tứ đệ có con là ổn, nàng cố chịu đựng.”
Nghe nhắc đến Phong Cẩm, Thanh Hề khó tránh cứng cả
người, cả giận nói: “Thiếp chẳng có gì phải chịu đựng.”
Hiếm có lúc Phong Lưu thẹn quá hóa giận, thúc dục
Thanh Hề về nhanh.