Minh Ngọc Nhi hỏi lai lịch Đào mama, Thanh Hề trả lời
chi tiết, Minh Ngọc Nhi gật gù, cô ấy cũng biết chuyện Thích Quý phi là sủng
phi của tiên hoàng.
“Là dì thỉnh vị mama này cho cô sao?” Minh Ngọc Nhi
hỏi.
Thanh Hề ngượng ngùng ấp a ấp úng nửa ngày mới nói:
“Là… là Đình Trực ca ca.”
Minh Ngọc Nhi nhướng mày.
Thanh Hề xấu hổ đỏ mặt, không chịu nói tiếp, “Sau này
tỷ tỷ sẽ biết.”
Hai người cười đùa một phen, ngày hôm sau Thanh Hề lại
thỉnh Đào mama, dù Minh Ngọc Nhi vẫn đỏ mặt, nhưng vẫn ngồi nghe. Đào mama cũng
như thể chỉ nói với Thanh Hề, còn thường xuyên kể chuyện Quý phi và tiên hoàng,
nhân tiện cho Thanh Hề lời khuyên về cách chọn xiêm y, cũng ngầm có ý chỉ
trích, vì xiêm y mà Thanh Hề mặc vẫn chẳng khác gì các cô nương chưa chồng.
Phụ nữ khi đi ra ngoài tất nhiên là phải đoan trang
thanh lịch, nhưng nữ tính nhất trên cơ thể phụ nữ là bộ ngực, mặc thế nào để
vẫn có thể khoe một cách kín đáo mới là nghệ thuật. Đào mama còn kể Thích Quý
phi đến năm ba mươi tuổi vẫn duy trì được sự quyến rũ của thiếu nữ, đương nhiên
để làm được thế cần rất nhiều bí quyết giữ gìn sắc đẹp, nhưng Đào mama không
nhớ hết.
Cứ như thế, thời gian nửa tháng trôi qua trong nháy
mắt.
Đầu tháng ba, cảnh xuân đẹp ngọt ngào như một thiếu nữ
biết yêu lần đầu, thêm chút e thẹn ngượng ngùng.
Sáng sớm Thanh Hề liền cầm lẵng cùng Minh Ngọc Nhi,
Lâm Lang, Thôi Xán vào vườn hái hoa, Đào mama muốn dạy các nàng làm son, dặn kỹ
là phải hái hoa còn ngậm sương, mà phải là những bông vừa chớm nở, có như thế
màu son mới tươi và mịn.
Thanh Hề muốn hái được những đóa hoa đẹp nhất, dần dần
thành tách nhóm, những cũng chỉ là trong phủ nhà, nên không có gì phải lo lắng.
Thanh Hề nghĩ hoa hồng ở Tứ Tịnh Cư chắc đã đến lúc
hái được, vì thế liền đi thẳng đến đó, đúng lúc Phong Lưu đi ra ngoài, nhân
tiện thì hai người đã một tháng không gặp nhau.
“Thanh Hề.” Phong Lưu trông thấy Thanh Hề liền đi về
phía nàng, “Sáng sớm nàng đến đây làm gì?”
Thanh Hề huơ huơ lẵng hoa trong tay, “Thiếp đến hái
mấy bông hoa làm son.”
Dưới nắng sớm, Thanh Hề mặc xiêm y hồng nhạt mới may
năm trước, chất lụa mỏng mềm mại ôm lấy thân thể nàng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn
như bình hoa. Cổ áo hơi thấp, lộ ra một chút của yếm màu ngà, theo động tác của
Thanh Hề mà lúc ẩn lúc hiện, khiến người khác ngứa ngáy tâm can. Ngang eo là
thắt lưng tơ tằm màu tím, hai bên trái phải treo túi hương cũng bằng dây tơ
tằm, đưa mắt nhìn theo, không khỏi nhớ đến đôi chân trắng mịn thon dài dưới làn
váy lụa mềm.
Không biết tại sao, Phong Lưu cảm thấy Thanh Hề không
giống trước kia, thiếu nữ ngây thơ của quá khứ đã dần trở thành một phụ nữ
quyến rũ, thướt tha yêu kiều, theo một vẻ rất riêng biệt.
Chờ Thanh Hề đến gần chút, Phong Lưu còn có thể ngửi
thấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc nàng, xưa nay nàng thích hương hoa quả,
khiến người khác chỉ hận không thể cắn một miếng, để chất nước ngọt ngào thơm
ngát chảy tràn trong miệng.
“Đình Trực ca ca có việc phải đi sao?”
Phong Lưu gật đầu, ánh mắt dán chặt lên làn môi mềm
của Thanh Hề, cổ họng hắn giật giật, “Sáng sớm vẫn còn khí lạnh, sao nàng không
chịu khoác thêm áo?”
“Thiếp ngại vướng víu.” Thanh Hề thấy một đóa hoa rất
đẹp, không kiềm chế được nhoài người để hái, không ngờ váy vướng vào một cành
hoa hồng, “roẹt” một tiếng, váy bị rách đến quá đầu gối.
Thanh Hề hoảng hốt hô một tiếng, vội cúi đầu túm lấy
chỗ váy bị rách, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.
“Chân có bị thương không?” Phong Lưu tiến tới giơ tay
như muốn lật váy Thanh Hề.
Thanh Hề luống cuống lùi về phía bụi hoa hồng, trong
bụi hoa hồng có một bàn và hai ghế đá, sau này vì hoa hồng mọc cao mà bị che
khuất.
“Không bị thương.” Thanh Hề đẩy tay Phong Lưu.
Mặc dù như thế, Phong Lưu vẫn lật váy Thanh Hề lên,
thấy chưa bị rách vào quần mới bỏ qua, lo lắng qua đi, bàn tay to lớn vẫn đặt
trên đùi Thanh Hề, nhen lên ngọn lửa mờ ám.
Không biết bắt đầu như thế nào, hai người hôn nhau say
đắm, Phong Lưu ghì chặt eo Thanh Hề, khiến nàng phải dựa hẳn vào bàn đá sau
lưng
Sau một lúc lâu, hô hấp của hai người bị rối loạn, vì
thế phải rời ra một chút, Phong Lưu cắn nhẹ môi Thanh Hề nói: “Tối nay nàng có
nên mang bảng chữ mẫu đến cho ta kiểm tra không?”
Chẳng bao lâu sau, việc luyện chữ đầy nghiêm túc thành
ám hiệu hẹn hò của hai người bọn họ.
Thanh Hề nhất thời xấu hổ, cười nịnh bợ: “Ngọc Nhi
biểu tỷ sắp tiến cung, thiếp muốn ở cùng chị ấy thêm mấy ngày, mấy ngày nay
không luyện chữ.”
Phong Lưu không nói nhiều, nhay cắn, mút nhẹ môi Thanh
Hề cho đến khi nàng rên lên.
Tay Phong Lưu đặt trên đùi Thanh Hề, đôi môi lướt
xuống, cách lớp xiêm y ngậm nụ hồng, Thanh Hề đứng không được, dần dần bị hắn
đặt lên mặt bàn đá không thể nhúc nhích.
Thấy tay Phong Lưu không an phận, bắt đầu lần vào dưới
váy, Thanh Hề bối rối lên tiếng, “Đình Trực ca ca.”
Có điều tay của người kia quá xảo quyệt, ngươi vừa
mong hắn dừng lại, lại sợ hắn dừng lại thật.
Thanh thiên bạch nhật, lại không ở trong phòng, càng
khiến người khác run lên vì sợ.
Trong lúc hai người đang đắm chìm trong đê mê, Lâm
Lang không thấy Thanh Hề đã tìm đến bên ngoài bụi hoa hồng, nghe thấy trong bụi
hoa có động tĩnh, một lúc sau lại nghe có tiếng Thanh Hề như thở dài “Đình Trực
ca ca”, Lâm Lang đỏ mặt, lùi lại phía sau liền bảy tám bước.
Một lúc lâu sau động tĩnh sau bụi hoa hồng mới dừng,
Lâm Lang mới dám thở phào, tránh đi một chỗ, coi như là canh chừng hộ chủ nhân.
Lại một lúc sau, Phong Lưu sửa sang quần áo đi ra,
thấy Lâm Lang, bèn sai cô ấy lấy cho Thanh Hề một bộ xiêm y khác. Nhưng rốt
cuộc không để Lâm Lang hầu hạ, Phong Lưu lại đi vào bụi hoa hồng, một lúc sau
Lâm Lang mới thấy hai người đi ra, Thanh Hề đã thay xiêm y, tóc hơi rối, môi
sưng đỏ như hoa hồng đọng sương, hai má ửng đỏ, không dám nhìn Lâm Lang, chỉ
vội vã đi trước.
Đến Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề chải đầu,
cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng chỉ giận hai người này không hiểu nghĩ gì,
vợ chồng đàng hoàng không làm lại làm chuyện lén lút, việc gì mà phải gấp đến
độ Tứ Tịnh Cư cách đó mấy bước chân cũng không vào được, may không ai phát
hiện.
Sau đó Thanh Hề không dám nhìn mặt Lâm Lang suốt mấy
ngày liền, hai người né tránh nhau, khiến Thôi Xán không hiểu tại sao, còn
tưởng chủ tớ có hiềm khích gì đó, Thôi Xán lại tìm lời hòa giải.
Đến khi Phong Lưu được phái đi Sơn Đông, Thanh Hề mới
bớt xấu hổ đi một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhiều thịt quá, chẹp
chẹp.