Tính ra hai người đã không gặp suốt ba tháng, Phong
Lưu đánh giá Thanh Hề đang đi vào, trong thoáng chốc có chút cảm giác xa lạ.
Vì hôm nay đi làm khách, Thanh Hề mặc xiêm y cầu kỳ
hơn bình thường, xiêm y màu vàng nhạt in hình trăm con bướm vờn hoa dệt lẫn chỉ
kim tuyến, váy màu ngọc bích sáng lấp lánh, thắt lưng treo hai dây tua kết hoa
bằng chỉ kim tuyến, lồng hai viên dương chi bạch ngọc. Vấn tóc kiểu tiên nữ (20), cài
trâm ngũ phượng quải châu gắn hồng ngọc, được người hầu dìu đi vào, tựa như
tiên nữ, nhất thời khiến người khác choáng váng.
Nhìn nàng da dẻ trắng nõn, lúm đồng tiền như hoa, môi
đỏ mọng như trái anh đào, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực đẫy đà tròn đầy, hàng lông
mày phong tình quyến rũ, đôi mắt long lanh ướt át, đúng là đẹp hơn Tây Thi,
lộng lẫy hơn Vương Tường.
Thái phu nhân thấy Phong Lưu nhìn Thanh Hề, giống có
chút ngây người, chỉ cảm thấy buồn cười, “Con về rất đúng lúc, lão Đại cũng vừa
về, con hầu hạ nó thay quần áo đi.”
Thanh Hề vâng lời, Phong Lưu đứng dậy đi ra ngoài,
nàng đi theo, đến chỗ rẽ, Phong Lưu không đi về phía Tứ Tịnh Cư, mà kéo Thanh
Hề đi về phía Lan Huân Viện.
“Đình Trực ca ca không đi Tứ Tịnh Cư sao?”
“Lan Huân Viện không có quần áo của ta sao?” Phong Lưu
không đáp hỏi lại.
“Tất nhiên là có.” Thanh Hề càu nhàu, đến khi hai
người vào phòng, Phong Lưu tất nhiên muốn tắm rửa trước, thấy Thính Tuyền đã
cho người bê thùng quà vào Lan Huân Viện, bèn quay lại dặn: “Ta tắm xong nàng
mới được mở thùng.”
Thanh Hề ngạc nhiên không giải thích nổi ý tứ của
Phong Lưu, quả thực nàng rất muốn mở thùng ra ngay lập tức, nhưng Phong Lưu đã
nói vậy, nàng đành nhịn lại. Lâm Lang, Thôi Xán bê nước đến cho Thanh Hề rửa
mặt.
Lâm Lang cầm khăn trắng đỡ ở dưới cằm Thanh Hề, nhỏ
vào chậu nước hai giọt nước hoa hồng và năm giọt nước bạc hà, Thanh Hề táp nước
lên mặt, Thôi Xán múc một thìa bột đậu xanh nghiền nhuyễn vào tay, phải làm thế
mới tẩy được hết son phấn. Rửa mặt xong, Thanh Hề tháo trâm cài tóc, sờ lên da
đầu đã hơi đau, “Búi một kiểu tóc đơn giản là được rồi.”
Đến khi Thanh Hề thay xiêm y xong, Phong Lưu cũng đã
tắm xong. Hắn thấy Thanh Hề đã tẩy hết son phấn, cài một cây trâm hình quạt
bằng bạch ngọc, mặt trên khắc mười hai bông hoa mẫu đơn dát vàng, ngoài ra
không còn gì khác. Xiêm y cũng thay bằng một bộ bằng lụa mỏng màu thiên thanh,
gấu váy khẽ bay, gợi nhớ hình ảnh tiên nữ của hôm chơi diều bên hồ.
Lại khiến người ta nhớ tới câu thơ “Nùng
trang đạm mạt tổng tương nghi” (21).
Phong Lưu vòng tay qua eo Thanh Hề, kéo nàng rồi cúi
xuống gáy hít hà, “Sao nàng lại gầy thế này, có phải lại ăn kiêng, sao mẹ lại
để nàng thành thế này.” Nghe ra thì hình như Phong Lưu có chút bất mãn với mẹ
mình.
“Xem xem Đình Trực ca ca mang gì về đã.” Thanh Hề có
chút nóng lòng, Phong Lưu nhìn biểu hiện kích động của nàng thấy rất buồn cười,
nếu không vì muốn nhìn vẻ mặt này, việc gì hắn phải giao hẹn chờ hắn tắm xong.
Lần trước Thanh Hề rất thích hộp của Tây Dương, phấn
son của cửa hiệu nổi tiếng, xà phòng thơm nên tất nhiên các thứ đó đều có đủ.
Ngoài ra còn có mấy cây quạt, quạt có nan bằng ngà voi vải kim tuyến, quạt tròn
bằng ngà voi có bút tích của đại sư thư pháp, quạt tròn bằng tơ mỏng màu xanh
dệt lẫn chỉ kim tuyến, kỳ lạ nhất là một cây quạt nan của Tây Dương, nan quạt
bằng gỗ đàn hương, mặt quạt là vải ren hoa văn hoa cỏ, vô cùng độc đáo.
Đồ chơi linh tinh cũng có rất nhiều, Thanh Hề đặc biệt
thích hộp nhạc với giai điệu thánh thót.
Một thùng khác chứa đầy Tuyết Quang Sa.
“Tại sao tất cả đều là Tuyết Quang Sa?” Tuyết Quang Sa
là loại vải mới được tạo ra từ phía Nam, mỏng như cánh ve, sáng bóng như băng,
mặc lên người rất nhẹ nhàng thoải mái, Thanh Hề rất thích loại vải này, nhưng
lần trước Phong Lưu không mang về nhiều.
“Hè vừa rồi, ta thấy nàng mặc bộ xiêm y bằng Tuyết
Quang Sa hai lần, đoán là nàng thích, những thứ vải khác nàng cũng không thiếu,
thế nên ta cho người mua một thùng toàn Tuyết Quang Sa mang về.”
Thanh Hề hoàn toàn không dự đoán được bộ xiêm y nàng
chỉ mặc mấy lần, Phong Lưu cũng có thể nhìn ra manh mối, lòng cảm thấy rất ngọt
ngào, cảm tưởng như uống thuốc không cần ăn mứt hoa quả, quay đầu hôn chụt lên
mặt Phong Lưu.
Phong Lưu ngẩn người, người hầu đã thức thời lui ra từ
lúc nào, còn không quên cài cửa. Phong Lưu cười nói: “Không sợ người hầu của
nàng nhìn thấy sao.”
Thanh Hề bị Phong Lưu ấn ngã xuống ghế dài, nũng nịu
nói: “Thiếp nói bọn họ cũng không dám nhìn.”
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào, như đổ thêm dầu vào lửa.
Phong Lưu cởi áo Thanh Hề, vùi mặt vào ngực nàng, thấp giọng nói: “Ta nhớ nàng
muốn chết.”
Thanh Hề bị hắn khiêu khích dữ dội, chỉ tùy hắn muốn
làm thế nào cũng được, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, Thanh Hề cảm thấy
Phong Lưu còn mãnh liệt hơn ngày trước khi lên đường, khiến nàng phải gọi không
biết bao nhiêu tiếng “Hảo ca ca” mới được buông tha.
Làm xong, Phong Lưu ôm lấy nàng, “Người nàng như thế
này rất vừa vặn, như vừa rồi có thấy nàng kêu đau đâu.”
Toàn thân Thanh Hề đỏ bừng vì xấu hổ, không lên tiếng
trả lời, coi như không nghe thấy thì lòng không phiền.
“Hai ngày nữa ta sẽ chuyển về đây.” Phong Lưu xoa xoa
ngực Thanh Hề.
“Chờ thêm hai ngày nữa đi, phòng của Ngọc Nhi biểu tỷ
vẫn chưa thu dọn, thiếp muốn sắp xếp lại thành phòng phụ cho ngài.”
Thanh Hề bị bàn tay Phong Lưu làm cho rên lên, sau đó
mới nói đứt quãng: “Còn phòng phía Đông sẽ thu dọn lại để ngài cất tranh chữ.”
“Tại sao không dọn dẹp từ lúc ta đi Giang Nam?” Phong
Lưu cắn nhẹ lên vành tai Thanh Hề.
“Làm thế thiếp thành sốt sắng nóng ruột.” Thanh Hề khẽ
oán.
“Vậy nàng không nóng lòng sao, hử?” Phong Lưu ức hiếp
Thanh Hề, lại bắt đầu một phen quay cuồng.
Đến khi Thái phu nhân cho người gọi sang ăn cơm tối,
Thanh Hề mới có thể đứng dậy.
Tiết Trung Thu đến rất nhanh, trong phủ giăng đèn kết
hoa, tối hôm đó Thái phu nhân dẫn Thanh Hề và các con dâu vào vườn bái nguyệt,
bày tiệc ngắm hoa quế ở Tê Phương Các.
Phong Lưu cùng Phong Dương, Phong Cẩm và mấy người đàn
ông nữa ngồi một bàn, Thái phu nhân và Thanh Hề, Nhị phu nhân, Thương Nhược
Văn, Thương Nhược Lan ngồi một bàn, vì là lễ hội Trung Thu, Thái phu nhân cho
Hà Ngôn Hà Ngữ, Lâm Lang Thôi Xán và đại a hoàn các nhà cùng ngồi một bàn, Tê
Phương Các liền náo nhiệt vô cùng.
“Đã có rượu sao có thể không chơi lệnh, chúng ta chơi
tửu lệnh đi mới thú vị?” Thương Nhược Văn cười nói, dạo này nhìn cô ta có vẻ
tươi vui hơn nhiều.
“Cũng hay, theo con nên chơi kiểu gì?” Thái phu nhân
cũng rất cao hứng.
“Hôm nay đừng chơi những tửu lệnh tầm thường cũ kĩ,
mấy ngày trước, con đã cùng Lan biểu muội nhân lúc rảnh rỗi suy nghĩ mấy tửu
lệnh mới cho Trung Thu, hôm nay chúng ta chơi tửu lệnh kiểu rút thăm.”
“Tứ phu nhân, đừng chơi tửu lệnh nào phức tạp quá, a
hoàn như chúng tôi không làm được đâu.” Vì là tâm phúc của Thái phu nhân, Hà
Ngôn nói chuyện với Thương Nhược Văn cũng mạnh dạn hơn.
“Nhã tục cùng thưởng thức, không làm được cũng tự phạt
ba chén thôi. Ai làm lệnh quan?” Thương Nhược Văn hỏi.
Hà Ngữ không am hiểu tửu lệnh thơ phú, liền xung phong
nhận làm lệnh quan. Một người hầu mang tửu lệnh Thương Nhược Lan mới làm lên,
là một ống tre khắc núi non, bên trong có hai mươi ba mươi thẻ.
Hà Ngữ cầm xúc xắc, gieo được ba con lục, ai cũng nói
là điềm tốt, đếm từ Thái phu nhân thì đến Nhị phu nhân, Nhị phu nhân liền tự
tay rút một thẻ từ trong ống.
Hà Ngữ đọc: “Ai được thẻ này là hoa quế trên cung
trăng, hoa quế rụng giữa tháng, hương thơm lan tỏa, tất cả đàn ông đang có mặt
uống một ly rượu để chúc.”
Nhị phu nhân cười nói, “Quả nhiên thú vị, ta còn đang
lo là yêu cầu khó khăn gì, không ngờ lại là phạt người khác uống rượu.”
Lần này đến Nhị phu nhân gieo xúc sắc, gieo đến Thương
Nhược Lan, cô ta rút ra một thẻ, Hà Ngữ đọc: “Thẻ này rất hay, ai rút được thẻ
này là thiên thần của cung trăng, phải làm một bài thơ vịnh trăng, giới hạn bảy
bước thành thơ, không làm được bị phạt ba chén rượu.”
“Thẻ này cũng hơi khó.” Nhị gia Phong Dương lên tiếng.
Thương Nhược Lan chậm rãi đứng dậy, “Tôi sẽ cố gắng.”
Nói xong rời khỏi bàn tiệc, bước thong thả đúng bảy bước không thừa không
thiếu, liền ngâm: “Hạo phách đương không bảo kính thăng, vân gian tiên lại tịch
vô thanh; bình phân thu sắc nhất luân mãn, trường bạn vân cù thiên lý minh.”
“Hay, trong thời gian ngắn như thế mà có thể làm được
một bài thơ hay, quả là tài nữ, hôm nay lại là Trung Thu, trường bạn vân cù
thiên lý minh, trường bạn vân cù thiên lý minh…” Nhị gia Phong Dương đọc đi đọc
lại hai lần, như rất tâm đắc, “Quả là tài năng.”
Thương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười, “Khiến Nhị
gia chê cười.”
“Đại ca cảm thấy thế nào?” Phong Cẩm quay đầu hỏi
Phong Lưu.
“Tức cảnh thành thơ, bảy bước xong bài, ngay cả đàn
ông cũng không có nhiều người có khả năng đó.” Phong Lưu thản nhiên nói.
Vì thế mọi người đều uống một chén chúc mừng Thương
Nhược Lan.
Đến canh ba, bữa tiệc mới giải tán để ai về nhà nấy.
Phong Lưu cùng Thanh Hề đi về, đến chỗ rẽ, một bên là
đi đến Tứ Tịnh Cư, một bên là đi về Lan Huân Viện, Phong Lưu ngừng bước, quay
đầu chờ Thanh Hề, “Hôm nay trăng rất đẹp, có đến Tứ Tịnh Cư ngắm trăng với ta
không?”
Thanh Hề bảo Lâm Lang Thôi Xán đứng lại, một mình đi
đến bên người Phong Lưu, lạnh lùng nói: “Thiếp không có năng lực nhìn trăng bảy
bước thành thơ, vô tài vô đức, không hộ tống Quốc công gia đi ngắm trăng được.”
Phong Lưu sao không biết Thanh Hề đang ghen, liền tóm
lấy tay nàng, “Nàng không làm được thơ chẳng lẽ lại cấm người khác làm?”
Thanh Hề càng nghe càng tức, giãy giụa mãi vẫn không
thoát được Phong Lưu, bị hắn nửa lôi nửa kéo đến Tứ Tịnh Cư.
“Hừ.” Thù mới hận cũ dồn lên nhau, Thanh Hề lại nghĩ
tới bài thơ tai họa của Thương Nhược Văn, sao lại toàn là tài nữ không biết.
Vào trong phòng, Thanh Hề không thèm nhìn đến Phong
Lưu, “Ngài đi tìm người nào biết làm thơ mà bầu bạn, lôi thiếp đến đây làm gì?”
“Ta tìm người biết làm thơ làm gì, nếu vì thơ từ, ta
xuống suối vàng tìm Lý Dịch An (22)chẳng
hơn à?” Nếu là trước kia, tất nhiên Phong Lưu sẽ giáo huấn tính tỵ nạnh của
Thanh Hề một phen, nhưng giờ chỉ cảm thấy rất thú vị.
“Việc gì phải bỏ gần tìm xa, không phải ngài vẫn
cất giữ bài thơ người ta làm sao, không có cô chị thì có cô em đấy, ngài vẫn
chưa vừa ý sao?” Thanh Hề móc mỉa.
Phong Lưu thấy Thanh Hề nói bắt đầu quá đáng, véo nhẹ
chóp mũi nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng nói lung tung cô chị cô em gì, đó là lời nàng
nên nói sao?”
Thanh Hề vừa dứt lời thì cũng biết bản thân sai rồi,
sao có thể ám chỉ Phong Lưu với em dâu như thế, nhưng giận không kiềm chế được,
“Vậy ngài giữ bài thơ cô ta làm để làm gì?”
Phong Lưu kéo Thanh Hề ôm vào lòng, “Không phải ta đã
nói một lần rồi sao. Ta giữ bài thơ Tứ đệ muội làm vì coi như người một nhà,
sau này không chừng có thể tập hợp lại thành một tuyển tập thơ của nhà ta, in
ra đúng là một chuyện rất tao nhã.”
Thanh Hề bán tín bán nghi, nhưng cũng biết cố nói nữa
chẳng hay ho gì, lùi bước khi còn kịp mới là đạo lý, “Vậy không lẽ hôm nay lại
có thơ để bổ sung?”
Phong Lưu xoa xoa má Thanh Hề, “Thơ của Lan cô nương
vịnh trăng mà không thấy được trăng, thiếu một phần cảnh giới.”
Không biết tại sao, Thanh Hề nghe Phong Lưu nói thế
tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, “Thế cũng tính là có tài rồi.”
“Mỗi người có sở trường sở đoản riêng, không việc gì
phải ghen tỵ cả.”
“Vậy sở trường của thiếp là gì?” Thanh Hề hỏi.
Thật là hỏi khó Phong Lưu.