Thanh Hề đỏ mặt, không dám nói gì nữa, đến chỗ Thái
phu nhân mới làm nũng: “Mẹ, con dậy muộn.”
“Không sao, khi còn trẻ ta cũng hay dậy muộn.” Thái
phu nhân lơ đãng, quay đầu sai Hà Ngôn Hà Ngữ dọn cơm, lại hỏi Phong Lưu: “Hôm
nay con có ăn ở đây luôn không?”
Phong Lưu gật đầu nhận lời.
Trên bàn ăn, Thái phu nhân còn kể chuyện Phong Lưu
ngày bé cũng thích ngủ nướng, gọi thế nào cũng không chịu dậy, sau đó có một
lần lão Quốc công bực lên, giữa mùa đông hắt một xô nước đá lên người hắn, từ
đó mới sửa được thói ngủ nướng.
Thanh Hề nghe chuyện đó cười không ngồi thẳng được,
người hầu trong phòng cũng phải che miệng cười lén lút, hình tượng chói sáng
của Phong Lưu đổ vỡ không ít, ngược lại lại cho thấy hắn cũng là một người bình
thường. Phong Lưu thấy mẫu thân vui vẻ, không có ý kiến gì.
Thanh Hề đảo mắt, hỏi nhỏ Thái phu nhân: “Ngày bé Đình
Trực ca ca có đái dầm không ạ?”
Thái phu nhân cười gật gật đầu, hai mẹ con nhìn nhau
cười rất gian trá.
Nụ cười đó khiến Phong Lưu cảm thấy có chút không ổn,
“Mẹ và Thanh Hề nói xấu gì con vậy?”
Thanh Hề vội nhìn Thái phu nhân lắc đầu.
Và vụ việc bị chìm xuồng.
Ba người cùng ăn sáng rất hạnh phúc, Thái phu nhân vui
vẻ, ăn thêm nửa bát cơm, khiến Thanh Hề rất vui.
Sau khi ăn xong Thanh Hề ở lại đánh mạt chược cùng
Thái phu nhân, hai người nữa là Viên mama và Hà Ngữ, Hà Ngôn nhìn bài tính nước
thay Thái phu nhân.
Thanh Hề hôm nay hên kì lạ, đại sát tứ phương, đang
lúc cao hứng, tiểu nha đầu Bảo Châu của Tứ Tịnh Cư lại thay mặt Phong Lưu đến
thỉnh Thanh Hề.
“Quốc công gia có nói tìm ta vì việc gì không?” Thanh
Hề luyến tiếc vận may.
“Cần Thư tỷ tỷ truyền lệnh cho nô tỳ, không nói lý
do.” Bảo Châu trả lời.
Thanh Hề vốn định cố nốt ván bài, Thái phu nhân đã lên
tiếng, “Nó tìm con tất là có chuyện, thôi tha cho chỗ tiền này của ta, con đi
đi, con không thấy Hà Ngữ thua đến tái cả mặt rồi à.”
Thanh Hề ngượng ngùng cười cười, “Mẹ đã nói thế, chỗ
tiền con thắng hôm nay con sẽ đãi tiệc mọi người, mấy người chúng ta nhờ nhà
bếp làm một bữa tiệc nhỏ, mở một vò rượu ngon, mời hai con hát…” Vừa nói vừa
nhìn chỗ tiền vừa thắng được, mắt sáng như trộm.
Dáng vẻ thèm muốn của nàng khiến Thái phu nhân cười
to, “Đúng là chuyện vui. Đi, nhờ phúc của phu nhân các ngươi, được ăn tiệc một
bữa.”
Đùa đủ rồi, Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề mặc áo choàng
chống rét, lại đội thêm mũ. Nghe nói đang có tuyết rơi, Thái phu nhân liền dặn
hầu hạ cẩn thận, đừng để nàng trượt ngã, lại nói với Thanh Hề: “Bữa trưa con ăn
ở Tứ Tịnh Cư đi, con vốn sợ lạnh, trời lại đang có tuyết, đừng đi đi lại lại
nhiều, buổi tối cũng nghỉ luôn bên đấy đi.”
Có lẽ người nói vô tình người nghe có tâm, hoặc là cả
hai đều có tâm, Thanh Hề đỏ mặt ngượng ngùng.
Đến Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề bước vào thư phòng, cảm thấy
so với hôm qua như hai địa điểm khác hẳn, hôm nay sàn sưởi ấm áp, trong phòng
lại đặt chậu than, tuy than sưởi là loại không mùi, nhưng trong phòng còn đốt
hương, chính là hương hoa mai mà Thanh Hề thích nhất.
Loại hương này được điều chế từ cam tùng, linh lăng
hương, đàn hương, hạt hồi, đinh hương, long não, là phương thuốc xuất phát từ
cung đình, mặc dù có hương hoa mai, nhưng lại không lạnh lẽo như hương hoa mai,
ngược lại còn cho người ngửi cảm giác ấm áp từ bên trong.
“Quốc công gia vạn phúc.” Thanh Hề mỉm cười chào Phong
Lưu, không gọi Đình Trực mà gọi Quốc công, chính là biểu hiện thái độ kháng
nghị với hành động tối qua của hắn.
Phong Lưu đứng dậy đặt một quyển sổ xuống trước mặt
Thanh Hề, “Đây là sổ sách cửa hàng hồi môn của nàng trong năm vừa qua.”
Thanh Hề nở nụ cười, rốt cuộc cũng thoải mái hơn một
chút, “Sao rồi ạ, chắc năm nay không bị lỗ nữa chứ?”
“Nàng tự xem đi.” Phong Lưu đẩy quyển sổ.
Thanh Hề cảm thấy sốt ruột, mở sổ ra xem, số liệu chi
chít khiến nàng đau đầu, nhưng tổng kết lời được bao nhiêu thì vẫn nhìn ra
“Oa.” Năm cửa hàng, tổng cộng lời hai vạn lượng, trang
trại còn đưa tới năm nghìn lượng nữa, thật là một năm phát tài.
Thanh Hề vui vẻ cười đến híp cả mắt, Phong Lưu nhìn mà
cũng phải cười theo
Thanh Hề chợt nói một câu, “Vậy là thiếp có thể mua bộ
trang sức ‘bóng trăng hồ sen’, đồ trấn trai chi bảo của Lung Linh Trai.” Bộ
trang sức ‘bóng trăng hồ sen’ là do nhà thiết kế của Linh Lung Trai mất năm năm
mới làm ra, chỉ có một bộ duy nhất, giá khiến người ta phải cắn lưỡi vì đắt.
Phong Lưu nghe Thanh Hề vừa nói câu đầu tiên đã tiêu
được mấy vạn lượng, thật sự bái phục cái khả năng tiêu tiền của nàng.
“Đình Trực ca ca, thiếp nên cảm tạ ngài như thế nào?”
Thanh Hề đã quên béng truyện tối qua, nhìn Phong Lưu cười nịnh nọt.
Phong Lưu trầm mặc một lát, bất ngờ nở một nụ cười mê
hồn, cả đôi mắt cũng cong lại, như ban mai đầy nắng, chiếu sáng nhân gian. “Nếu
nàng có thể tự xem sổ sách, sau này ta không phải xem hộ nàng, thế là ta đã
thỏa mãn rồi.”
Sau khi Thanh Hề hỏi xong liền cảm thấy hối hận, lại
thấy Phong Lưu cười trầm mặc, lại sợ hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó, nàng
hy sinh thân mình, thỏa mãn hắn là được rồi, tuyệt đối không ngờ hắn đưa ra yêu
cầu còn trên cả quá đáng, hậm hực bĩu môi.
“Được rồi, lớn rồi còn bĩu môi như trẻ con.” Phong Lưu
lên giọng, “Mau qua đây ta dạy nàng cách xem sổ sách, cửa hàng là hồi môn của
nàng, không thể để ta quản lý mãi, sớm muộn gì ta cũng buông tay, nàng không
học cũng được, sang năm bị lỗ ta mặc kệ.”
Trong phòng ấm áp như xuân, Phong Lưu không mặc áo
bông, chỉ mặc áo bào màu xanh đã hơi cũ, chỉ có hoa văn thêu tinh xảo ở cổ áo
và cổ tay áo là thể hiện sự quý phái, rất có dáng vẻ của con nhà danh gia vọng
tộc, lạnh lùng khí thế, khiến người khác khuynh đảo.
Thanh Hề yên lặng cởi áo khoác, lộ ra bộ xiêm y màu
vàng nhạt, đang chuẩn bị cởi giày để ngồi đối diện Phong Lưu, lại bị hắn kéo
tay, thành ngồi lên lòng hắn. Nhưng ngồi thế vừa ấm áp lại có chỗ dựa lưng,
Thanh Hề không hề phản đối.
Phong Lưu mở sổ sách, kiên nhẫn cẩn thận dạy Thanh Hề
thế nào là thu, thế nào là chi, còn cách đọc để xem xem sổ sách có bị ghi sai
lệch gian dối không. Thanh Hề vốn không kiên nhẫn xem vụ thu chi, nhưng Phong
Lưu dạy quá cẩn thận, cuối cùng nàng cũng hiểu, không lâu sau đã bắt đầu xem
được sổ.
“Nếu nàng muốn xem cho triệt để, còn phải có hiểu biết
nhất định về các cửa hàng của mình. Ví dụ như cửa hàng bán gạo, nàng phải biết
giá gạo hiện tại là bao nhiêu, còn phải biết gạo nhập từ nguồn nào. Tình hình
thu hoạch của nguồn nhập mấy năm nay thế nào, chỗ khác thu hoạch thế nào, có
như thế nàng mới biết được chưởng quầy có gian dối nàng không. Đừng thấy sổ
sách mấy năm trước ghi được mùa mà bỏ đó, người có kinh nghiệm kế toán nhìn
lướt qua cũng thấy có vấn đề.”
Thanh Hề không hiểu, đành mở to mắt nhìn Phong Lưu năn
nỉ.
Phong Lưu lại lấy một quyển sổ khác ra, là sổ báo cáo
thu chi của năm trước nữa, xem ra hắn đã chuẩn bị sẵn.
Phong Lưu chỉ vào một mục chi tiền mua gạo rồi nói:
“Nàng nhìn giá gạo ở đây, viết là hai lạng ba một tạ gạo, nhưng bình thường gạo
chỉ có giá một lạng một tạ là cùng, năm ấy cửa hàng gạo nhập hàng từ Vũ Thành,
nhưng Vũ Thành năm ấy được mùa to, sao có thể bán gạo đến giá hai lượng ba một
tạ, chỉ có đứa ngốc như nàng mới không nhìn ra khuất tất.”
Thanh Hề nhìn sổ sách ngẩn người, Phong Lưu sai Cần
Thư dọn cơm trưa lên, quay đầu thấy Thanh Hề vẫn ngơ ngẩn, biết nàng vẫn đang
bàng hoàng.
Cơm trưa là một món canh, bốn món mặn, bốn món rau.
Lâm Lang đi vào hầu hạ Thanh Hề rửa tay, đứng bên cạnh định gặp thức ăn cho
Thanh Hề, lại bị Phong Lưu bảo lui xuống.
Thanh Hề là động vật ăn thịt điển hình, đũa chỉ chăm
chăm gắp thịt dê, đang ăn lại thấy Phong Lưu gắp cho nàng rau cải.
Thanh Hề làm như không trông thấy rau cải, tiếp tục
tấn công đĩa thịt dê, sáng sớm đã vận động, vừa rồi còn xem sổ sách một lúc
lâu, đói đến bụng dán vào lưng. Tiếc là đũa còn chưa chạm đến thịt dê đã bị đũa
của Phong Lưu gõ lên.
“Sao nàng không chịu ăn rau, thịt cũng phải ăn, rau
cũng phải ăn. Bảo sao nàng yếu ớt, xem ra đều tại ta nuông chiều.”
Thanh Hề oán thầm, ngài chưa từng sống những tháng
ngày dài không được ăn thịt, kiếp trước nàng phải sống khổ đến nỗi, nhìn con
chuột cũng chảy nước miếng, kiếp này đương nhiên chỉ thích ăn thịt.
Thanh Hề căm giận cắn rau cải.