Song Quy Nhạn

Chương 1: Chương 1: Tái thế khởi




Mộ Thanh Hề kéo chăn, tham lam hít ngửi hương hoa hồng, đã rất nhiều năm nàng không được ngửi hương hoa hồng thanh tân ngọt ngào như thế. Nàng vẫn nhớ chỉ có món thịt viên hoa hồng (1) của Vịnh Hương Trai ở kinh thành mới có mùi thơm nức mũi như thế, chỗ khác không thể bắt chước được.

Mộ Thanh Hề thở dài một tiếng, chẳng lẽ thật sự đã đến lúc gần đất xa trời, lại nhớ đến chuyện đã rất xa xôi.

“Phu nhân, ngài nhanh đi cầu xin Quốc công gia đi, nô tỳ thấy lần này Quốc công gia nổi giận thật rồi.”

Giọng nói xa lạ mà quen thuộc khiến Mộ Thanh Hề sững sờ, phu nhân là phu nhân nào chứ, Mộ Thanh Hề mở mắt nhìn, “Kiêm Gia?!”

“Phu nhân sao vậy?” Kiêm Gia kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hề, không thể hiểu nổi tại sao phu nhân lại giật mình.

“Ngươi là Kiêm Gia?” Mộ Thanh Hề không thể tin nổi vào mắt mình nhìn Kiêm Gia.

Kiêm Gia càng thêm kinh ngạc, nhìn vết thương trên trán Mộ Thanh Hề, nghĩ thầm chắc ảnh hưởng thần trí, lo lắng đứng lên, “Bạch Lộ, nhanh đi thỉnh Vương thái y đến đây, nói phu nhân đã tỉnh, nhưng đầu… đầu hơi đau.” Kiêm Gia đương nhiên là không dám nói Mộ Thanh Hề bị điên.

Mộ Thanh Hề đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước bàn trang điểm, người trong gương xinh đẹp mong manh, thanh tân như giọt sương đọng trên bông mẫu đơn lúc sáng sớm, không phải người phụ nữ tiều tụy võ vàng bị người chồng vũ phu bạo hành đến thương tích đầy mình.

Mộ Thanh Hề ngẩng đầu nhìn quanh, màn giường bằng tơ mỏng màu tím dệt lẫn chỉ kim tuyến như màn sương mù màu tím lúc chiều tà, áo ngủ bằng gấm dệt hình hoa hồng, quả cầu đốt hương chạm trổ hình mẫu đơn và cành lá, gương trang điểm bằng thủy tinh tráng thủy ngân từ Ba Tư, lò than hình tòa lầu ba tầng bằng men, rèm cửa bằng tơ vàng phù dung dệt màn mưa hoa mai phất phơ sau cửa tròn.

Mộ Thanh Hề tiện tay kéo ngăn kéo tầng thứ hai bên trái bàn trang điểm, đó là nơi nàng để lịch khi còn ở Tề Quốc công phủ.

Trên nền hoa văn là dòng chữ “mùng hai tháng chín”, lịch viết rất rõ ràng “Năm Tân Sửu” .

Mộ Thanh Hề ứa nước mắt, lúc này nàng vẫn là Mộ Thanh Hề mười lăm tuổi, phu nhân Tề Quốc công cao quý hiển hách, chứ không phải người phụ nữ bị mẹ kế bán đi lấy chồng xa, nhận hết đày đọa khổ ải.

“Phu nhân, ngài đừng khóc nữa, nghe nói Quốc công gia đã phái người đến Từ Ân Tự rồi.” Hầu gái Kiêm Gia kia còn sốt ruột hơn Mộ Thanh Hề.

Khi Mộ Thanh Hề nghe thấy ba chữ “Từ Ân Tự ” thì hai tay bủn rủn, cuốn lịch rơi thẳng xuống sàn. Từ Ân Tự mặc dù tên là Từ Ân, nhưng thực chất không chút quan hệ với hai chữ “Từ” và “Ân”, Mộ Thanh Hề chỉ còn nhớ nơi đó tối tăm lạnh lẽo. Ngôi chùa đó là nơi dàn xếp cho những người phụ nữ trong giới quý tộc bị chồng ruồng bỏ, thực chất đó là chỗ tệ nạn mại dâm trá hình, trụ trì Huệ Chân sư thái thì hay soi mói bới móc, Mộ Thanh Hề sao chịu được cảnh khổ đấy, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bảo Kiêm Gia về nhà ngoại cầu xin cha mình, nhưng Kiêm Gia cũng bặt tin từ ngày đó.

Cha Thanh Hề thấy Quốc công phủ không ngó ngàng đến Thanh Hề nữa thì cũng đón Thanh Hề về nhà, thật sự cũng chẳng vì niệm tình cha con gì hết, chỉ là vì mẹ kế đã bán nàng cho người khác lấy tiền.

Người kia bài bạc rượu chè không gì không thạo, hết tiền là lôi nàng ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đến mức Thanh Hề sảy mất hai bào thai đã thành hình, khi đó Mộ Thanh Hề mới biết cái gì gọi là sống không được mà chết cũng không xong, nào ai ngờ một thiên kim nhà quyền quý lại có lúc lưu lạc đến mức đấy.

Nghĩ đến đó, Mộ Thanh Hề vội vàng lắc đầu, mặc kệ cảnh đẹp trước mắt lúc này là mộng hay là thật, nàng thật sự rất lưu luyến, không muốn nhớ lại những đày đọa trước kia.

Cho dù như thế nào, ba chữ “Từ Ân Tự ” đều nhắc nhở Mộ Thanh Hề một cách hết sức nghiêm túc về hoàn cảnh hiện tại, lý do khiến Tề Quốc công Phong Lưu đưa nàng đi Từ Ân Tự , từ nay về sau vợ chồng ân đoạn nghĩa tuyệt.

“Kiêm Gia hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.” Mộ Thanh Hề lau nước mắt, “Ta đi gặp Quốc công gia.”

Kiêm Gia nghe vậy tất nhiên vâng lời, lại chọn một bộ xiêm y lộng lẫy định để Mộ Thanh Hề mặc, nhưng nàng cự tuyệt. Đã trải qua một kiếp giúp Mộ Thanh Hề nhận thức rất rõ ràng, lúc trước là bản thân không biết đối nhân xử thế, tùy tiện bướng bỉnh, giờ được sống lại, quyết không thể làm điều sai quấy nữa.

Đã là lúc này Kiêm Gia còn chuẩn bị xiêm y diễm lệ, chắc hy vọng làm Tề Quốc công động lòng, không thể hiểu nổi tại sao kiếp trước nàng lại tin dùng nha đầu này như thế.

Mộ Thanh Hề chọn một bộ xiêm y giản dị màu trắng, không trang điểm, để mặc đôi mắt hoe đỏ vì khóc, bỏ Kiêm Gia, Bạch Lộ lại, chỉ dẫn theo hai tiểu nha đầu đến Tứ Tịnh Cư của Phong Lưu .

Gã sai vặt nhìn Mộ Thanh Hề xin lỗi, chỉ nói Quốc công gia căn dặn không muốn gặp bất kỳ ai. Mộ Thanh Hề sờ lên trán còn băng bó, lai lịch vết thương này nàng vẫn nhớ rất rõ, là Phong Lưu tìm nàng chất vấn trực tiếp, hỏi có làm gì mờ ám khi Thương Nhược Văn sinh con không, nàng đã thề thốt phủ nhận, còn chửi ầm lên nói Phong Lưu có tư tình với em dâu, hắn phẫn nộ đẩy nàng, rồi nàng va vào cửa nên bị thương.

Cũng khó trách Phong Lưu không chịu gặp nàng.

Cũng may hai tiểu nha đầu đều thông minh nhanh nhẹn biết phải làm gì, Mộ Thanh Hề phân công hai tiểu nha đầu lôi kéo gã sai vặt ra, một mình xông thẳng vào Tứ Tịnh Cư, gã sai vặt cũng không dám lao ra chặn đường, chính là vì không thể tưởng tượng nổi đường đường phu nhân Quốc công lại dùng cả thủ đoạn thế này.

“Đình Trực ca ca.” Mộ Thanh Hề lên tiếng kịp thời, trước khi Phong Lưu trách mắng nàng, hốc mắt đỏ hoe rụt rè đứng cạnh cửa.

Tề Quốc công Phong Lưu mặc dù tuấn tú tinh anh, rất nổi tiếng trong kinh thành, nhưng vì hiếm khi nở nụ cười, trong phủ từ trên xuống dưới đều sợ hãi hắn, Mộ Thanh Hề tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, nhưng kiếp trước nàng dùng sự bướng bỉnh bất thường để che dấu sự sợ hãi, lần này sống lại lại cảm thấy tính cách của Phong Lưu thật ra rất tốt, miễn là hiểu được hắn, hắn thực sự là một người bao che khuyết điểm cho người khác.

Mộ Thanh Hề đứng vững trước ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lưu, đi từng bước gian nan như lội ngược dòng đến trước mặt Phong Lưu, lấy từ sau lưng cuốn Giới Điều, giơ ra trước mặt Phong Lưu, “Thiếp biết thiếp sai rồi, Đình Trực ca ca.”

Mộ Thanh Hề rưng rưng nước mắt mà ko dám rơi lệ, nấc một tiếng lại nói: “Thiếp là vì nhìn thấy ngài cất bài thơ của cô ta làm, mẹ cũng thích ăn sủi cảo cô ta làm, Nhị đệ muội, Tam đệ muội đều thân thiết với cô ta, cả nhà đều chỉ thích cô ta…” Nói đến đó, Mộ Thanh Hề nghẹn ngào không nói được nữa.

“Chỉ vì lý do đó, mà nàng ra tay với một sinh mệnh vô tội, nếu không phải kịp thời cứu chữa, Tứ đệ muội cũng mất mạng.” Phong Lưu nổi giận nói.

Chua xót trào dâng, Mộ Thanh Hề nói lời đó thật sự không phải nói dối, đối với nàng, người nàng quan tâm yêu quý không yêu thương nàng nhất là chuyện to tát nhất trên đời, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng để nhắc tới.

Phong Lưu giật cây thước trong tay Thanh Hề ném qua một bên, “Là ai nói với nàng dùng một cây thước có thể đổi được một mạng người?”

Mộ Thanh Hề lảo đảo lui lại phía sau, mới phát hiện bản thân vẫn quá ngây thơ, số mệnh kia trở lại một lần, chẳng lẽ vẫn chẳng thể thay đổi kết cục bi thảm?

Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề cắn môi đến ứa máu, thần sắc suy sụp, lòng sinh ra cảm giác áy náy, cảm thấy là do hắn ít quan tâm tới cô bé này mới tạo thành kết quả như ngày hôm này.

Phong Lưu năm nay hai mươi lăm, hơn Thanh Hề mười tuổi, từ khi chào đời đến giờ, quá nửa thời gian của Thanh Hề là lớn lên ở Quốc công phủ, có thể nói Thanh Hề gần như là do hắn chăm sóc, hắn vẫn nhớ khi Thanh Hề biết nói, người đầu tiên nàng gọi không phải cha không phải mẹ, mà là ca ca, cảm giác vui sướng của hắn khi đó so sánh với người làm cha chắc chẳng thua kém chút nào.

Khi tân hoàng kế nhiệm, Phong Lưu nhận nhiệm vụ bảo vệ giang sơn, xuất chinh hàng năm trời không về nhà, Thanh Hề bị mẫu thân của Phong Lưu, cũng là dì của Thanh Hề nuông chiều, trở thành một người kiêu căng ích kỷ, Phong Lưu ít về nhà, không quản thúc được hành vi của nàng, cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, giải quyết hậu quả thay nàng, lại khiến nàng trở nên ngỗ nghịch không coi ai ra gì, chuyện thành thế này cả Phong Lưu và Thái phu nhân đều tự trách bản thân.

“Ta đã cho người đi Từ Ân Tự an bài, nàng đến đó tu tâm dưỡng tính cho tốt.”

Mộ Thanh Hề mở to hai mắt, run rẩy nhìn Phong Lưu, lòng tự hỏi không biết Phong Lưu có biết cái thực trạng kinh khủng ở Từ Ân Tự hay không.

Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề sợ hãi như thế, cũng có chút đau lòng, nhưng đứa con kiêu căng của mình làm chuyện quá trớn như thế, nếu không trách phạt thỏa đáng, sau này hắn đối mặt với vợ chồng Tứ đệ thế nào. “Khi nào Tứ đệ muội tha thứ cho nàng, thì nàng được trở về.” Phong Lưu lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.