Viên mama kề tai Thái phu nhân nói nhỏ, “Nghe nói tối
hôm qua Quốc công gia dẫn phu nhân ra khỏi phủ.”
Thái phu nhân nghe mà giật mình kinh ngạc, “Đợi lát
nữa Thanh Hề đến đây ta hỏi con bé.”
Ăn cơm xong Phong Lưu trở về Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề
không giấu được liền kể hết với Thái phu nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến
Thái phu nhân thương yêu nàng, nàng không bao giờ giấu diếm bà chuyện gì.
“Mẹ, tối hôm qua Quốc công gia dẫn con đến Đức Bảo Cư
ăn lẩu dê, trời ơi, thịt dê ở đó thật quá tươi ngon. Con định mua một phần về
cho mẹ, nhưng Quốc công gia nói thịt dê đó phải ăn khi vừa xẻ thịt con dê, để
qua một đêm sẽ chẳng còn mùi vị gì, thế nên con đành thôi, nếu có ngày nào đó
mẹ đi cùng bọn con đến đó ăn thì tốt.” Thanh Hề nhớ tới nồi lẩu dê lại nuốt
nước miếng.
“Đức Bảo Cư vẫn còn sao?” Thái phu nhân có chút kinh
ngạc.
Thanh Hề nghe Thái phu nhân nói thế, cũng ngạc nhiên:
“Mẹ cũng từng đến Đức Bảo Cư sao?”
Thái phu nhân cười cười, nhớ lại kỉ niệm ngọt ngào,
“Khi ta mang bầu lão Đại, bị ốm nghén không ăn uống được gì, cha chồng con lo
lắng quá bèn lén dẫn ta ra khỏi phủ đến các nhà hàng nổi danh nhất kinh thành,
bằng không đã chẳng sinh ra được lão Đại khỏe mạnh như thế.”
“Cha chồng thật là yêu thương mẹ.” Thanh Hề hâm mộ
nói.
Thái phu nhân nhớ tới quá khứ ngọt ngào, tất nhiên cao
hứng, “Xem ra lão Đại rất giống cha.”
Nói đến ăn uống, hai mẹ con liền ríu rít như trẻ con,
Thái phu nhân kể cho Thanh Hề nghe rất nhiều nhà hàng nổi tiếng ở kinh thành,
nào là vịt bát bảo của Thiên Bảo Trai, vây cá phỉ thúy của Linh Lung Các, bánh
bao nhân ngọc của Vua Bánh Bao, v.v …
Đến giao thừa, Thái phu nhân còn đặt Giang Nam Xuân
mang một bàn tiệc đến phủ, để các con dâu ăn cho biết.
Giao thừa, Đỗ Tình Lam trở lại từ Định Viễn Bá Phủ,
thân là con dâu Quốc công phủ, về nhà chồng đón giao thừa là chuyện nghĩa vụ,
tuy cô ấy không tình nguyện, nhưng mẫu thân cô ấy ra lệnh nên phải về.
Giao thừa đó quả thật không vui vẻ chút nào, Đỗ Tình
Lam oán khí đầy bụng không có chỗ phát tiết nên mặt lúc nào cũng nặng hơn đeo
đá, nói câu nào cũng khiến người khác mất hết hứng. Nhà họ sóng gió bão giông,
những người khác sao có tâm trạng vui vẻ.
Duy chỉ có bọn trẻ con vô tư là vui vẻ, Thái phu nhân
ôm Uyển Thư Nhi chơi đùa, dỗ cô bé ăn, cô bé vẫn còn nhỏ, nói chưa nên câu, lại
khiến Thái phu nhân nở nụ cười.
Thanh Hề nhìn Uyển Thư Nhi say mê, nếu nàng có con,
không biết đứa bé sẽ trông như thế nào, liệu có khả năng còn khả ái hoạt bát
hơn Uyển Thư Nhi, Thái phu nhân nhất định sẽ coi như báu vật trong nhà.
Dáng vẻ thất thần khi Thanh Hề nhìn Uyển Thư Nhi tất
nhiên lọt vào mắt Phong Lưu, qua tháng chín Thanh Hề sẽ tròn mười tám tuổi.
Giao thừa năm đó, không chỉ có Quốc công phủ không
vui, trong một gian khách điếm ở Tế Nam xa xôi, cũng có người đang đón giao
thừa lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng trời, thở ra khói, cháu gái
họ xa của Thái phu nhân Tề Quốc công phủ, cô chị họ của Thanh Hề là Minh Ngọc
Nhi đang nằm trên giường ho khan từng hồi, a hoàn Khả Nhân lo lắng đứng bên
giường.
“Tiểu thư, cô có ổn không, sao cô không uống thuốc, nô
tỳ đã bảo tiểu nhị mang thêm một chậu than vào đây mà hắn từ chối, giờ vẫn
không chịu mang.” Khả Nhân oán hận tên tiểu nhị thấy người ít tiền là bỏ mặc.
Minh Ngọc Nhi lần này vào kinh là vì mùa xuân tham gia
kỳ tuyển nữ quan. Năm đó tổ phụ cô ấy ủng hộ nhầm ứng cử viên cho vị trí thái
tử, tân hoàng đăng cơ không bao lâu thì bị vạch tội bãi chức xét nhà, cả nhà họ
Minh không ngóc lên được, phải về quê sống dựa mảnh đất cằn, cuộc sống cẩm y
ngọc thực trở thành dĩ vãng.
Lần này vào kinh khó khăn lắm mới gom góp đủ tiền lộ
phí, Minh Ngọc Nhi đi cùng một người họ hàng cũng vào kinh có việc. Người họ
hàng kia tuy là trưởng bối nhưng cũng chẳng phải ruột thịt, thế nên không thể
quan tâm chăm sóc Minh Ngọc Nhi. Đến Tế Nam, gặp cơn bão tuyết, Minh Ngọc Nhi
bị cảm lạnh, ốm liệt giường, đoàn người không thể dừng lại ở Tế Nam. Minh Ngọc
Nhi đành ở lại một căn phòng nhỏ trong nhà trọ Duyệt Lai.
“Đang lúc tết nhất, tiểu nhị bận rộn không hầu hạ chu
toàn, ngươi mang áo khoác của ta ra đây cho ta khoác.” Minh Ngọc Nhi sai a
hoàn, lại nhìn gương mặt tiều tụy của Khả Nhân, đau lòng nói: “Mấy ngày nay
khiến ngươi phải vất vả, đang lúc năm mới lại phải theo ta chịu khổ bơ vơ.”
“Tiểu thư nói gì vậy, Khả Nhân phải hầu hạ tiểu thư.
Chờ chúng ta đến được Quốc công phủ là ổn thôi, nghe nói lão phu nhân rất hiền
hậu, lại yêu thương tiểu thư.” Khả Nhân an ủi Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi chỉ cười mà không nói gì, cô ấy biết
tính bà dì, hiền hậu vô cùng, nhưng người mà bà dì yêu thương nhất là cô em họ
Thanh Hề, vấn đề ở chỗ trước giờ cô em họ Thanh Hề nhìn cô ấy không vừa mắt,
cảm thấy cô ấy chia sẻ tình yêu thương của bà dì, vì thế bà dì không còn cách
nào khác là đưa cô ấy về Giang Nam, dù hàng năm có gửi quà đầy đủ, nhưng không
mời đến kinh thành, Minh Ngọc Nhi sao có thể không biết nguyên nhân.
“Tiểu thư, tuyết càng lúc càng rơi nhiều, chỉ tại Khả
Nhân vô dụng, khiến tiểu thư phải chịu khổ lúc tết nhất.” Khả Nhân đau lòng
nhìn tiểu thư nhà mình.
Minh Ngọc Nhi đang an ủi Khả Nhân, lại nghe thấy tiếng
người lao xao ngoài cửa.
“Để nô tỳ ra xem.” Khả Nhân kéo chăn cho Minh Ngọc
Nhi.
Không lâu sau Minh Ngọc Nhi nghe thấy tiếng chân giẫm
lên tuyết, không chỉ có Khả Nhân.
“Tiểu thư, cô nhìn xem ai tới này.” Giọng Khả Nhân
tràn ngập vui sướng.
Minh Ngọc Nhi mở to mắt nhìn người bước vào, là một cô
nương mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp quyến rũ, nhìn rất quen, nhưng không thể
nhớ ra, “Cô là…”
“Nô tỳ Thôi Xán, xin thỉnh an biểu tiểu thư.”
“Thôi Xán!” Minh Ngọc Nhi nhớ ra ngay lập tức, “Ngươi
là Thôi Xán hầu hạ dì.” Năm Minh Ngọc Nhi mười tuổi từng đến Quốc công phủ ở
một thời gian, vẫn nhớ một số chuyện, Thôi Xán lúc ấy là người hầu của Thái phu
nhân, nhưng khi đó mới chỉ là một tiểu nha đầu.
“Trí nhớ biểu tiểu thư thật tốt, hiện tại nô tỳ là
người hầu của phu nhân Quốc công.” Thôi Xán trả lời.
Minh Ngọc Nhi vừa nghe Thôi Xán nói là người hầu của
Thanh Hề liền ngẩn người, nhưng hồi phục tinh thần rất nhanh, “Đang lúc tuyết
rơi, lại là năm mới, sao ngươi lại tới đây?” Minh Ngọc Nhi sai Khả Nhân lấy ghế
mời Thôi Xán ngồi, chống vào vách tường cố gắng ngồi dậy, Thôi Xán nhanh chóng
tiến tới đỡ Minh Ngọc Nhi, kéo chăn cho cô ấy, sau đó đành ngồi ở cuối giường
Minh Ngọc Nhi.
“Thư của biểu tiểu thư đã đến mấy ngày trước, Thái phu
nhân và phu nhân đều vô cùng cao hứng, luôn ngóng trông tiểu thư, phu nhân vốn
nôn nóng, thấy đến tết tuyết rơi nhiều, sợ biểu tiểu thư đi đường không người
chiếu cố, sai Bạch quản sự và nô tỳ đi đón tiểu thư. Nô tỳ và Bạch quản sự sợ
đi qua tiểu thư mà không biết, thấy trạm dừng chân đều hỏi, hôm qua đến Tế Nam,
hỏi từng nhà trọ một, đến giờ mới hỏi được chỗ ở của biểu tiểu thư.” Thôi Xán
nhanh mồm nhanh miệng, chỉ mấy câu liền kể hết.
“Bạch quản sự đâu?” Minh Ngọc Nhi chỉ thấy có một mình
Thôi Xán.
“Nô tỳ và Bạch quản sự tách ra hỏi thăm cho nhanh, xem
ra nô tỳ may mắn, tìm thấy biểu tiểu thư trước, để nô tỳ sai tiểu nhị đến nhà
trọ Long Thịnh xem Bạch quản sự về chưa, chưa thì nhắn lại cho hắn một tin.”
Thôi Xán nói xong liền đứng lên, “Biểu tiểu thư ở đây chật chội quá, vốn nên
mời cô đến nhà trọ Long Thịnh, nhưng nô tỳ xem biểu tiểu thư đang mệt không
thích hợp di chuyển, để nô tỳ nhắn nhóm Bạch quản sự chuyển đến đây.”
Minh Ngọc Nhi thầm nghĩ Thôi Xán nhạy bén, làm việc
cẩn thận, không hổ là người mà Thái phu nhân tặng cho Thanh Hề, “Thật làm phiền
tỷ tỷ.”
“Nô tỳ không dám, biểu tiểu thư gọi nô tỳ Thôi Xán là
được rồi.” Thôi Xán từ chối.
Khả Nhân tiễn Thôi Xán ra ngoài, quay vào nói với Minh
Ngọc Nhi: “Xem ra tiểu thư cả nghĩ quá rồi, phu nhân Quốc công nghĩ rất chu đáo
mà.”
Minh Ngọc Nhi cũng cho rằng bản thân cả nghĩ, dù sao
Thanh Hề cũng đã trưởng thành, đã là phụ nữ có chồng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ừm, hôm nay không
bán thịt nữa, Đình Trực ca ca trách tôi, nói Thanh Hề mệt bã cả người rồi.