Sống Riêng Không Đơn Giản

Chương 11: Chương 11




Khí trời rất lạnh, mỗi người đều mặc đến tròn vo, hoặc tham gia chơi các hoạt động mừng năm mới, hoặc mang theo bạn bè quậy tưng bừng, vào đêm giao thừa đưa năm cũ đón năm mới này, khắp nơi đều tràn đầy không khí náo nhiệt.

Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi không chen đến chỗ có nhiều người, mà lựa chọn Lãnh sự quán Anh Đả Cẩu** tại vịnh Tây tử.

(**Đả Cẩu: tên cũ của thành phố Cao Hùng, Đài Loan)

"A! Chúng ta đứng đây ngắm cảnh là được rồi, không cần lên trên đó đâu." Nhìn cầu thang cao vút trên sườn núi, Thi Tuấn Vi lập tức từ chối.

" Quang cảnh phía trên rất đẹp, vận động một cái đối với thân thể cũng rất tốt!" Phùng Cương Diễm lôi kéo cô bước lên bậc thang, vừa leo thang vừa cố gắng trêu tức cô.

"Ai, mỗi lần leo lên tới cũng gãy cả chân." Cô khom lưng ai oán than thở.

Nhưng vào lúc này, một đôi vợ chồng già lấy tốc độ mau gấp mấy lần cô lướt qua, Thi Tuấn Vi xoay mình ngậm miệng, ánh mắt nhanh như chớp len lén dò xét bọn họ.

"Leo cầu thang còn chậm hơn cả ông già bà lão, rất mất thể diện ha?" Sau khi kéo giãn khoảng cách, tiếng giễu cợt theo gió đêm lành lạnh bay tới.

Nghe vậy, một hồi nhiệt khí xông lên ót, Thi Tuấn Vi liếc về hướng Phùng Cương Diễm.

"Ha ha ha... " Vẻ mặt đáng yêu cùng phản ứng của cô chọc cho Phùng Cương Diễm vừa cười ha ha, vừa tiếp tục leo lên trên."Đi thôi!"

Thi Tuấn Vi xấu hổ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nảy ra một ý.

"Trèo không nổi nữa, cõng em đi!" Cô giống như chú khỉ con nhảy lên lưng anh.

"Ôm chặt nhé." Anh cưng chìu mỉm cười, cũng không cự tuyệt cô, ngược lại nâng mông của cô lên, bước chân vững vàng từ từ mà đi lên.

Cô tựa vào trên bả vai rộng rãi của anh, từng bước từng bước, trái tim cũng lay động theo anh, giống như đưa bé được cưng chìu, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.

Trèo đến chỗ cao nhất, bên tay phải chính là Lãnh sự quán Anh quốc nổi tiếng Đả Cẩu, kiến trúc đá đỏ dưới ánh đèn chiếu xuống, tản ra một loại không khí tĩnh mật lãng mạn.

Phùng Cương Diễm đặt cô xuống, tự mình chạy đi nói chuyện với nhân viên phục vụ, sau đó lộn trở lại bên người cô, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi tới một cái bàn bên hành lang ngồi xuống.

Khi nhân viên phục vụ đưa thức uống tới, Phùng Cương Diễm thuận miệng hỏi: "Nơi này em đã tới chưa?"

"Có a, lúc học cấp ba đã tới cùng các bạn học." Xuyên qua cửa sổ hình vòm, cô nhìn cảnh thành phố sáng chói xa xa.

"Không có đi riêng với con trai chứ?" Anh so đo hỏi.

Cô đầu tiên là mím môi cười liếc xéo anh mới trả lời."Không có! Trước mắt chỉ có anh."

"Vậy em đáp ứng anh, về sau chỉ có thể đến chỗ này với anh a!" Anh ngang ngược yêu cầu.

"Tại sao?" Cô cố ý hỏi.

Nào có ai tự nhiên lại yêu cầu như vậy!

"Bởi vì nơi này sẽ trở thành nơi kỷ niệm của chúng ta." Anh thâm ý nói, ngay cả nụ cười cũng thần thần bí bí.

"Có ý gì?" Cô không hiểu ra sao.

Nhìn sâu vào mắt cô, khóe miệng Phùng Cương Diễm cong lên, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh nước biển.

Thi Tuấn Vi nháy mắt mấy cái, ngửi được bầu không khí không tầm thường, tim của cô không khỏi đập nhanh hơn.

"Ha ha... Không phải là anh muốn cầu hôn chứ?" Cô thông minh lập tức suy đoán, khẩu khí giả bộ nhẹ nhàng, thật ra thì, cô càng ngày càng hồi hộp.

"Đúng vậy a, anh muốn cầu hôn em." Anh vừa nói vừa mở nắp hộp ra, trong hôp một chiếc nhẫn kim cương tao nhã hào phóng lẳng lặng lấp lánh nằm trên nền vải nhung.

Phùng Cương Diễm đi ra khỏi chỗ ngồi, mặt ngó cô quỳ một chân trên đất, trình lên vật tượng trưng cho sự vĩnh hằng.

"Chúng ta kết hôn đi, anh muốn mỗi ngày ở cùng em, không muốn sống riêng nữa." Anh chân thành biểu đạt tình yêu say đắm dành cho cô.

Ở chung rất dễ dàng, ở riêng không đơn giản a, lòng của bọn họ đã thắt lại cùng nhau, đơn giản chỉ cần tách ra, sẽ không còn hoàn chỉnh nữa!

Thi Tuấn Vi nhìn anh, không biết tại sao mình lại cảm động đến nói không nên lời.

Trước kia khi cô xem phim thấy vai nữ chính bị cầu hôn khóc đến sụt sịt, đều cảm thấy không thể hiểu được, có cái gì phải khóc, nhưng bây giờ, khi cô đặt mình trong tình cảnh này, thật đúng là có một loại cảm thụ lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên!

"Tuấn Vi, em nguyện ý gả cho anh chứ?" Đợi không được câu trả lời của cô, Phùng Cương Diễm vốn rất chắc chắn, lòng dạ cũng bắt đầu treo lơ lửng trên không trung.

Cô phát hiện sắc mặt của anh trắng ra, vẻ mặt hơi cứng lại, ánh mắt bắt đầu tràn đầy lo lắng, ngay cả bàn tay cầm chiếc nhẫn kim cương cũng hơi run run, cô mỉm cười, hơn nữa còn cười đến thật ngọt ngào thật hạnh phúc.

Bởi vì hành động đó đại biểu anh coi trọng và quan tâm cô đến cỡ nào, đại biểu anh sợ cô cự tuyệt, mà nỗi sợ kia, là từ tình yêu nồng đậm thâm sâu mà ra.

"Em nguyện ý." Cô đưa bàn tay mềm mại ra, mỉm cười gật đầu.

Ngữ điệu đồng ý của cô đối với Cương Diễm mà nói giống như là tiếng nhạc vô cùng dễ nghe, Phùng Cương Diễm xoay mình thở phào nhẹ nhỏm, vui sướng thay thế tâm tình khẩn trương mới vừa rồi.

Anh cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng, luống cuống tay chân vội vàng đeo nhẫn cho cô.

"Cám ơn em nguyện ý giao mình cho anh." Người ta nói kết hôn cần dũng khí, cho nên tự đáy lòng anh cũng cảm tạ lòng tin của cô.

"Em nghĩ, không có ai yêu em hơn anh ." Cô dìu anh đứng dậy, đôi mắt rưng rưng.

"Em nói cực kỳ đúng." Anh bưng lấy một bên má cô, vui vẻ hôn cô, cũng được cô nhiệt tình đáp lại.

Sau nụ hôn nóng hừng hực, bọn họ dựa vào nhau, điều hòa hơi thở.

"Em có biết bây giờ chúng ta đang ngồi đâu không?" Anh hài lòng vuốt ve mái tóc đen của cô.

Cô nhìn quanh bốn phía, sau đó buồn bực lắc đầu một cái, không cảm thấy vị trí này có gì khác lạ.

"Đây là bàn cầu hôn trứ danh, có rất nhiều người ở chỗ này cầu hôn thành công, cho nên truyền thuyết cầu hôn ở chỗ này tỷ lệ thành công rất cao." Anh mỉm cười giải thích.

"Có thật không?" Cô kinh ngạc hỏi.

" Không phải chúng ta là một trong những ví dụ thành công sao?" Anh cực kỳ đắc ý, từ nay về sau, Thi Tuấn Vay sẽ cùng anh nắm tay nhau đi hết cuộc đời.

"Cũng đúng!" Tuấn Vi ngu ngơ cười.

"Cũng may em đồng ý lời cầu hôn của anh, nếu cự tuyệt, tương đương với việc đập bảng hiệu của người ta, chỉ sợ không thể ra khỏi nơi này." Cương Diễm khoa trương nói giỡn.

"Cho nên anh cũng đã lên kế hoạch sẵn rồi sao ?" Cô liếc anh.

"Đúng, em căn bản là trốn không thoát năm ngón tay của anh." Anh xòe bàn tay ra chụp vào không trung.

"Không sao, dù sao em cũng hoàn toàn không muốn trốn... " Cô nghiêng đầu, ở trong cảnh đêm xinh đẹp, triền miên, nhiệt tình hôn anh, vì nhau lưu lại giờ khắc xinh đẹp vĩnh hằng này...

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.