Sống Riêng Không Đơn Giản

Chương 4: Chương 4




Mười giờ rưỡi đêm, ván bài kết thúc, một nhóm người phủi mông một cái rời đi, lưu lại một phòng xốc xếch, công việc thu dọn thuộc về hai bạn chủ nhà số khổ.

"Bọn này đúng là không có lương tâm, cũng không ở lại giúp một tay nữa... "

Phùng Cương Diễm vừa dọn dẹp vừa nói thầm, liếc về phía Thi Tuấn Vi từ sau khi tắm rõ ràng hơi khác lạ, cô vẫn trầm mặc dọn dẹp.

Kỳ quái, nghe mình nói thầm, vậy mà cô cũng không hề đáp lại?

"Cái đó... Tuấn Vi a, nếu em mệt rồi thì đi ngủ trước đi, anh sẽ phụ trách dọn xong chỗ này." Cương Diễm thử thăm dò nói.

"Ừ." Cô buồn buồn trả lời, không chút do dự thả đồ đạc trong tay xuống, đi vào phòng ngủ.

Ách... Anh chỉ nói khách khí như vậy thôi, cô đã tưởng là thật bỏ lại tất cả trở về phòng sao?

Phùng Cương Diễm sững sờ nhìn bóng lưng của Tuấn Vi.

Thi Tuấn Vi trở lại phòng ngủ, liếc nhìn ra giường hơi xốc xếch một lúc lâu, nghĩ đến từng có một người phụ nữ làm mình không vui ngủ qua, lập tức quyết định đổi ra giường, lấy ra giường sạch sẽ ra thay, nếu không sợ rằng tối nay cô sẽ ác mộng liên tiếp, ngủ không yên ổn.

Thật sự cô rất mệt mỏi! Bởi vì cái cô Kha Tuệ Dĩnh đó thật sự bất lịch sự tới cực điểm, chủ nhân cũng đã đi ra đi vào phòng ngủ, cô ta còn tiếp tục ngủ say sưa!

Tu hú chiếm tổ chim khách, làm hại cô muốn nghỉ ngơi, cũng không thể làm gì hơn là chịu đựng mệt mỏi đến bây giờ.

"Di? Không phải ngày hôm trước chúng ta mới đổi ra giường sao? Tại sao hiện tại lại đổi nữa?" Phùng Cương Diễm đi tới cửa thăm dò động tĩnh buồn bực hỏi.

Thi Tuấn Vi nhàn nhạt ngước mắt liếc hắn một cái, tiếp tục công việc.

Còn không biết xấu hổ hỏi sao? Do anh làm hại chứ ai! Nếu như không phải anh để cho người khác tới ngủ giường của bọn họ, cô cũng không cần tốn công tốn sức thay ra giường.

Cô ấy không thèm để ý đến mình sao! Phùng Cương Diễm sửng sốt.

"Anh tới giúp một tay." Cương Diễm đến gần, khi anh vừa đưa tay cầm ra giường cô liền buông tay, đi tới đầu giường giả bộ sửa gối, thái độ xa lánh rất rõ ràng.

Phùng Cương Diễm bước lại, nắm lấy cánh tay Tuấn Vi hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có gì!" Cô hất tay anh ra, tức giận trả lời. Bởi vì bây giờ còn đang nổi nóng, cho nên cô định ngủ một giấc, để cho cơn tức này nguội đi, đợi đến khi bình tâm lại thì mới nói chuyện đàng hoàng với anh, tránh cho lúc tức giận nói không lựa lời làm tổn thương tình cảm.

"Còn nói không? Vậy sao em coi anh như người vô hình vậy hả?" Phùng Cương Diễm không chấp nhận câu trả lời lấy lệ này, bóp chặt cánh tay Tuấn Vi lần nữa, kéo cô quay người lại."Có chuyện gì em nói rõ đi, không nên cáu kỉnh như vậy!"

Anh không chịu nổi không khí trầm mặc, dù tranh cãi ầm ĩ một trận còn tốt hơn chiến tranh lạnh.

Phùng Cương Diễm cố chấp hỏi tới giống như cây kim đâm thủng khí cầu, làm Thi Tuấn Vi một mực nhẫn nại chịu đựng tâm tình không vui, đột ngột bộc phát như núi lửa–

"Tốt, nói thì nói." Cô tránh khỏi tay anh lần nữa, quyết định dứt khoát một chút, nói nguyên nhân mất hứng cho anh biết."Tại sao anh lại để cho người khác ngủ trong phòng chúng ta?"

Hóa ra là vì chuyện này a!

Phùng Cương Diễm lộ ra biểu tình bừng tỉnh, khẽ nhếch khóe miệng giải thích: "Tuệ Dĩnh nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cho nên anh có đồng ý cho cô ấy vào phòng ngủ."

"Muốn nghỉ ngơi có thể đi phòng làm việc ngủ, nơi đó có ghế sofa a!" Cô lập tức phản bác.

"A đan ở phòng làm việc vọc máy vi tính."

" Ghế sa lon ở phòng khách cũng có thể nằm a!"

"A Văn và Tiểu Hoa ở phòng khách xem ti vi." Trừ Cương Diễm ra, tổng cộng có bốn đôi nam nữ tới chơi, bốn người chơi bài, bốn người khác cũng đều tự tìm chuyện để làm.

Thi Tuấn Vi nguýt anh một cái, cảm thấy lý do quá nhiều! Còn nữa, việc gì anh phải quan tâm cô ta như vậy?

"Người bình thường tới nhà người khác làm khách cũng sẽ không mặt dày như thế, chiếm phòng ngủ của người ta?" Cô tức giận phê bình.

"Có thể cô ấy khó ngủ, cho nên mới muốn vào phòng của chúng ta." Phùng Cương Diễm nhún vai một cái, bỗng nghĩ đến cái gì, hỏi: "Hông lẽ, em vì cái chuyện này mà thay ra giường sao?"

Cô bĩu môi."Không sai." Cô đã rất tức giận rồi, anh còn nói như cảm thấy cô chuyện bé xé ra to sao?

"Hôm nay anh mới biết em thích sạch sẽ đến vậy!" Cương Diễm chê cười.

"Nếu như không phải anh tùy tùy tiện tiện để cho người khác ngủ giường của chúng ta, em cũng không cần tốn công như vậy!" Điệu cười đó là có ý gì? Tuấn Vi cau mày trừng Cương Diễm, lửa giận bừng bừng.

"Làm sao anh biết ngay cả loại chuyện nhỏ như vậy em cũng so đo!" Cương Diễm không nghĩ nhiều buột miệng, vô tình dẫm lên quả mìn.

Oanh – Thi Tuấn Vi nổi trận lôi đình.

So đo? ! Không có một câu xin lỗi, cũng không có an ủi năn nỉ, ngược lại còn nói cô so đo?

Anh căn bản là không hiểu cô để ý cái gì!

Đây là giường của bọn họ, là nơi thuộc về hai người, làm sao lại cho phép người thứ ba, hơn nữa còn là phụ nữ sử dụng đây?

Hôm nay nếu như đổi lại là cô, dưới tình huống anh không biết để cho bạn nam của mình ngủ giường của bọn họ, hơn nữa ngay cả khi anh trở về cũng không chịu trả gian phòng lại, anh không khó chịu sao?

Cô không biết hóa ra anh và cái cô Kha Tuệ Dĩnh kia giao tình tốt như vậy? Đã để cho cô ta ngủ giường của bọn họ, còn luôn miệng nói hộ cô ta?

"Đúng, em thích so đo đó." Cô tức giận giương cao giọng, mặt thối giống như quả sầu riêng."Cô ấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chẳng lẽ em không mệt mỏi không muốn nghỉ ngơi sao? Tan sở về nhà thấy giường bị một cô gái không quen biết chiếm đóng, em ngại không dám kêu cô ấy đi ra ngoài, cô ta còn tưởng thật an tâm tiếp tục ngủ, em nhẫn nại đến bây giờ, dĩ nhiên là khó chịu rồi!"

Cô có thể chấp nhận để bạn bè tới nhà chơi, cũng đồng ý công việc dọn dẹp sau khi khách về, nhưng chuyện này cô nhất định không đồng ý – phòng ngủ là nơi riêng tư, người khác không được xâm phạm.

Phùng Cương Diễm nhếch môi, tính khí cũng bốc lên tới trời.

Dù giao tình với Kha Tuệ Dĩnh cũng không sâu sắc, nhưng cô ấy vẫn coi như là bạn bè, cô tính toán chi li như vậy, chẳng khác nào không tôn trọng anh.

"Được rồi, vậy về sau anh bảo bạn bè không nên đến nhà nữa, anh đi ra ngoài gặp mặt bọn họ là được chứ gì, như vậy em hài lòng chưa?" Phùng Cương Diễm mất kiên nhẫn, giọng nói rất nặng, sắc mặt rất trầm.

Thi Tuấn Vi giận đến ngực không ngừng phập phồng, hốc mắt phiếm hồng.

Rõ ràng cô không phải có ý này, nhưng anh vẫn cố ý vặn vẹo trọng điểm câu chuyện! Chẳng những không nói xin lỗi, còn nói nói lẫy với cô?

"Anh đã nghe không hiểu, vậy thì không có gì phải nói nữa!" Cô hất đầu rời khỏi phòng, quyết định tối nay chia phòng ngủ.

Liếc về nhìn bóng lưng tức giận của Tuấn Vi, Phùng Cương Diễm bực bội đập gối.

Anh có trêu ai ghẹo ai đâu? Qủa thật là không hiểu ra sao cả!

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Chiến tranh lạnh ba ngày, sống một ngày bằng một năm.

Nhất là Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi vốn tình cảm đang ngọt ngào, hơn nữa hai người ở chung, sớm chiều chung đụng, không tránh được phải gặp mặt, cho nên chiến tranh lạnh, cảm giác càng khó nhai hơn.

Vừa bắt đầu, Phùng Cương Diễm còn cố gắng muốn xuống nước làm hòa, nhưng Tuấn Vi lại làm khó dễ, giống như chủ nợ khinh khỉnh nhìn anh. Anh đã bị oan ức rồi, còn bị đối xử lạnh lùng, căn cứ tôn nghiêm của đàn ông, anh quyết không chịu nỗi khuất nhục mặt nóng dán đít lạnh.

Tới nhà là khách, anh không hiểu, chẳng qua là cho bạn bè mượn gian phòng ngủ một cái mà thôi, rốt cuộc có gì phải tức giận, có cần giận dỗi náo lâu như vậy sao?

Vì thế, Cương Diễm phiền lòng nóng nảy, cũng bởi vì mình vô duyên vô cớ bị việc vớ vẩn này phiền nhiễu, càng cảm thấy ấm ức , bực mình hơn.

Thứ nhất, chuyện này căn bản không có gì lớn; thứ hai, Phùng Cương Diễm không có lỗi, huống chi anh cũng từng cố gắng đánh vỡ cục diện bế tắc, là chính Tuấn Vi không chấp nhận .

Được, muốn ồn ào thì ồn ào, Tuấn Vi thích tiếp tục phát cáu liền thuận theo cô đi, anh sẽ không chủ động lấy lòng cô nữa.

Về phần Thi Tuấn Vi, thật ra trước kia tức giận với Phùng Cương Diễm, chủ yếu là bởi vì quăng cục tức Kha Tuệ Dĩnh gây cho cô lên người anh, dù sao nguyên nhân chính cũng là do anh, nếu như không được anh đồng ý, tin rằng Kha Tuệ Dĩnh có mặt dày cách mấy cũng không dám tự tiện sử dụng phòng người khác.

Sau trận tranh cãi đêm đó, có mấy lần Phùng Cương Diễm tìm cơ hội muốn nói chuyện, nhưng cô đang nổi nóng nên căn bản không muốn nói chuyện với anh, sau đó bớt tức, lại đến lượt anh bày ra khuôn mặt băng giá, coi cô như không khí, thậm chí ngủ ở phòng làm việc, khiến cơn tức mới nguôi đi lại bừng bừng sống dậy.

Bọn họ cứ cầm cự như vậy, mỗi ngày đều sống trong căng thẳng, càng về sau, hai người đều quên mất rốt cuộc là đang giận cái gì.

Đến thứ bảy, không muốn ở nhà cùng Phùng Cương Diễm mắt to trừng mắt nhỏ, Thi Tuấn Vi liền hẹn bạn tốt Phòng Ải Linh đi uống cà phê, tán gẫu.

"... Nghe bà nói, tui cảm thấy Phùng Cương Diễm rất vô tội." Nghe Thi Tuấn Vi oán trách xong, Phòng Ải Linh mỉm cười nếm một ngụm cà phê, nói thẳng cảm giác ra.

"Ảnh vô tội?" Thi Tuấn Vi trố mắt, ngạc nhiên cất cao giọng; không nghĩ tới bạn tốt không về phe mình, còn nói chuyện giúp Phùng Cương Diễm.

"Ai, anh ấy thân là chủ nhân, khách không có chỗ nghỉ ngơi, yêu cầu mượn tạm phòng ngủ chính, ảnh đáp ứng là chuyện đương nhiên nha. Muốn trách thì trách cái cô gái đó, là cô ta mặt dày yêu cầu dùng phòng ngủ chính trước, sau đó thấy bà trở lại còn chết sống không đi... Tui cảm thấy cô ta cố ý, về phần nguyên nhân thì tui không biết, nếu như nếu đổi lại là tui, tui cũng khó chịu, nhưng hình như bà tức giận lầm đối tượng rồi, Phùng Cương Diễm bị giận cá chém thớt đương nhiên là rất vô tội a!" Phòng Ải Linh phân tích khách quan.

"Anh ấy căn bản không nên đồng ý! Nói là không tiện, nói lát tui về nhà sẽ đá cô ta ra ngoài là được rồi." Tuấn Vi nhăn mũi bĩu môi, nghĩ đến ngày đó vẫn rất buồn bực."Cái cô kia cũng thực kỳ quái, ở nhà người ta muốn nghỉ ngơi làm chi? Cho dù muốn nghỉ ngơi, chịu khó một chút thì sao? Phòng làm việc phòng khách đều có thể dùng, cô ta lại khăng khăng muốn chiếm đóng phòng ngủ của tui."

"Hắc, là lỗi của cô gái kỳ quái kia, không phải là lỗi của Cương Diễm, người tới là khách nha, chung quy cũng không nên quá hẹp hòi, khó khăn !" Phòng Ải Linh tiếp tục nói chuyện giúp Phùng Cương Diễm xui xẻo gặp tai ương, để Thi Tuấn Vi nguôi giận.

"Nói cũng có lý... " Thi Tuấn Vi lầu bầu, thần sắc chán nản cúi đầu, quấy ly cà phê đá trước mặt.

"Nếu cảm thấy có lý, hãy mau làm hòa a!" Phòng Ải Linh chốt hạ.

Nhớ tới lúc trướctình cảm hai người bọn họ rất tốt đẹp, ngọt ngào phải đến người ta phải ao ước, cần gì phải giận dỗi vì mấy chuyện nhỏ nhặt này?

"Nhưng mà, là tui không để ý tới ảnh trước, nếu lại chủ động mở miệng làm hòa thì xấu hổ lắm!" Nụ cười hiện lên vẻ ngượng ngùng, nghĩ tới mấy ngày gần đây bọn họ gần như muốn tranh tài xem sắc mặt của người nào thối hơn, Thi Tuấn Vi không khỏi chần chờ do dự.

"Vậy thì đơn giản thôi." Phòng Ải Linh mỉm cười."Nếu như sợ không có bậc thang để xuống, bà có thể thử làm như vầy... "

Thi Tuấn Vi chuyên chú lắng nghe phương pháp bạn tốt truyền thụ cho, hy vọng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trời tháng tư, mưa xuân liên miên, kèm theo tiếng sấm thỉnh thoảng lại vang lên, giao hòa cùng tiếng mưa tí tách không ngừng.

Bởi vì trời mưa, tiết trời mới hơi ấm lại trở lạnh lần nữa, vào thời điểm này, muốn sử dụng phương pháp sắc dụ Phòng Ải Linh đề nghị, thật sự không phải là hành động sáng suốt.

Thi Tuấn Vi muốn kết thúc trận chiến tranh lạnh này, nhưng con gái da mặt mỏng, chủ động đầu hàng thì mất hết thể diện, không thể làm gì khác hơn là dẫn dụ anh tới gần.

Thay "Chiến phục" mới mua, thoa nước hoa phát ra mùi thơm hấp dẫn lên người, đem mái tóc dài luôn là buộc chặt xõa nhẹ trên vai, cô đi ra khỏi phòng ngủ, cố ý thả chậm tốc độ lướt qua phòng khách, bước về hướng phòng ăn, bận rộn lượn qua lượn lại trong phòng bếp và phòng ăn.

Phùng Cương Diễm đang ở trong phòng khách xem ti vi, mặt ngoài nhìn như thờ ơ, nhưng vào một khắc cửa phòng ngủ mở ra kia, lực chú ý liền không ở trên màn hình nữa.

Trên người cô mặc một bộ áo ngủ ngắn hai dây mỏng manh màu đen hấp dẫn, khiến màu da trắng muốt kia càng lộ vẻ trắng nõn mê người hơn, ở dưới ánh đèn, thân thể yểu điệu như ẩn như hiện, làm người ta tràn ngập mơ màng, đường cong yểu điệu nóng bỏng chọc huyết mạch trong người anh muốn căng phồng.

Anh thích xem dáng vẻ cô xõa tóc như vậy, khiến cho khí chất thông tuệ của cô trở nên kiều mỵ nhu nhược hơn rất nhiều, mới vừa rồi khi cô đi qua, trận trận hương thơm phiêu tán trong không khí, khiêu khích tâm hồn anh bay lơ lửng, hơn nữa không tự chủ được suy nghĩ đến xúc cảm mê người cùng đường cong ở dưới lớp áo mỏng kia, nhiệt độ thân thể dương cương bị bỏ rơi mấy ngày lâp tức lên cao, nóng bỏng giống như bàn ủi.

Anh không biết có phải cô cố ý hay không, nhưng không thể nghi ngờ đã đốt cháy dục hỏa trong người anh, nhưng trước mắt trận chiến của bọn họ vẫn chưa giải quyết, vấn đề liên quan tới danh dự nên anh phải cố gắng đè nén dục vọng, để tránh hiện tại xúc động quá độ sẽ nhảy qua vác cô lên giường!

Nam mô a di đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc... Ánh mắt Phùng Cương Diễm nhìn chằm chằm màn hình tivi, cực lực giữ vững.

Một giây, hai giây, ba giây... Khóe mắt liếc về hướng phòng ăn.

Không được, không được, không thể bị hấp dẫn...

"Khụ... " Thanh thanh cổ họng, cố gắng kéo tầm mắt về.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim... Tim lại hướng tới thân ảnh trong phòng ăn mới khổ.

Giết người mà, anh cảm thấy dục hỏa đốt người, sắp chảy máu mũi rồi!

Cương Diễm không nhịn được cẩn thận quan sát áo ngủ của cô, cả nơ con bướm trên dây đai, hoa văn bằng đăng ten... cũng nhìn thấy rất rõ ràng, sau đó tưởng tượng cảnh xuân vô hạn phía dưới nó...

"Chậc! Sao còn chưa tới?" Thi Tuấn Vi đang đun sôi nước muốn pha trà lài, dùng khóe mắt liếc về phía tên đàn ông như lão tăng nhập định trong phòng khách kia, không nhịn được nhỏ giọng oán trách.

Mặc dù cô biểu hiện không thèm để ý đến anh, nhưng kỳ thật cô có chú ý xem anh có bị ảnh hưởng gì không, lại cảm nhận được tầm mắt nóng rực đi theo, ủi đến da thịt cô nóng lên.

Cô vốn vì thế mà vui vẻ, nhưng nước trong bình sắp sôi trào rồi, bộ dạng khêu gợi này vẫn còn chưa đốt nổi dục hỏa của anh, khiến cô không khỏi nóng lòng lo âu, còn hoài nghi có phải mị lực của mình đã rớt giá rồi hay không, nếu không làm sao anh còn dính vào trên ghế sa lon?

Tiếng nước sôi vang lên, tuyên cáo thời gian hữu hiệu của phương pháp sắc dụ này sắp kết thúc, Thi Tuấn Vi bắc nước xuống, trong lòng lại bắt đầu ảo não.

Làm sao bây giờ? Nước đun sôi rồi, đợi lát nữa pha trà lài xong, cũng không còn lý do tiếp tục đứng ở nơi này nữa, anh còn chưa động đây, cô phải tìm cớ gì đây?

Tháo nơ con bướm lỏng chút, sau đó khi đến gần phòng khách thì để cho áo ngủ trượt xuống, trực tiếp dùng thân thể thanh xuân của cô để anh bổ mắt?

Không tốt lắm, sỗ sàng như vậy, nói không chừng anh còn có thể giễu cợt cô!

Như vậy, khổ nhục kế thì sao? Đợi lát nữa không cẩn thận rơi vãi một chút nước nóng ra ngoài, nghe cô kêu lên, hẳn là anh cũng không đến mức giả điếc chứ.

Không không không, như vậy cũng không được, cô cũng không muốn làm cho trên người mình lưu lại vết sẹo phỏng, hy sinh quá lớn!

Còn một kế ... giả bộ da mặt thật dày, trực tiếp chạy đến gần anh"múa ngực" ?

Chậc chậc chậc, như vậy cô sẽ xấu hổ đến lấy sợi mì treo cổ tự sát mất!

Cô cắn môi suy nghĩ, mỗi một biện pháp nghĩ ra, lại lập tức xuất hiện lý do phủ định, chốc lát phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện trà lài cũng đã ngâm xong, đâm ra lại ngẩn người tại chỗ!

Thật đúng là cực kỳ ngu ngốc!

Thôi! Cô cũng không cần sắc dụ nữa rồi, chỉ mong thay đôi tình huống một chút, nói chuyện vài câu, chỉ cần hai người không trầm mặc nữa là tốt rồi.

Đem bình sứ, hũ đường, cái ly, que quấy... đồ dùng vân vân mang lên khay, cô cẩn thận bưng lên, đi qua phòng khách, chuẩn bị vào phòng ngủ thưởng thức.

Vào trước cửa phòng, cô dừng bước lại quay đầu, vừa đúng bắt được ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, nhịp tim đột nhiên đập mau hơn, nhưng vẫn giả bình thản, mặt không thay đổi mở miệng nói –

"Anh có muốn hay không?" Không muốn quá nịnh hót, cho nên cho dù có ý tốt hỏi thăm, khẩu khí vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Phùng Cương Diễm sững sờ một chút.

Cô ấy hỏi mình có muốn hay không? !

Mặc áo ngủ hấp dẫn hỏi mình như thế... Đây là tỏ ý muốn bọn họ dùng nhiệt tình kết thúc chiến tranh lạnh sao? Nếu như là vậy anh có thể nói không sao!

"Muốn." Anh lập tức gật đầu giống như chim gõ kiến, nhưng bởi vì sự việc ngoài ý liệu, người vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Thật tốt quá! Hiện tại có thể cùng nhau uống chung trà hoà bình!

Thi Tuấn Vi kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên, quay gót đổi sang đường nhỏ, đi về phía ghế sa lon, nghiêng thân để khay xuống, bỏ từng thứ lên bàn trà, thật không nghĩ đến mới ngước mắt, đã thấy anh chàng mới vừa ngồi yên, không biết từ khi nào đã đứng dậy, còn cởi áo quần xuống, động tác nhanh chóng giống như siêu nhân biến thân.

"Anh làm gì vậy?" Cô giật mình hỏi.

Uống trà có cần phải cởi chỉ còn mỗi quần lót như vậy à? Cũng không phải là đi trà ôm nha...

"Không phải em hỏi anh có muốn không đấy sao?" Phùng Cương Diễm cũng kinh ngạc hỏi ngược lại, vật tượng trưng nam tính giữa hai chân đã đứng dậy bộc phát.

"Ý em là hỏi anh có muốn uống chung trà lài hay không... Ách... "

Tuấn Vi còn chưa nói hết, liền liếc thấy cậu bé của anh đã ngổng đầu nâng lên thành cái lều cao cao, dục vọng vận sức chờ phát động, nụ cười trong nháy mắt đỏ hồng giống như quả táo, làm cô thoạt nhìn càng thêm ngon miệng, khiến cho người ta không nhịn được muốn một ngụm ăn cô luôn!

"Tại em không nói rõ ràng... " Rất lúng túng, Phùng Cương Diễm lầu bầu oán trách, nhưng ngay sau đó, dục hỏa đốt tan lý trí, bao trùm hết thảy."Bất kể, dù sao là em hấp dẫn anh trước!"

Anh đưa ma chưởng ra, ôm eo nhỏ của cô, kéo thân thể mềm mại kia vào trong lòng.

"A!" Cô giật mình, nhưng trong lòng mừng thầm rốt cộc anh cũng có xúc động ác hổ bổ nhào dê béo rồi, có thể thấy được mị lực của cô vẫn không giảm ."Em nào có hấp dẫn anh?" Dù là sự thật, cô vẫn phải giữ thể diện mở to mắt nói láo.

"Chưa? Bộ đồ ngủ này anh chưa từng thấy qua nha... " Anh hỏi ngược lại, ngón tay dài trượt về hướng bả vai của cô, nhẹ nhàng xé ra, nơ con bướm biến thành hai cái băng gấm, áo ngủ nghiêng qua một bên."Kỳ quái, trong lúc chiến tranh lạnh còn mua thêm áo ngủ hấp dẫn mới, em nói xem, có phải em cố ý hay không?"

Theo ngữ điệu khàn khàn mờ ám của anh, bàn tay cũng theo đường cong dời xuống, bồi hồi vuốt ve trên đường viền hoa ôm ngực, vạt áo đăng ten.

"Có phải là cố ý hay không rất quan trọng sao?" Cô nín thở, giọng nói không tự chủ được trở nên mềm mại rất nhiều, da thịt toàn thân cũng dâng lên hàng loạt run rẩy tê dại.

"Không quan trọng." Anh khẽ hôn lên môi cô, trực tiếp bế ngang, sải bước đi về phòng ngủ đã cách biệt ba ngày.

Trà lài dùng để lấy cớ, bị bỏ quên ở trên khay trà trong phòng khách, nhưng vẫn còn tỏa hơi nóng đằng đằng, tựa như nhiệt tình đang thiêu đốt trong phòng ngủ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.