Song Sát

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 23

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Mang Triển Phi đặt lên giường, Quý Ngật Lăng lấy dầu hoa hồng vẽ loạn lên phần bụng bầm tím nghiêm trọng của hắn, chính cậu vừa rồi vì muốn trút giận nên hết quyền đến quyền khác không hề nương tay lưu lại trên đó, nơi ấy bây giờ bị một mảng tím bầm, khó trách hắn phun ra máu tươi.

Dùng dầu hoa hồng gay mũi nhẹ nhàng xoa bóp, Triển Phi vẫn đang mê man, so với hôn mê thì giống ngủ say nhiều hơn, thể lực trong thân thể cạn kiệt, hơn nữa tinh thần còn bị kích thích khiến hắn triệt để sụp đổ. Nhưng dù ngủ say, đôi mày kia vẫn nhíu chặt, miệng mím lại, cả khuôn mặt đều lộ vẻ căng thẳng, giống như bị người ta cướp mất của hắn mấy trăm vạn.

Nhìn nhìn, động tác trên tay dần ngừng lại. Quý Ngật Lăng lặng im ngắm gương mặt từng rất đỗi quen thuộc nhưng hiện tại lại có vài phần xa lạ. Ngũ quan vẫn như trước khắc sâu, đôi mắt dù không lớn nhưng cũng đủ sắt bén, khi đôi con ngươi màu xám tro đặc biệt lạnh lùng nhìn kẻ nào sẽ khiến kẻ đó có một loại phức cảm tự ti mãnh liệt, không tự chủ mà cúi đầu. Còn nhớ rõ chính cậu khi ấy, cũng từng bị đôi con người này giết chết, sau đó quật cường dời tầm mắt, cố chấp không muốn quay đầu nhìn lại. Không phải Quý Ngật Lăng thật sự có bao nhiêu thanh cao, chẳng qua là vô pháp nhìn thẳng vào đôi mắt của Triển Phi, loại cảm giác này giống như bị mãnh liệt rơi xuống vực thẳm, khiến cậu theo bản năng sinh ra phản kháng.

Nhưng cũng là đôi mắt ấy, lần này cậu để ý thấy ở khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, còn có vành mắt và túi mắt thâm đen, vô luận dù chú trọng đến hình tượng thế nào chăng nữa, năm tháng vẫn để lại những dấu vết không thể che giấu trên khuôn mặt của người đàn ông này.

Sống  mũi cao thẳng, điều này đại khái cũng thể hiện phần nào tính cách của Triển Phi, cường ngạnh vô tâm dễ thích nghi, gặp phải bức tường hắn sẽ không lách qua mà trực tiếp đánh sập, người như vậy, đến tột cùng phải nói là hắn ngu ngốc hay mạnh mẽ đây ?

Nhìn xuống chút nữa, chính là đôi môi đến lúc này vẫn còn gắt gao mím chặt, hình dạng xinh đẹp, rõ ràng khóe môi trời sinh vốn nhếch lên cũng bị hắn làm cho thành trễ xuống, vẻ mặt luôn diện vô biểu tình, lúc đùa giỡn cũng như lúc tàn khốc đều giống nhau.

Nhớ tới cảm xúc chính mình đã vô số lần hôn qua trước đây, ánh mắt Quý Ngật Lăng gắt gao dán chặt trên môi Triển Phi, mãi đến khi hắn đột nhiên kịch liệt giẫy giụa, đôi môi ban nãy còn đang mím chặt bất thình lình hét to.

Bởi vừa rồi nhìn quá mức chuyên chú, Quý Ngật Lăng nhất thời không có sự chuẩn bị, Triển Phi như vậy vùng vẫy khiến tim cậu suýt nữa nhảy ra ngoài. Huống chi chữ hắn thốt ra lại là “Lăng”

Triển Phi dường như gặp phải ác mộng, nắm lấy tay Quý Ngật Lăng, đầu thống khổ lắc trái lắc phải, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau khi một tiếng “Lăng” phá tan yết hầu thoát ra, hắn mạnh mẽ mở mắt, đối diện với người gần trong gang tấc.

Tựa hồ trong nháy mắt liền buông lỏng, tuy rằng ngực vẫn còn đập phập phồng lên xuống , nhưng hô hấp rõ ràng đã được điều chỉnh trở lại.

Triển Phi có lẽ không nghĩ tới vừa mở mắt thật sự có thể nhìn thấy cậu, thậm chí còn nắm được tay cậu, kinh hỉ là điều chắc chắn nhưng hắn không biểu hiện lên mặt mà rất nhanh tỉnh táo lại, sâu kín nhìn Quý Ngật Lăng, không muốn bỏ xót bất kỳ điều gì chợt lóe lên dưới đáy mắt cậu, trên tay cũng dụng sức, không để cậu có thể dễ dàng rút về.

Ban nãy hắn đột ngột mở mắt quả thật dọa sợ Quý Ngật Lăng, cậu lúc ấy có loại hoảng hốt bị bắt quả tang đang nhìn trộm, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, khi Triển Phi dùng đôi con ngươi màu xám kia khóa chặt trên người cậu, Quý Ngật Lăng ngược lại giữ được sự bình tĩnh.

Lại thêm một khoảng thời gian đối mặt, không ai chịu mở miệng trước, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh trao đổi, ước đoán.

“Tôi đã tưởng mình có chết ở ven đường, cậu cũng không thèm nhìn tôi liếc mắt một cái.” Đây không phải là khiêu khích, Triển Phi lẳng lặng nói ra, những lời này của Quý Ngật Lăng sau khi tương phùng đã nói với hắn, ký ức đó vẫn còn rất mới mẻ.

“Tôi sợ cảnh sát sẽ tố cáo tôi tội mưu sát.” Triển Phi chết ngất ngay trước cửa nhà cậu, lại vừa mới cùng cậu đánh nhau một trận, nếu cứ để mặc Triển Phi nằm như vậy rồi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, đối tượng bị cảnh sát triệu đến đầu tiên tuyệt đối chính là cậu.

Không tỏ vẻ thất vọng, Triển Phi như cũ lẳng lặng nhìn Quý Ngật Lăng, tựa hồ muốn từ ánh mắt nói ra càng nhiều nhưng lại bị người kia tận lực ngăn chặn, dùng ánh mắt không chút biểu tình đáp lại hắn, khiến bầu không khí lần nữa bị vây trong trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Triển Phi giơ tay xin hàng, dường như vô luận trước đây hay hiện tại, chỉ cần hai người giận dỗi hay đấu khí, cuối cùng kẻ thua cuộc nhất định vẫn là Triển Phi, cho dù là lần đầu tiên ân ái, người không thể khống chế được cũng là hắn, Quý Ngật Lăng ở phương diện định lực vĩnh viễn so với hắn luôn cao hơn một bậc.

Nhắm mắt, Triển Phi thu hồi lại toàn bộ cảm xúc, nếu đối phương hoàn toàn không muốn tiếp thu, chính mình dù muốn phóng thích cũng vô dụng.

“Lăng, tôi sẽ không quay về.” Những lời này là khi đang nhắm mắt nói ra.

“Đó là tự do của anh.” Câu này cũng không sai, dù sao Triển Phi cũng là một người trưởng thành có khả năng kinh tế, trên người có tay có chân, muốn đi đâu, muốn ở chỗ nào, không phải là chuyện người khác có thể quản được.

Cười khổ một chút, Triển Phi mở mắt, bất đắc dĩ nhìn Quý Ngật Lăng, ngón tay nắm giữ cổ tay cậu cũng bắt đầu không chịu nề nếp, khẽ vuốt nhẹ làn da phủ bên dưới lớp vải sơ mi mỏng, “Lăng, có thể cho tôi tắm rửa một chút được không? Thuận tiện giúp tôi nấu món nào đó. Gì cũng được, tôi ngoài bữa ăn trên máy bay thì vẫn chưa có gì vào bụng . . . . . .”

Nụ cười khổ kia của hắn Quý Ngật Lăng không hề quen mắt, cái vuốt nhẹ trên cổ tay cũng khiến cậu hơi hơi nhíu mày, tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của Triển Phi, Quý Ngật Lăng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Khoảng khắc nhìn thấy cái gật đầu của cậu, thần kinh vốn đang căng thẳng của Triển Phi mới có thể xem như triệt để thả lỏng.

Trong khi Triển Phi mở vòi sen tắm rửa, Quý Ngật Lăng đi vào bếp. Căn nhà này được cậu mua mấy năm trước, mặc dù ở bên nhà phụ thân cũng có phòng riêng, bất quá suy cho cùng vẫn cần một không gian riêng tư, tương đối tự do cho chính mình.

Lấy ra gói mỳ pasta, Quý Ngật Lăng trụng mì vào nước nóng, nhìn sợi mì trong nước sôi cuồn cuộn, thở dài. Có chút không hiểu chính mình bị làm sao, giống như quả bóng cao su bỗng chốc bị xì hơi, cảm thấy thật mệt mỏi. Không, không phải mệt mỏi, có lẽ chính là rối loạn cùng do dự, lui hết lần này tới lần khác, cuối cùng đã lui đến tận cùng giới hạn của bản thân.

Triển Phi cứ như thế liều lĩnh đuổi tới Anh Quốc, từ ý nghĩa nào đó của hành động này mà nói, có lẽ so với nắm đấm của chính cậu càng lợi hại hơn.

Chẳng qua, điều này thật sự có ý nghĩ gì sao? Thật sự có thể thay đổi được cái gì đây?

Làm sao có thể chứ !?

Bỏ qua không nói đến những tổn thương từng có trước đây, lý do bọn họ buộc phải chia tay vẫn còn đó, chưa bao giờ thay đổi. Tuy rằng máy bay quả thật rất thuận tiện, khoảng cách từ Thượng Hải đến Luân Đôn cũng chỉ mất mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng đối với sự nghiệp cần bọn họ chịu trách nhiệm mà nói, họ có bao nhiêu thì giờ để dùng vào cái việc đi lại trên không này? Họ không phải không biết một lần gặp tiêu phí quá nhiều thời gian cũng như tinh lực, nếu không ai có thể vì người kia hi sinh, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Ngoại trừ đoạn tuyệt hoàn toàn thì không có lựa chọn nào khác.

Cho dù trên tinh thần có thể tín nhiệm, nhưng còn thân thể thì sao?

Một trận gió lạnh đánh úp lại khiến Quý Ngật Lăng bừng tỉnh, run rẩy cứ như vậy lan khắp toàn thân, làm cậu tựa như nhớ đến sáu năm chưa lâu trước đây, tại thời điểm có được cậu, Triển Phi còn có thể dùng những đạo cụ tàn nhẫn, nhìn người con trai dưới thân hắn rên rỉ cầu cứu, hưởng thụ khoái cảm bạo ngược.

Lạnh, hồi ức thống khổ điên cuồng tấn công tâm trí, Quý Ngật Lăng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chống trên mặt bàn, những ngón tay bắt đầu run lên, dường như làm cách nào cũng không thể khống chế được. Mãi đến khi mì trong nồi sôi sùng sục, dòng nước nóng hổi bị trào ra bên ngoài, tràn xuống mu bàn tay mới khiến Quý Ngật Lăng tỉnh táo trở lại, cậu tắt bếp, vớt mì ra dĩa.

Nhìn Triển Phi ngồi trước mặt, trên người mặc quần áo ngủ của mình đang ngấu nghiến ăn mì do chính mình nấu, Quý Ngật Lăng hơi hơi cúi đầu, thu tầm mắt nhìn vết bỏng trên mu bàn tay, cảm thấy sự dao động trong lòng ban nãy thật buồn cười, thật đúng là bị trúng độc rồi? Cư nhiên hai lần bảy lượt tự nhảy vào bẩy rập của tên đàn ông này.

“Triển Phi, anh muốn ở lại đây cũng được, cạnh phòng ngủ còn một căn phòng dành cho khách, bất quá tôi cần gọi người đến dọn dẹp một chút . . . . . .”

Không nghĩ tới bản thân do dự nửa ngày nghĩ muốn mặt dày mày dạn lưu lại nơi này, người kia sớm đã nhìn thấu, thậm chí còn một câu liền đáp ứng, khiến Triển Phi ngẩng đầu không hề che giấu vẻ mặt hưng phấn.

Không phải một gian phòng cũng không sao, chỉ cần cùng ở dưới một mái nhà đã tốt lắm rồi.

“Hôm nay phòng khách vẫn chưa sửa sang lại nên tôi cho phép anh ngủ trong phòng tôi nhưng phòng làm việc thì không được bước vào, điểm đạo đức nghể nghiệp này anh ắt hẳn phải biết, vật dụng cá nhân anh có thể tìm thấy rất dễ dàng, còn quần áo của tôi thì anh cứ lấy mặc tùy ý . . . . .”

Quý Ngật Lăng nói càng nhiều, đầu mày Triển Phi càng nhíu lại.

“Ngày mai tôi sẽ quay lại lấy một ít nhu yếu phẩm, nơi này anh muốn ở lại bao lâu cũng được, nhưng lúc rời đi nhớ đem trả lại chìa khóa cho tôi. Trong khoảng thời gian này tôi trước mắt sẽ đến ở tạm một nơi khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.