Song Sát

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Triển Phi đã tắm được nửa giờ nhưng tiếng nước vẫn không dừng lại.

Muốn nói không để ý đến là hoàn toàn không có khả năng. Trước đó, trong lúc sắp xếp lại giường chiếu, nhìn thấy vết máu còn lưu lại trên bề mặt ra trải giường, Quý Ngật Lăng phút chốc trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, cuối cùng thẳng tay lấy cả ra giường ném vào máy giặt.

Nhân khoảng thời gian này Quý Ngật Lăng đem chăn nệm trong khách phòng ra phơi ngoài hậu viên để nó hấp thụ đầy đủ ánh nắng mặt trời. Chỉ cần phơi vài giờ là buổi tối có thể lấy vào dùng được.

Chờ đến khi phòng ốc thông thoáng, Quý Ngật Lăng thậm chí còn dùng khăn lau sạch bụi bẩn thêm một lần nữa. Lúc cậu trở lại phòng ngủ Triển Phi vẫn chưa rời khỏi buồng tắm, tiếng nước ngược lại đã dừng từ lâu.

Đang do dự có nên hay không tự mình vào xem qua một chút. Khi đang hướng nơi đó đi tới, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy mở, Triển Phi khoác áo choàng trắng đi ra suýt nữa đụng phải Quý Ngật Lăng.

Cà hai đều bị làm cho giật mình, một người thì không nghĩ hắn sẽ bất thình lình mở cửa, một người thì không ngờ cậu lại tự dưng đứng ở đây.

Không có việc gì chứ? Tại sao lại tắm lâu như vậy? Những lời này Quý Ngật Lăng không nói ra ngoài miệng. Tại thời điểm Triển Phi đang chuyên chú nhìn cậu, Quý Ngật Lăng dời tầm mắt, lướt qua vai hắn đi vào toilet, còn bỏ lại một câu, “Mau chuẩn bị đi, còn phải đến công ty nữa.” thay thế cho câu hỏi quan tâm định nói trước đó.

Không trả lời, Triển Phi lau tóc yên lặng đi đến bên giường thì nhìn thấy bộ tây trang đã được chăm chút chọn lựa theo đúng phong cách của hắn đặt ngay ngắn trên ghế.

Có cái gì đó thay đổi, Quý Ngật Lăng biết như thế, lại không biết phải làm thế nào, dường như có chút vô lực, vô lực ngăn cản sự thay đổi đó diễn ra. Tựa như cậu nhận thức rõ Triển Phi đang từng bước xâm nhập vào cuộc sống của mình, nhưng không cách nào chân chính quyết tâm đem hắn đuổi đi.

Thời điểm ở Thượng Hải, xem như có thể khống chế, thời điểm biết sắp khống chế không nỗi nữa, Quý Ngât Lăng cũng không do dự mà đào tẩu, chỉ là không ngờ hắn cư nhiên đuổi theo đến tận Anh Quốc, khiến hết thảy mọi việc trở nên rối loạn.

Cậu cho rằng sau sáu năm, tất cả đều đã kết thúc, lúc trước kiên quyết đoạn tuyệt, sẽ không có khả năng hàn gắn lại mối quan hệ. Hắn không phải lúc đó vì muốn buông tha nên ngay cả sân bay cũng không ra tiễn sao?

Hắn đã sớm chán ghét cái thân thể bị hắn đùa bỡn gần như hoại tử, phát hiện mình bất quá cũng giống như những nam sủng khác, không có chỗ nào đặc biệt, nên mới triệt để buông tay, sáu năm qua chưa từng một lần quan tâm đến.

Bởi vậy mới có thể yên tâm mà tiếp nhận hợp đồng này, khi gặp lại, cả hai đều đã trở thành người dưng, vì có cùng lợi ích mà hợp tác, chỉ đơn giản là quan hệ làm ăn. Đây chính là suy nghĩ ban đầu của Quý Ngật Lăng. Hết thảy đều đã bị phá nát thành ra như vậy thì còn có gì để mà chờ mong?

Nhưng sự thật đã chứng minh, Triển Phi căn bản không hề nghĩ như vậy. Không biết ngay từ đầu hắn đã mang theo ý tứ gì mà chủ động tìm đến cậu để bàn chuyện hợp tác này. Ít nhất sau khi gặp lại, hành vi cử chỉ được biểu hiện khi đó của Triển Phi hoàn toàn không khác gì một tên vô lại, kiểu như “ngươi lúc trước là người của ta, bây giờ một lần nữa cùng ta lên giường ôn chuyện xưa cũng không hại gì.”

Trong toilet nói ra câu kia, “Tôi rất nhớ cậu.” khiến Quý Ngật triệt để bạo phát, cho đến bây giờ cậu vẫn không hiểu tại sao hắn cư nhiên chẳng biết xấu hổ nói ra những lời này.

Sau đó, chính là hết lần này đến lần khác bị bức đến cực hạn, một lần rồi lại một lần không thể khống chế mà bùng nổ, đem nguyên nhân gốc rễ nói với hắn, nói rằng cậu căn bản không muốn quay đầu nhìn lại quá khứ, thậm chí cuối cùng mất kiểm soát mà thượng hắn.

Ha hả, thượng Triển Phi, ý tưởng này Quý Ngật Lăng từ trước tới nay không hề nghĩ qua. Không, ngay cả phương hướng cũng chưa từng xuất hiện trong đầu cậu dù chỉ một lần. Triển Phi, đây là một con người thập phần cao ngạo, lực áp quần hùng, hắn có thể coi rẻ hết thảy mọi người, chỉ cần hắn muốn, hắn dễ dàng có được tất cả. Không ai có khả năng khống chế được hắn.

Khi đó kết giao, nhìn bề ngoài có vẻ ngang hàng, nhưng Quý Ngật Lăng thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới phản công, xét đến cùng vẫn có chút bất đồng.

Vậy lần này thì hắn muốn thế nào? Bởi do ghen tỵ? Vì đồ vật của mình bị kẻ khác cướp mất mà hắn không thể đoạt lại, thế nên mới thẹn quá hóa giận, không tiếc hết thảy thủ đoạn cũng muốn một lần nữa giành lại?

Không thể phủ nhận, khi chôn thật sâu bên trong cơ thể Triển Phi, vô luận là thân thể hay tinh thần, đều khiến Quý Ngật Lăng phấn khởi không gì sánh được, có loại thỏa mãn chinh phục được tất cả hư vinh. Không một tên đàn ông nào có thể chịu đựng được loại kích thích này.

So với khi làm cùng Danny hoàn toàn không có cảm giác giống như vậy. Được rồi, có lẽ ở sâu trong nội tâm vẫn là không đồng dạng, đối với Triển Phi, là nam nhân mình từng chân chính dụng tâm yêu hắn, cuối cùng vẫn không thể giống nhau được.

Nhưng cũng chính vì vậy, Quý Ngật Lăng đã bị Danny nuông chiều đến xấu tính, chỉ biết chăm chăm tìm kiếm sảng khoái cho bản thân, chưa bao giờ bận tâm tới cảm thụ của đối phương. Dù sao tính dục cũng rất vất vả mới có lại được, Danny muốn tận dụng toàn bộ biện pháp để giúp cậu thoải mái, muốn cậu vượt qua chướng ngại tâm lý, muốn cậu lần sau vẫn còn có thể nổi lên dục vọng.

Cùng Triển Phi phát sinh quan hệ, đây đã là lần thứ hai.

Sau lần làm tình sáng nay, Quý Ngật Lăng có thể khẳng định Triển Phi hoàn toàn không hề thích thú gì chuyện này. Vậy hắn làm thế nhằm mục đích gì? Lấy tính tình cao ngạo của Triển Phi mà nói, hắn có năng lực tiếp tục ngoan ngoãn vâng lời như vậy được mấy lần?

Còn mình thì sao?

Vì cớ gì lại dung túng để chuyện như vậy phát sinh? Lần đầu tiên đã biết là sai lầm, sai lầm nghiêm trọng, vì sao còn cho phép nó xảy ra lần thứ hai? Sau đó thì sao? Lần thứ ba? Về sau sẽ có thêm vô số lần nữa?

Ngươi cho rằng sau này hắn vẫn sẽ tiếp tục chấp nhận làm việc này mà không yêu cầu được hồi báo sao?

Quý Ngật Lăng a Quý Ngật Lăng, ngươi không quên Triển Phi mười phần là một tay con buônc hứ? Hắn có làm gì thì tất cả đều là đầu tư, là vì tương lai có thể sinh ra lợi nhuận. Vậy nếu ngươi đã tiếp nhận loại đầu tư này thì nó thuộc kiểu đầu tư gì đây?

Đáng giận . . . . . .

Tâm tựa hồ rối loạn, tay chân cũng trở nên tê liệt, Quý Ngật Lăng ngay cả cự tuyệt cũng không có, hiện tại thậm chí nhìn vào đôi con ngươi màu xám chứa quá nhiều cảm tính kia cũng làm không được.

Không gian phòng họp phụ vốn không lớn, toàn bộ đều được thiết kế bằng thủy tinh, từ bên ngoài có thể thấy rõ Triển Phi đang làm việc ở bên trong, tựa như một pho tượng Phật, mang theo cảm giác đỉnh thiên lập địa.

Hắn dường như có vẻ hơi khó chịu, di chuyển hết sang trái lại sang phải, giống như mông ngồi thế nào cũng không thoải mái, đầu mày nhíu chặt, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, bên người thậm chí đã đặt các hợp đồng quốc tế từ đối tác chuyển đến.

Kẻ đã từng không cho phép người khác trái nghịch, không cho phép người khác sinh khí, chỉ cần có hơi chút không vui, ngươi căn bản sẽ quay đầu bỏ đi mà không hỏi nguyên nhân tại sao. Kẻ đó lúc này đã không còn thấy nữa.

Biến thành như hiện tại là vì lợi ích toàn cục nên ngươi mới tạm thời nhân nhượng đúng không?

Không nghĩ sẽ tự mình đến hỏi Triển Phi tất cả nguyên nhân sự việc là thế nào, lúc Quý Ngật Lăng đi ngang qua bàn làm việc của thư ký, thì thuận tay đưa cho cô một tấm nệm để chuyển lại cho Triển Phi, sau đó mở cửa đi vào văn phòng.

Tựa hồ càng ưu phiền buồn bực thì công việc lại càng nhiều, Quý Ngật Lăng lúc này liên tiếp nhận được năm bản hợp đồng. Tại thời điểm sức đầu mẻ trán mới phát hiện, tay trợ lý tuy không có đầu óc nhưng làm việc tương đối nghiêm túc cả ngày hôm nay vẫn chưa thấy đâu.

Hình như hôm qua, sau khi bị dọa choáng váng gọi điện báo tin cho cậu thì chẳng còn nghe thấy tin tức gì từ hắn nữa, chính cậu cũng bị Triển Phi làm cho đầu óc mơ hồ, sau khi cứu tên gia hỏa kia ra ngoài cậu cũng quên báo lại cho hắn biết sự tình đã được giải quyết ổn thỏa, với tính cách hay buồn lo vô cớ của hắn chỉ sợ đã lo lắng cả một buổi tối.

Bất quá hiện tại có nói cũng không kịp nữa, trái lại hắn vì cái gì mà nguyên cả một ngày vẫn chưa chịu xuất hiện, thật là có chút kỳ quái. Nghỉ việc một cách quang minh chính đại như vậy căn bản không phải là việc người như hắn dám làm.

Vừa lúc cầm lấy di động chuẩn bị gọi cho tay trợ lý thì đường dây nội tuyết vang lên, chính là số di động của hắn.

Tiếp điện thoại, Quý Ngật Lăng cau mày, bắt đầu nghe hắn trình bày tràng giang đại hải không rõ ràng, tất cả là do năng lực khái quát của bản thân không tới. Lúc gác điện thoại, Quý Ngật Lăng biết tên kia ấn đường đã biến thành màu đen. Xui xẻo mười tám đời, ngày hôm qua trên đường từ quán bar về nhà bị xe tông, đùi phải bị gãy xương, hiện đang nằm điều trị trong bệnh viện.

Nhìn năm bản hợp đồng đặt trên bàn, Quý Ngật Lăng chỉ còn biết thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.