CHƯƠNG 49
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Cơ hồ không chút do dự, Quý Ngật Lăng ngay ngày hôm sau liền đặt vé máy bay đi Thượng Hải, ngoài ra cũng trong đêm đó đem toàn bộ công việc khó giải quyết giao hết cho Danny.
Cậu ngược lại không phải lo lắng cho đứa con của Triển Phi có chuyện gì ngoài ý muốn, mà là Quý Ngật Lăng so với bất kỳ ai càng rõ, Triển Phi con người này ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp. Không biết vì sao khi nghe đến việc này đã một tuần lễ vẫn chưa giải quyết xong, trong lòng liền nén không được một trận lo lắng mơ hồ.
Đến cuối cùng vẫn là sợ Triển Phi sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi. Hắn tuyệt tình tàn nhẫn có tiếng, Thượng Hải cho tới bây giờ chính là thiên hạ của hắn, đừng nói người trên bạch đạo không dám đụng vào hắn, các bang phái hắc đạo có khi cũng e ngại hắn vài phần. Mà đối phương cư nhiên có bản lĩnh ở trong địa bàn của hắn, bắt mất con hắn, hắn phen này thẹn quá hóa giận, công khai quét sạch đối phương cũng không phải là chuyện quá khó tưởng tượng, cứ như vậy, hắn có thể thoát thân sao?
Khi tới Thượng Hải là buổi sáng ngày thứ ba, bầu trời u ám mờ mịt, còn có mưa phùn lất phất, cảm giác áp bức khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Quý Ngật Lăng còn chưa kịp thích ứng với sự chênh lệch múi giờ sau chuyến bay dài, liền khẩn cấp cầm điện thoại bấm dãy số ít khi dùng đến gọi cho Triển Phi nhưng không được. Một lúc sau, cậu gọi lại lần nữa, lần này tiếng chuông vang lên hồi lâu nhưng không ai bắt máy.
Cau mày, Quý Ngật Lăng sau khi do dự một lát thì gọi xe đi thẳng đến công ty của hắn.
Nữ nhân viên tiếp tân cư nhiên vẫn còn nhớ rõ Quý Ngật Lăng, dù vậy vẫn lịch sự hỏi cậu có hẹn trước hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận từ Quý Ngật Lăng, nụ cười trên môi vẫn không đổi mà chỉ yêu cầu cậu chờ ít phút, cô sẽ liên hệ với thư ký của Triển Phi, chuyển tin nhắn cho hắn.
Đến ghế sô pha phía trước ngồi xuống, Quý Ngật Lăng chỉ cảm thấy có chút hoa đầu chóng mặt, bay mười mấy tiếng đồng hồ, khiến cả đôi chân cậu cũng trở nên mềm nhũn, thực không thể không bội phục sự bên bỉ dai dẳng của Triển Phi, có thể bay qua bay lại nhiều như thế.
Ngay tại thời điểm cậu khẽ nhắm mắt định sẽ tạm nghĩ một chút, di động trong túi áo bất ngờ rung lên.
“Lăng? Cậu tìm tôi? Xin lỗi, vừa rồi bận họp không nhìn thấy.” Không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, thanh âm của Triển Phi trừ bỏ sự mệt mỏi thì vẫn trầm ổn như cũ, thậm chí ngay cả khi Quý Ngật Lăng chủ động liên hệ hắn cũng không biểu hiện bất kỳ sự vui mừng nào.
“À . . . . . .” Quý Ngật Lăng bỗng nhiên không biết nên mở miệng nói gì cho phải, bản thân lại đang đứng ngay dưới công ty hắn. Cũng may điện thoại nội bộ của Triển Phi chợt vang lên, quả thật đã thay cậu đánh vỡ bầu không khí lúng túng khó xử.
“Chờ một chút, đừng ngắt máy.” Triển Phi nhận cuộc gọi, trực giác nói cho Quý Ngật Lăng biết, cuộc gọi kia là để thông báo với hắn sự xuất hiện của cậu.
Quả nhiên khi Triển Phi một lần nữa đem sự chú ý trở lại di động, trong giọng nói có mang theo ý cười.
“Ngu ngốc. Trực tiếp lên đây là được, còn muốn thông báo gì nữa?”
Thang máy công ty anh cần có thẻ đặc biệt mới mở được, tôi có thể tùy tiện tiến vào hay sao? Đương nhiên Quý Ngật Lăng không định cùng hắn đôi co, hiện không phải là thời điểm thích hợp để làm chuyện này, vì thể chỉ trả lời một tiếng liền cúp máy.
Lúc đến văn phòng Triển Phi cửa bên ngoài chỉ khép hờ, dựa vào phép tắc quy cũ, Quý Ngật Lăng vẫn nâng tay lên gõ cửa, nhưng tay chưa kịp chạm đến thì cửa đã từ bên trong bị đẩy ra, mang theo điểm giận dữ.
Bành Bằng vốn luôn nho nhã lịch sự lại ngoài ý muốn lộ ra vẻ phẫn nộ không che giấu, Quý Ngật Lăng khẽ nhướng mày, đồng thời tránh sang một bên nhường đường cho hắn. Bành Bằng cũng tuyệt không nghĩ tới ở loại thời điểm này, địa phương này sẽ chạm mặt Quý Ngật Lăng, có thể do thói quen, hắn liền lập tức thu lại nét biểu cảm trên mặt, nhẹ nhếch môi để lộ ra nụ cười xem như tạm chấp nhận, nhưng theo sau đó có lẫn chút bất đắc dĩ, “Quý tổng, cậu tới thật đúng lúc, thay tôi khuyên nhủ đại lão bản ngoan cố không chịu thay đổi kia giùm, mọi người đều vì anh ta mà lo lắng vô ích!”
Cậu không trả lời, mà đối phương cũng không có ý chờ đáp áp, chỉ thở dài lướt qua Quý Ngật Lăng đi ra ngoài.
Không biết Bành Bằng và Triển Phi vì vấn đề gì mà khắc khẩu, nhưng không thể phủ nhận có liên quan đến sự kiện bắt cóc lần này. Quý Ngật Lăng nhìn Triển Phi đang đi tới chào cậu, còn mỉm cười nói, “Nhớ tôi sao?” Nhưng biểu tình ngược lại khiến người ta cảm thấy bi thương.
Theo Triển Phi vào văn phòng, đồng thời thuận tay đóng cửa lại, Quý Ngật Lăng không hỏi han dong dài mà trực tiếp đi vào trọng tâm, “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
“Không sao, có thể giải quyết trong thời gian sớm nhất.” Triển Phi cũng không tỏ vẻ qua loa chiếu lệ, lời nói trái lại vô cùng nghiêm túc. Sau khi ra hiệu cho Quý Ngật Lăng ngồi xuống sô pha thì đi đến quầy bar nhỏ trong văn phòng lấy ra một chai rượu đỏ, rót vào hai ly thủy tinh rồi chuyển cho Quý Ngật Lăng một ly.
Có thể giải quyết trong thời gian sớm nhất? Ha ha, nếu thật sự có thể lập tức giải quyết, thì Bành Bằng đã không tức giận như ban nãy? Kỳ thật toàn bộ công ty trên mặt giá trị mà nói đều là tài sản của Triển Phi. Dù sao tập đoàn Triển thị, nói trắng ra là một doanh nghiệp gia đình, hắn muốn làm gì kẻ khác không có quyền ngăn cản, Bành Bằng lại là người vô cùng thân thiết bên cạnh Triển Phi, từ nhỏ đã dốc sức theo hắn đến tận bây giờ, miễn không có chuyện gì trở ngại, hắn sẽ không tức giận đến mức khoa tay múa chân như vậy.
“Đối phương có đưa ra yêu sách gì không?” Nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro của Triển Phi, Quý Ngật Lăng không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Cuối cùng Triển Phi vẫn là người chủ động dời tầm mắt, nhấp một ít rượu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngoài ý muốn lộ ra biểu cảm tươi cười châm biếm, “Từ bỏ thị trường Anh Quốc, hơn nữa còn phải bồi thường thiệt hại cho chúng, tiền đền bù là 80 triệu đô, đồng thời hứa sẽ vĩnh viễn không được bước chân vào nước Anh nữa.”
Nụ cười kia Quý Ngật Lăng thập phần quen thuộc, mỗi khi Triển Phi đối với chuyện gì hay kẻ nào cười nhạt, sẽ lại để lộ ra vẻ khinh miệt đó. Tựa như đối phương chỉ là bọn chuột nhắt mà dám cả gan đi vuốt đuôi hùm.
“Vậy anh định bỏ mặc con mình hay sao?” Chỉ e Bành Bằng tức giận không phải do số tiền bồi thường. Dù sao những thứ đó nếu mất đi, Triển Phi vẫn dư sức kiếm trở về. Bỏ qua thị trường Anh Quốc, thì còn có Âu Mĩ.
“Tôi hao phí nhiều tinh lực mới đạt được thành quả như vậy, sao có thể ngoan ngoãn làm theo lời bọn chúng. Hơn nữa hôm nay chúng có thể uy hiếp đòi 80 triệu, ngày mai có thể sẽ tiếp tục up hiếp đòi thêm 80 triệu nữa, đó là một cái lỗ không đáy, tôi có thể lấp đầy được sao?” Triển Phi nói chuyện vẫn tương đối bình tĩnh, hoàn toàn không giống như bị đối phương nắm được điểm yếu.
Chẳng qua, biết là biết vậy, vì chỉ cần Triển Thiên Khung một ngày không trở về, đối phương lại có thể lợi dụng điểm này để tiếp tục uy hiếp, nhượng bộ căn bản không phải là giải pháp tốt nhất, nhưng . . . . . .
“Lăng, cậu biết rõ tôi không có nhược điểm.”
Bởi vô luận ngươi có cố gắng che giấu, bảo vệ thế nào đi nữa, một khi đã sở hữu nhược điểm, nó sẽ trở thành điểm chí mạng, trong một cuộc chiến sống còn thì sự tồn tại của nó cuối cùng sẽ hủy hoại tất cả những gì thuộc về người.
Khẽ nhắm mắt, Quý Ngật Lăng thở dài, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, nhìn gương mặt cương quyết của Triển Phi nghiêm túc nói, “Triển Phi, nó là con ruột của anh, anh không nên lãnh huyết như vậy.”